Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 58: Người bình thường nhất




Cuộc sống mới của Lập Nguyên cũng đã trôi qua được một tuần, một tuần này đã giúp hắn hiểu thêm nhiều thứ về Nguyễn Nam.

Lập Nguyên nghe Thanh U nói, sư phụ hắn đã từng dùng một hơi thở khiến thiên đạo phải hoảng sợ mà bỏ chạy. Thiên đạo là thứ đại diện cho pháp tắc của đại lục này, nghe nói cho dù cảnh giới cao hơn Tiên Nhân Cảnh cũng không thể địch lại thiên đạo. Sư phụ chỉ dùng một hơi thở lại khiến cho thiên đạo phải bỏ chạy, đây là thực lực kinh khủng đến nhường nào?

Ngoài y thuật ra, sư phụ hắn còn tinh thông cả cầm kỳ thi họa, thậm chí thêu thùa may vá hay bếp núc, đẳng cấp của ngài ấy không hề có bất kỳ người nào có thể so sánh được.

Ngoài những đại lão ở trong nhà ra, Nguyễn Nam còn làm quen được với ba vị đại yêu trông coi khu rừng này. Ngoài ra còn có vài vị khác đang ra ngoài chấp hành nhiệm vụ tuyệt mật chưa trở về.

Vốn tưởng rằng ở trong khu rừng này chỉ có hắn và sư phụ là con người, nhưng đến hôm nay hắn mới biết, ở ngoài bìa rừng phía Tây còn có một vài khách trọ. Nghe ngài ấy nói bọn họ đều là những người không có nơi nương tựa, vì thương cho số phận của bọn họ mà ngài ấy mới chấp nhận cho bọn họ thuê đất ở lại đây.

Và hôm nay, Lập Nguyên có nhiệm vụ phải đi theo Nguyễn Nam để làm quen với tất cả mọi người, tiện cho việc sau này hắn có thể thay Nguyễn Nam đi thu tiền thuê đất.

“Sư phụ, thật sự cưỡi lên sẽ không sao chứ?”

Lập Nguyên nhìn Nguyễn Nam đang cưỡi lên người Sư Đần thì cảm thấy sợ hãi. Phải biết đây chính là đại yêu tu vi thông thiên, cưỡi lên người của một tồn tại như vậy, hắn sợ bản thân sẽ bị tổn thọ chết mất.

“Không sao đâu, đám thú rừng này đã được thuần hóa rồi, vẫn thường hay chở ta đi xung quanh săn bắn. Ngươi xem, bọn nó đáng yêu như vậy làm sao có thể gây hại cho ngươi được?”

Để chứng minh lời nói của Nguyễn Nam, cả ba đại yêu đều làm bộ dáng đáng yêu không ngừng cọ mặt vào chân Nguyễn Nam để lấy lòng.

Trước sự cổ vũ của Nguyễn Nam, Lập Nguyên cuối cùng cũng chịu leo lên lưng Hổ Đần rời đi. Theo sau hắn và Nguyễn Nam lúc này là Sói Đần, trên lưng nó mang theo rất nhiều thứ, đây đều là những rau củ Nguyễn Nam trồng được, hắn lo lắng cuộc sống của những người kia không được tốt nên thường hay đem đồ trong nhà đến biếu bọn họ.

Chưa đi chưa biết, khi ngồi lên lưng Hổ Đần rồi Lập Nguyên mới phát hiện. Cảm giác ngồi trên lưng Hồ Đần so với ngồi xa giá của phụ hoàng hắn còn sung sướng hơn gấp vạn lần. Không những không bị ảnh hưởng bởi tốc độ của đối phương mà bộ lông mềm mại ấy khiến cho hắn cứ muốn cưỡi mãi không thôi.

Tốc độ của ba đại yêu cũng không quá nhanh nên phải mất 15 phút, bọn họ mới đến nơi. Lập Nguyên nhìn những ngôi nhà được làm hoàn toàn bằng gỗ thì liền âm thầm cảm khái. Nhưng đó là hắn đang ngưỡng mộ trước sự xa hoa của những ngôi nhà này mà thôi. Gỗ được làm nên những ngôi nhà này, khúc nào khúc nấy đều mang linh khí cực kỳ thuần khiết, đám tiên bảo nếu như so sánh thì chỉ xứng đáng là thứ rác rưởi không hơn không kém.

