“Rõ ràng ta đã nhắc nhở ngươi từ trước rồi mà ngươi lại không chịu nghe.”
Con hổ giọng đầy oán trách dùng thần thức truyền tin cho hai con còn lại.
“Không phải lỗi của ta, là lỗi của tam đệ. Nếu không phải do hắn ta đã sớm nhận ra vị lão huynh trước mặt rồi.”
Con sư tử giọng cũng đầy bất mãn lên tiếng.
“Hừ! Rõ ràng các ngươi ai cũng đồng ý với ta, bây giờ lại muốn trở mặt?“
Con sói tức giận phản bác. Hai tên này rõ ràng là muốn đổ hết tội lỗi lên đầu nó đây mà, đừng có mơ. Cho dù thế nào nó cũng nhất quyết kéo cả ba theo cùng.
“Bây giờ tranh cãi cũng vô ích, việc cần làm bây giờ là khiến cho vị lão huynh kia hài lòng. Nếu không, ông ta đi mách lẻo với công tử thì e rằng cả ba chúng ta đều thê thảm hết.”
Ý kiến của con sư tử đưa ra ngay lập tức được cả đám tán đồng. Bọn chúng đang vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để khiến cho Tần Hạc thấy vui thì ông ta lại là người lên tiếng trước.
“Ba vị đại yêu mau đứng lên đi. Ta nghĩ giữa chúng ta chắc chắn có sự hiểu nhầm rồi.”
Tần Hạc cười khổ đáp. Ba đại yêu này thái độ quay ngoắt 180 độ như vậy thật khiến ông khó mà tiếp nhận nổi.
“Hiểu nhầm? Đúng đúng, chính là hiểu nhầm.”
Tần Hạc mở lời cầu hòa khiến ba đại yêu vui mừng còn không kịp. Lúc này, bọn chúng liền xem Tần Hạc giống như bằng hữu tốt của mình vậy.
“Tại hạ Tần Hạc cùng cháu gái Tần Nhiễm, không biết nên xưng hô với ba vị đại yêu như thế nào?”
Đại yêu cấp bậc này đi đến đâu cũng là bá chủ một phương, nếu như bọn họ nguyện ý kết giao bằng hữu sẽ là chỗ dựa vô cùng lớn cho liên minh tu chân sau này.
“Ta gọi Sư Đần, đây là Hổ Đần, đây là Sói Đần.”
Con sư tử mặt đầy vẻ không tình nguyện hết chỉ vào mình rồi lại chỉ sang hai con kia giới thiệu.
Nghe xong ba cái tên này, Tần Hạc và Tần Nhiễm thiếu chút nữa phì cười thành tiếng. Nhìn biểu hiện của hai ông cháu, ba đại yêu chỉ biết cười khổ. Bọn chúng cũng có tên riêng đấy chứ, nghe cũng rất uy dũng người người khiếp sợ. Nhưng ở đây bọn chúng chỉ có thể chấp nhận cái tên này, nếu không chấp nhận thì cũng sẽ bị đánh đến khi chấp nhận mà thôi.
“Nếu vậy sau này ta gọi ba vị là Sư ca, Hổ ca và Sói ca có được không?”
Cố gắng bình ổn lại cảm xúc, Tần Hạc cẩn thận ôm quyền khom người hướng ba đại yêu nói.
Chỉ một câu nói thôi liền khiến tâm hồn bé nhỏ của bọn chúng như bừng sáng. Cách xưng hô này so với ba cái tên kia còn thuận tai hơn gấp trăm lần. Bằng hữu này bọn chúng kết giao là chắc rồi.
“Được, được. Từ nay chúng ta là bằng hữu tốt, Tần lão đệ không cần khách khí.”
“Đây chính là cháu gái Tần Nhiễm đúng không? Quả thực lớn lên vô cùng xinh đẹp. Lại đây nào, nhớ lúc trước đây ta từng bế… Ui da, nhị ca, ngươi tại sao lại đánh ta?”
Sói Đần đang lấy lòng Tần Nhiễm thì liền bị Hổ Đần tát một phát vào đầu khiến nó bất mãn kêu lên.
