Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 69: Đối thủ




Công tử là đại năng đứng trên đỉnh cao đại lục này, mỗi lời ngài ấy nói đều vô cùng trân quý hơn bất kỳ bảo vật trên đại lục này. Có thể được nghe ngài ấy giảng dạy chính là niềm mơ ước của tất cả tu tiên giả trên đời. Lúc này, Ngọc Lưu Ly không hề nghĩ ngợi liền tìm một chỗ ngồi xuống, cẩn thận nghe Nguyễn Nam giảng bài.

Mặc dù đã đọc qua hàng vạn loại sách khác nhau, nhưng những diễn giải về đại lục này của Nguyễn Nam vô cùng mới lạ. Nàng còn nhớ một câu mà Nguyễn Nam đã nói thế này: “mỗi bông hoa là một thế giới, mỗi thân cây là một kiếp phù sinh, mỗi ngọn cỏ là một thiên đường, mỗi phiến lá là một đức Như Lai, mỗi hạt cát là một miền Cực Lạc, mỗi phương là một cõi Niết Bàn, mỗi nụ cười là một trần duyên, mỗi niệm là một sự thanh tịnh”. Mặc dù nàng không biết Như Lai trong lời nói của hắn là vị đại năng nào, cũng không biết miền Cực Lạc là nơi ra sao, nhưng chỉ từ những lời này, tâm trí của Ngọc Lưu Ly dường như đã được khai sáng.

“Buổi học hôm nay đến đây là kết thúc, các trò nhớ về nhà học thuộc những nội dung ta đã giảng dạy hôm nay và làm hết tất cả bài tập về nhà, lần tới ta sẽ kiểm tra từng người một, ai không hoàn thành sẽ bị phạt.”

Đóng quyển sách trên tay lại, Nguyễn Nam hai tay chắp sau lưng nghiêm giọng nói.

“Chúng con đã rõ rồi ạ!”

Việc phải làm bài tập khiến lũ trẻ trở nên chán nản nhưng nhắc đến hình phạt, cả đám liền trở nên vô cùng nghiêm túc. Cho dù Nguyễn Nam sẽ không ra hình phạt gì quá nặng nhưng đối với lũ trẻ, việc không được ăn kẹo do chính tay hắn làm còn hơn cả cực hình.

“Thầy! Hôm nay thầy có kể chuyện cho chúng con nghe nữa không?”

Trong lúc cả đám đang loay hoay dọn dẹp sách vở trên bàn thì một đứa nhanh nhảu lên tiếng. Ngay lập tức, cả đám liền trở nên náo loạn.

“Đúng vậy. Thầy, mau kể truyện cho bọn con nghe đi.”

“Con muốn nghe truyện về hoàng tử và nàng công chúa.”

“Không được, lần trước đã nghe truyện đó rồi. Lần này nhất định phải nghe truyện về người anh hùng diệt quỷ.”

“Đám con trai các ngươi suốt ngày chỉ biết đánh đấm, làm sao hiểu được sự lãng mạn kia chứ?”

“Hừ! Tình cảm sướt mướt chỉ khiến tốc độ rút kiếm của nam nhân chậm hơn mà thôi. Đám con gái các ngươi mới là không hiểu thì có.”

“Nhất định phải là truyện về hoàng tử và công chúa!”

“Không! Phải là truyện về anh hùng giết quỷ!”

Lớp học lúc này liền bị chia làm hai phe, cả hai đều không có ý nhường nhịn nhau. Đến cuối cùng, khi Nguyễn Nam ra tay ngăn cản, bọn chúng mới chịu dừng lại.

“Các trò có biết tại sao yêu tộc sinh ra đã khỏe mạnh gấp mấy lần những chủng tộc khác, nhưng cho dù trải qua hàng nghìn trận đại chiến, nhân tộc chúng ta vẫn là người chiến thắng bọn chúng không?”

Nguyễn Nam hai tay chắp sau lưng, giả bộ cao thâm nói.

“Con nghe bố mẹ nói rằng, yêu tộc thất bại là do các đại năng của đại lục đánh bại.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Ta luôn luôn xem những đại năng đó như là mục tiêu phấn đấu của bản thân.”

Rất nhiều tiếng bàn tán lại vang lên. Nguyễn Nam chỉ mỉm cười nhìn lũ trẻ rồi nói.

“Nếu như các con thực sự nghĩ rằng chỉ dựa vào bọn họ đã có thể đánh bại lui được yêu tộc thì các con đã sai rồi.”