“Thế nào, đây đều là do ta một tay dựng cho bọn họ đấy.”

Nguyễn Nam thấy Lập Nguyên hai mắt sáng rực nhìn những căn nhà trước mặt thì liền cảm thấy hãnh diện. Mặc dù những căn nhà này không quá lớn nhưng lại vô cùng chắc chắn, hơn nữa hắn còn cẩn thận điêu khắc một chút khiến những ngôi nhà càng thêm khí thế hơn.

“Nguyễn công tử, ngọn gió nào hôm nay đưa ngài đến thăm chúng tôi thế này.”

Khi cả hai đang tán gẫu thì lúc này đã có người phát hiện ra bọn hắn. Một ông lão râu tóc bạc trắng, cái lưng còng do tuổi già sức yếu khiến ông phải chống gậy đi từng bước đến nghênh đón hai thầy trò Nguyễn Nam.

“Là Nguyễn công tử, Nguyễn công tử đã đến rồi.”

Khi nghe thấy ông lão kia gọi Nguyễn Nam, lại có một người nữa để ý liền hô hoán khắp xung quanh. Sau đó, hai thầy trò hắn lại bị một đám người vây lấy niềm nở thăm hỏi. Nhìn biểu hiện mừng rỡ của tất cả mọi người, Lập Nguyên biết sư phụ của hắn được lòng của mọi người đến như thế nào.

“Công tử, vị đây là…”

Mãi đến một lúc sau, có một người mới để ý đến Lập Nguyên và hỏi. Điều này khiến cho tất cả mọi người cũng cảm thấy hiếu kỳ. Thông thường, công tử chỉ đi một mình đến đây, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy ngài ấy dần theo một người khác đến.

“Quên giới thiệu với các vị, đây là Lập Nguyên, là đệ tử mà ta vừa mới thu nhận.”

“Đồ đệ của công tử sao?”

Tất cả nghe xong đều kinh ngạc thốt lên. Trong số những người ở đây, có không ít người từng có ý muốn bái Nguyễn Nam làm sư phụ nhưng đều bị hắn từ chối. Khi nghe Nguyễn Nam giới thiệu Lập Nguyên là đệ tử, tất cả đều âm thầm dùng ánh mắt dò xét hắn.

Kể từ khi tiếp nhận tinh huyết của Tổ Long, cộng thêm tu luyện suốt một tuần qua, linh thức của Lập Nguyên đã trở nên vô cùng nhạy bén. Ngay lập tức hắn cảm nhận được những người xung quanh đang dò xét mình.

“Khụ… khụ… công tử thu nhận đồ đệ là chuyện đáng mừng, các ngươi đừng gây loạn nữa.”

Khi ông lão kia liền ho khan vài tiếng, ngay lập tứ giác Lập Nguyên liền nhận ra cảm giác bị dò xét kia đã biến mất.

Lúc này, hắn mới chợt nhận ra bản thân đã quá ngây thơ. Bên trong khu rừng này linh khí vô cùng dày đặc, cộng thêm việc có rất nhiều yêu thú nguy hiểm, làm sao những con người già yếu như vậy có thể sinh sống thoải mái ở đây được?

“Tề lão, hôm nay ta đến đây để đem cho các ngươi một chút rau nhà trồng được, tiện thể thu tiền thuê đất hằng tháng như đã định.”

Nguyễn Nam lấy mấy sọt rau củ trên người Sói Đần đem đến cho bọn họ. Nhìn thấy ánh mắt ai cũng sáng lên khi nhìn đống rau củ này, Nguyễn Nam âm thầm cảm khái. Mặc dù trong rừng cũng có nhiều loại rau củ mọc lên nhưng so với loại rau củ do hắn đích thân trồng thì chất lượng kém hơn rất nhiều. Cũng khó trách tại sao mỗi lần hắn đem rau củ đến tặng, bọn họ lại vui mừng đến như vậy.

“Làm phiền công tử lần nào cũng đến tận nơi như vậy, thật ngại quá.”

“Không sao, cũng xem như vận động một chút ấy mà.”