“Cháu gái, cháu đừng nghe tên này nói bậy. Lại đây, ông hai có món quà tặng cho cháu.”
Mặc kệ Sói Đần đang trừng mắt nhìn mình, Hổ Đần móc ra mấy viên ngọc đủ màu đang tỏa ra yêu khí cho Tần Nhiễm.
“Đây là yêu đan của đám yêu thú cấp 5, đối với tu vi của cháu vô cùng có lợi.”
Thấy Tần Nhiễm đang ngạc nhiên, Hổ Đần liền nhanh chóng giải thích.
“Thứ này thực sự quá giá trị, cháu không thể nhận được.”
Tần Nhiễm lập tực xua tay từ chối. Yêu đan cấp 5 mỗi một viên đều có giá trị cực lớn, cho dù là ông nàng cũng không thể lấy ra được nhiều như thế này. Món quà lớn như vậy khiến cho Tần Nhiễm khó mà tiếp nhận được.
“Cháu gái an tâm, thứ này ông hai có rất nhiều. Nếu không phải lo lắng cháu tu vi không đủ, ông hai còn định tặng cháu vài viên yêu đan cấp 6 cấp 7 nữa kìa.”
Hổ Đần hào phóng nói.
“Được rồi cháu gái, cháu cứ nhận đi. Tên này bình thường thích sưu tầm yêu đan, những thứ này chỉ xem như một góc nhỏ trong bộ sưu tập của hắn mà thôi.”
Có được sự hối thúc của ba đại yêu, lại thêm ánh mắt ra hiệu của ông nội. Tần Nhiễm lúc này liền vui vẻ thu mấy viên yêu đan kia vào túi trữ vật của mình.
“Đúng rồi, ba vị lão ca. Lão đệ lần này đến còn có mang cho ba vị một chút quà, mong ba vị không chê.”
Tần Hạc lấy trong túi trữ vật ra một cái nồi lớn đặt trước mặt ba đại yêu.
“Đây là…”
“Không sai được!”
“Chính là nó!”
Chỉ ngửi mùi thôi liền khiến ba đại yêu nước dãi tràn trề. Cái mùi này cho dù có chết bọn chúng cũng không quên được.
“Ba vị lão ca. Đây là củ cải trắng xào cay của nhà hàng nổi tiếng nhất trong thành phố, hy vọng hợp khẩu vị của ba vị lão ca.”
Tần Hạc mở nắp cái nồi ra, mùi củ cải trắng xào thơm nức mũi pha với một chút hương cay nhẹ của ớt, chỉ ngửi thôi cũng khiến ba đại yêu kia thiếu chút nữa không kìm lòng được.
Từ lúc sáng ông nội đã liên hệ với đầu bếp hàng đầu trong thành phố để làm món này. Vốn Tần Nhiễm tưởng rằng đây là quà tặng cho vị công tử kia, hóa ra là cho ba người ông tiện nghi vừa nhận của nàng.
“Từ khi nào mà đại yêu lại thích ăn rau củ đến vậy chứ?”
Cho dù trong lòng vô cùng tò mò nhưng Tần Nhiễm cũng không dám hỏi.
“Tần lão đệ có lòng rồi.”
Sư Đần vừa dứt lời, cái nồi lớn liền biến mất. Tần Hạc biết, Sư Đần vừa rồi không phải dùng không gian trữ vật mà là dùng thần thông trữ vật. Tuy chỉ khác nhau về tên gọi nhưng lại có sự chênh lệch như trời và đất. Không gian trữ vật được các nhà khoa học phỏng chế lại và phát minh ra, cho dù là người bình thường cũng có thể dùng được. Còn thần thông trữ vật thì khác, loại thần thông này, không đến Hóa Thần cảnh thì đừng mong mà thi triển.
“Quả không hổ danh là sủng vật của công tử.”
Tần Hạc âm thầm cảm khái.
“Lão đệ ngươi nghĩ nhiều rồi. Chúng ta chỉ là canh cửa cho công tử mà thôi, còn lâu mới có vinh hạnh làm sủng vật của ngài ấy.”