Điều Nguyễn Nam nói ra khiến cho không chỉ lũ trẻ mà ngay cả Ngọc Lưu Ly cũng kinh ngạc. Lúc này, mọi người đều trông chờ vào lời giải thích của hắn.

“Được rồi. Trước khi giải thích, ta sẽ kể cho các con nghe mọi câu truyện.”

Dừng một lát, Nguyễn Nam lại hít thở một hơi rồi bắt đầu kể.

“Ngày xửa ngày xưa, có một ông lão sắp đến thọ hạn của mình. Trước khi chết, ông ta liền gọi bốn người con của mình lại.

Ông ta đưa cho mỗi người một chiếc đũa và bảo bọn họ hãy bẻ gãy chiếc đũa đó. Chỉ trong giây lát, những chiếc đũa trên tay những người con liền bị bẻ gãy làm đôi.

Tiếp sau đó, ông lão lại đưa cho bọn họ một bó đũa và đưa cho từng người bẻ gãy. Lần này, cho dù dùng hết sức mình những vẫn không thể bẻ gãy được bó đũa đó.”

“Vậy các con có biết bài học ở đây là gì không?”

Nguyễn Nam lại nhìn về phía lũ trẻ nói.

“Thưa thầy, ý của thầy chính là người bình thường là kẻ vô dụng, đến cả bó đũa cũng không thể bẻ gãy. Chỉ có làm tiên nhân mới có thể có sức mạnh để làm việc lớn đúng không ạ?”

Lời nói của đứa học trò vô cùng ngây thơ nhưng lại khiến cho Nguyễn Nam như chết lặng. Nhìn điệu bộ này của hắn, Ngọc Lưu Ly chỉ biết che miệng cười trộm không thôi.

“Ngươi là đồ ngốc à? Lời như vậy cũng có thể nói ra được?”

Đứa lớn nhất trong đám liền tức giận cốc đầu thằng bé đó. Lúc này, cô bé lại ôn tồn trả lời.

“Ý của thầy chính là, một người cô độc thì rất dễ bị đàn áp, nhưng nếu hợp lực lại thì sẽ có đủ sức đương đầu với mọi khó khăn đúng không ạ?”

“Đúng vậy! Tiểu Thanh quả thực rất thông minh.”

Nguyễn Nam lập tức xoa đầu tiểu Thanh tán thưởng. Điều này khiến cho cô bé vô cùng thích thú, biểu cảm dường như rất hưởng thụ cái xoa đầu này của hắn.

“Vậy các con đã hiểu lý do tại sao nhân tộc chúng ta lại có thể đánh lui được yêu tộc chưa?”

“Chúng con đã hiểu rồi ạ.”

Lũ trẻ nghe xong liền đồng thanh đáp.

Lúc này, không cần Nguyễn Nam giải thích, tất cả đều hiểu được hàm ý của Nguyễn Nam. Trong lịch sử, cường giả yêu tộc không hề thiếu, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với nhân tộc. Nếu không phải có sự đoàn kết của tất cả mọi người, yêu tộc chắc chắn sẽ chiếm lĩnh được đại lục này.

Người tu luyện cũng vậy, nếu trên con đường tu luyện không có những bằng hữu tương trợ giúp đỡ thì cho dù là đại thiên tài cũng sẽ bị vùi dập. Nhưng Ngọc Lưu Ly biết, nhưng điều này chỉ áp dụng với những người khác mà thôi. Với thực lực của công tử, cho dù là thiên quân vạn mã đứng trước mặt thì ngài ấy cũng có thể dùng một ngón tay để giải quyết hết tất cả.

“Ngọc tiểu thư, cô có thể giúp ta phát kẹo cho lũ trẻ được không?”

Từ đầu đến giờ, Nguyễn Nam vẫn luôn thầm quan sát Ngọc Lưu Ly, thấy nàng có hứng thú với buổi dạy và những câu chuyện của mình, điều đó khiến hắn cảm thấy vô cùng tự hào. Nhưng thân là chủ nhà lại để khách ngồi một mình chờ đợi như vậy khiến hắn có chút áy náy, vì vậy hắn mới hy vọng nàng có thể cùng hắn phát kẹo cho đám học trò của mình.

Cầm lấy túi kẹo trên tay Nguyễn Nam, Ngọc Lưu Ly vui vẻ đồng ý.