Nguyễn Nam phất tay nói. Hắn nhớ có lần trong đám người này có người muốn tự mang tiền đến cho hắn, kết cục là chưa đi được nửa được đã bị đám thú rừng làm cho bị thương nặng. Nếu không phải hắn cứu chữa kịp thời thì người đó cũng khó mà bảo toàn tính mạng. Kể từ đó về sau, cho dù có vất vả một chút nhưng Nguyễn Nam vẫn cố gắng đi đến tận nơi thu tiền thuê của bọn họ. Dù sao cũng là khách thuê đất, hắn phải bảo đảm an toàn cho bọn họ, như vậy mới có thể thu hút thêm được nhiều người khác.

“Lưu Hùng, ngươi còn không mau đem tiền ra đây, muốn để công tử chờ đến bao giờ hả!”

Tề lão quay vào trong nhà gắt giọng nói. Ngay lập tức, một người đàn ông cao to vạm vỡ bước ra, một tay hắn đang cầm một cái vali, một tay thì bê một khay trà.

“Để công tử chờ lâu rồi. Ta vừa mới trở về nhà và tìm được loại trà ngon này kính công tử, hy vọng công tử không chê.”

Người đàn ông kia đặt khay trà xuống bàn rồi cẩn thận rót hai ly trà đưa đến cho Nguyễn Nam và Lập Nguyên.

“Quả thật rất thơm.”

Nguyễn Nam đưa ly trà lên khẽ hít một hơi, cái hương thơm dịu nhẹ của trà khiến hắn cảm thấy thư thái hơn không ít. Mặc dù loại trà này không ngon như của hắn tự làm nhưng cũng xem như là loại trà cao cấp. Có lẽ đối phương cũng đã bỏ không ít công sức để có được loại trà này.

Khác với Nguyễn Nam, Lập Nguyên không phải là người am hiểu về trà. Đối với hắn, loại trà nào cũng giống nhau cả nên lúc này, hắn liền một hơi ngửa cổ uống sạch. Nhưng bất ngờ, khi hắn uống hết ly trà, hắn lại cảm thấy linh khí trong người có chút dao động. Hơn nữa, vị của loại trà này hắn dường như đã nếm được ở đâu rồi thì phải?

Cẩn thận suy nghĩ một chút, Lập Nguyên liền nhớ lại chuyện của mười năm trước. Khi ấy hắn nghịch ngợm lén lấy túi trà của cha hắn ra pha uống thử. Sau khi cha hắn phát hiện được và đánh hắn một trận thừa sống thiếu chết. Sau này, có một con hùng yêu đến trấn lột tất cả bảo bối của cha hắn, trong đó có túi trà này.

Mãi sau này hắn mới biết, loại trà đó được làm từ lá của cây thế giới của tiên tộc. Giá trị của một lá cũng có thể so sánh với linh dược thượng phẩm. Cha hắn cũng là ngẫu nhiên mà có được lá trà này mà thôi. Bình thường ông ta đều để ngắm chứ không nỡ uống. Hắn còn nhớ sau khi mất túi trà này, cha hắn đã trút giận lên toàn bộ những người đang ở trong phạm vi biển Tây.

Vì chuyện này đã in sâu vào ký ức của hắn nên hắn chắc chắn đây chính là loại trà đó.

“Khoan đã… người đàn ông này trông có vẻ rất quen mắt…”

Lập Nguyên cẩn thận nhìn rõ khuôn mặt của Lưu Hùng. Vóc dáng này, khuôn mặt này, mặc dù có hơi khác một chút nhưng chính xác là con hùng yêu đã đến trấn lột toàn bộ tài sản của cha hắn lúc trước.

Điều càng khiến hắn không ngờ là hùng yêu năm xưa oai phong lẫm liệt, chỉ vừa bước đến biển Tây đã khiến cho cha hắn phải run sợ bay tiệc tiếp đón, đối phương có yêu cầu gì cũng lập tức vui vẻ đồng ý. Bây giờ lại khúm núm trước tất cả mọi người, thậm chí cho dù bị Tề lão chửi mắng vì chậm trễ cũng ngoan ngoãn nhận sai và xin lỗi.

“Rốt cuộc ở trong rừng này, người bình thường nhất có lẽ chính là hắn.”

Đứng trước những chuyện xảy ra mấy ngày nay, Lập Nguyên cũng có thể đưa ra lời khẳng định này.