Từ đầu đến cuối, cả ba đại yêu vẫn luôn dùng thần thức kiểm tra suy nghĩ của Tần Hạc và Tần Nhiễm. Cho dù đối phương quen biết công tử nhưng cũng không xác định được bọn họ đến tìm công tử có phải để gây phiền phức hay không. Sau khi xác nhận đối phương là thực tâm đến thăm hỏi, công thêm việc lại tặng quà lớn cho bọn hắn, cả ba liền không nghi ngờ gì nữa. Vừa rồi Sư Đần cũng chỉ là theo thói quen cố hữu của mình đọc suy nghĩ trong đầu Tần Hạc mà thôi.
“Chỉ là canh cửa?”
Tần Hạc kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn cả ba đại yêu. Đại yêu trên cấp 8, lại có tu vi trên Hóa Thần cảnh, tồn tại như vậy chỉ là canh cửa? Vậy công tử rốt cuộc là tồn tại như thế nào?
“Đừng quá để tâm. Công tử thường ngày chỉ thích hành sự giống như người bình thường, không câu nệ tiểu tiết. Lão đệ nếu đã quen biết công tử thì cứ theo lẽ này mà làm. Tránh làm công tử phật ý.”
Không cần đọc suy nghĩ, Sư Đần cũng biết Tần Hạc nghĩ gì. Nếu đã xem Tần Hạc là lão đệ của mình, nó cũng liền nhiệt tình nhắc nhở. Dù sao. nếu như để công tử không vui thì cái mạng nhỏ của bọn chúng cũng không còn.
“Đa tạ các vị lão ca đã nhắc nhở.”
Công tử chọn ẩn mình nơi rừng sâu như vậy chắc hẳn là không muốn dính dáng đến trần thế. Có thể kết giao được với công tử thì Tần Hạc cũng không ngu ngốc đến mức phá hỏng quy tắc của ngài ấy.
“Vì nơi này cấm phi hành nên chỉ có thể ủy khuất hai ông cháu ngồi trên lưng để bọn ta đưa đến nhà công tử mà thôi.”
“Đa tạ ba vị lão ca.”
Mặc dù là tu tiên giả nhưng nếu đi bộ từ đây đến nhà công tử cũng mất rất nhiều thời gian, bọn họ đã nguyện ý giúp đỡ Tần Hạc sao có thể từ chối được.
Với thể chất của tu tiên giả, cho dù ngồi trên máy bay Tần Hạc cũng không hề thấy khó chịu. Nhưng chỉ ngồi trên người Sói Đần một chút thôi cũng đủ khiến ông cảm thấy trời đất đảo lộn.
“Tam đệ, ngươi đây là không dùng tiên khí bảo vệ cho Tần lão đệ sao?”
Đến nơi, Sư Đần chợt phát hiện ra Tần Hạc ở trên lưng Sói Đần hai mắt trợn trắng, miệng liên tục sùi bọt mép, bất tỉnh từ lúc nào không hay.
“Đại ca, tam đệ hắn kinh nghiệm làm thú cưỡi còn non nớt, ngươi cũng không nên trách hắn.”
Hổ Đần gương mặt vênh lên nhìn Sói Đần đầy mỉa mai. Nhìn thử Tần Nhiễm lúc này mà xem? Một chút khó chịu cũng không có. Hổ Đần có thể cam đoan, cho dù máy bay hạng sang nhất của đại lục cũng không thể thoải mái bằng trên lưng nó. Có được ngày hôm nay, nó đã trải qua luyện tập vô cùng gian khổ. So sánh với một kẻ mới vào nghề như Sói Đần thì chẳng khác nào làm nhục nó kia chứ?
“Lão đệ, xin lỗi ngươi, lần sau ta nhất định sẽ cố gắng hơn.”
Mặc dù nghe ra ý mỉa mai của Hổ Đần nhưng Sói Đần cũng không hề phản bác. Luận về tu vi bọn chúng không hề thua kém nhau, nhưng luận về chuyện này thì cho dù là Sư Đần cũng không thể so sánh với Hổ Đần.