“Thầy, vị tỷ tỷ xinh đẹp này là ai vậy?”

“Ngươi đúng là đồ ngốc mà. Vị tỷ tỷ này chắc chắn là đạo lữ của thầy rồi.”

Ngay từ đầu, đám trẻ đã chú ý đến sự có mặt của Ngọc Lưu Ly. Mặc dù rất tò mò về thân phận của nàng nhưng vì đang trong giờ học nên bọn chúng cũng không dám lên tiếng. Bây giờ thầy lại chủ động dẫn nàng đến đây, bọn chúng cũng không cần phải tỏ ra e dè nữa.

“Các ngươi đừng nói bậy. Vị tiểu thư này tên là Ngọc Lưu Ly, chỉ là bằng hữu của ta mà thôi.”

Nguyễn Nam ngay lập tức giải thích. Mặc dù hắn rất muốn điều lũ trẻ nói là sự thật nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc đó. Nếu chẳng may khiến nàng nổi giận thì công sức từ hôm qua đến giờ của hắn gần như đổ sông đổ bể rồi.

“Mấy đứa nếu như còn nghịch ngợm thì tỷ tỷ sẽ không phát kẹo nữa đâu đấy.”

Cầm túi kẹo trên tay, Ngọc Lưu Ly lập tức đe dọa.

Mắt thấy đồ ăn ưa thích sắp tuột khỏi tầm tay, lũ trẻ liền im lặng không dám tiếp tục trêu chọc Nguyễn Nam nữa. Nhờ vậy mà hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng là Ngọc tiểu thư có khác, rất biết cách đối phó với đám nhóc phiền phức này.”

“Công tử quá lời rồi.”

Ngọc Lưu Ly mỉm cười đáp. Mặc dù bên ngoài nàng vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh nhưng trái tim lại đập mạnh liên hồi. Vừa nãy, khi nghe đám trẻ nhắc đến đạo lữ, bản thân nàng lại vô thức nhớ lại giấc mơ đêm qua.

Vì sợ Ngọc Lưu Ly thực sự sẽ không phát kẹo cho mình nên lũ trẻ đều ngoan ngoãn im lặng chờ đến lượt của mình. Khi cầm được những viên kẹo đầy đủ màu sắc trên tay, ánh mắt của chúng liền sáng lên, tay nắm chặt lấy những viên kẹo giống như là báu vật vậy.

“Tiểu muội muội, kẹo của muội đây.”

Nhìn thấy tiểu cô nương đứng một mình ở một góc, Ngọc Lưu Ly liền đi đến đưa kẹo cho nó. Nhưng khi nàng chìa cánh tay ra thì liền bị nó gạt sang một bên, giọng vô cùng cáu kỉnh nói.

“Ai là tiểu muội muội của cô?.”

Hành động của nó khiến Ngọc Lưu Ly cảm thấy sững sờ. Nàng nhớ đây là lần đầu tiên mình gặp tiểu nha đầu này, hơn nữa dường như bản thân cũng chưa làm gì đắc tội với nó cả. Tại sao nó lại nhìn nàng giống như có thâm thù đại hận như vậy?

Nhưng câu nói tiếp theo của tiểu nha đầu kia đã hoàn toàn giải đáp thắc mắc trong lòng của Ngọc Lưu Ly.

“Đừng tưởng lớn lên có một chút nhan sắc là có thể câu dẫn được thầy của ta. Chờ ta thêm vài năm nữa, nhất định sẽ không thua kém cô đâu.”

Nói xong, tiểu nha đầu kia lập tức xoay người rời đi. Ngọc Lưu Ly lúc này chỉ biết cười khổ nhìn theo. Nàng không ngờ đến bản thân lại có một ngày cùng người khác tranh đoạt nam nhân. Càng không ngờ đến đối thủ của mình lại là một tiểu nha đầu mới hơn mười tuổi.

“Bản thân cần phải cố gắng hơn mới được!”

Mặc dù đối thủ lần này của mình không quá nhiều sức uy hiếp nhưng Ngọc Lưu Ly vẫn quyết định không được lơ là. Công tử là người vô cùng ưu tú, biết đâu không chỉ có mỗi nha đầu này mà còn rất nhiều nữ nhân khác cũng đang có ý với ngài ấy. Nếu như không nhanh chóng kéo gần quan hệ của cả hai, đến lúc đó nàng có hối hận cũng không kịp nữa rồi.