“Tam ca quá lời rồi, đệ không sao. Chỉ là do ta tu vi quá kém, hoàn toàn không phải lỗi của huynh.”
Tần Hạc cố ổn định lại khí tức rồi xua tay nói.
“Được rồi, ta chỉ đưa hai người đến đây thôi. Bảo trọng.”
Vừa dứt lời, cả ba đại yêu giống như sợ thứ gì đó, ngay cả lời cảm ơn của hai ông cháu Tần Hạc cũng không kịp nghe liền chạy mất.
Có thể dọa ba đại yêu thực lực mạnh mẽ chạy như vậy, vị công tử kia chắc hẳn vô cùng đáng sợ. Lúc này đây, Tần Nhiễm cảm thấy có chút lo lắng.
“Công tử, chúng ta đến…”
Mặc dù cổng không đóng nhưng Tần Hạc vẫn lễ phép đứng trước cổng gọi vào. Nhưng vừa cất tiếng ông liền nghe thấy một tiếng sáo vô cùng da diết. Cả Tần Hạc và Tần Nhiễm đều nhắm mắt cảm nhận âm thanh này. Chỉ trong phút chốc, bọn họ cảm thấy bản thân lạc vào ảo cảnh. Ở đó, bọn họ gặp gỡ người mình yêu, trải qua vài kiếp người, muôn ngàn gian khổ, nhưng đến cuối cùng, ngay cả lời “yêu” bọn họ cũng không thể nói ra.
“Tần lão, vị tiểu thư này, hai người không sao chứ?”
m thanh da diết kia dừng lại cũng là lúc ảo cảnh của cả hai chấm dứt. Lúc này, nước mắt họ vô thức đã lăn dài trên má. Cho dù chỉ là ảo cảnh, nhưng lại khiến cho tâm can họ rung động. Như thể rằng, câu chuyện kia chính là của bọn họ.
“Đa tạ công tử ban thưởng.”
Tần Hạc và Tần Nhiễm cẩn thận hành lễ. Đột phá lần trước quá lớn khiến cho tâm cảnh của bọn họ không ổn định, sau khi nghe một khúc này, tâm cảnh của bọn họ thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước gấp ngàn lần. Cho dù sau này có đột phá đến cảnh giới cao hơn cũng chỉ là vấn đề nhỏ.
“Chỉ là ngẫu nhiên thổi một khúc sáo mà thôi, các ngươi không cần quá nghiêm túc.”
Nguyễn Nam thấy bộ dáng trịnh trọng của hai ông cháu liền có chút khó xử. Khúc nhạc vừa rồi chính là “Thần thoại” nổi danh ở thế giới cũ của hắn. Cũng không biết tại sao hệ thống lại bắt hắn thổi khúc này. Vì chút ít điểm mà hắn cũng phải làm cho nó vui lòng. Không ngờ lại để hai ông cháu này vô tình nghe được. Nhưng nhìn biểu hiện của hai ông cháu lại khiến hắn vô cùng hài lòng. Có thể khiến người khác rơi lệ khi nghe khúc nhạc của mình, đây quả không uổng công hắn hằng ngày luyện tập mà.
“Công tử dạy chí phải.”
Tần Hạc bên ngoài thuận theo ý của Nguyễn Nam nhưng bên trong ông vô cùng rõ ràng. Công tử e rằng đã biết ông sớm đến đây, vì thấy bản thân và cháu gái tâm cảnh yếu kém nên cố tình thổi một khúc sáo để giúp bọn họ củng cố tâm cảnh. Tất cả những chuyện này, e rằng đều nằm trong tính toán của công tử rồi.
Vốn Tần Nhiễm còn có chút lo lắng khi đến gặp công tử, nhưng khi vừa bước vào, được nghe khúc nhạc kia, được tận mắt thấy công tử anh tuấn thổi sáo, trái tim nàng liền rung động.
“Ơn nghĩa này, e rằng chỉ có thể lấy thân báo đáp mới đủ nhỉ?”
Đó là suy nghĩ duy nhất trong lòng của Tần Nhiễm lúc này.