Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 56: Tất cả đều nằm trong tính toán của công tử




Bị một lá bùa quỷ quái xâm nhập vào cơ thể, Thuần công tử cảm thấy có chút lo lắng. Hắn cố gắng dùng tiên thức thăm dò toàn bộ ngóc ngách trong cơ thể mình nhưng vẫn không phát hiện ra bất cứ dị trạng gì.

“Chẳng lẽ chỉ là hư chiêu?”

Thuần công tử liền nghĩ đến việc Nguyễn Nam chỉ hù dọa rồi nhân cơ hội để giải thoát cho đám người Ngọc Kỳ Lân. Nhưng hắn phát hiện ra, đối phương sau khi sử dụng lá bùa đó xong thì liền đứng một chỗ chờ đợi. Điều này khiến hắn lại càng thêm lo lắng.

“Hệ thống, ngươi chắc chắn lá bùa này có tác dụng rồi chứ?”

Nguyễn Nam nhìn Thuần công tử vẫn tỏ ra bình thường không có bất cứ vấn đề gì liền nghi ngờ hỏi.

“Bổn hệ thống đã lừa ngươi bao giờ chưa? Chỉ cần ta đếm từ 1 đến 3, lá bùa nhất định phát huy hiệu quả.”

Hệ thống lập tức bĩu môi đáp. Mặc dù nó rất thức hố ký chủ nhưng những thứ mà nó đưa cho tuyệt đối có tác dụng ở mặt nào đó. Bị nghi ngờ như vậy quả thực khiến nó vô cùng bất mãn.

“Vậy ngươi còn không mau mau đếm đi, chẳng lẽ để đối phương đến giết ta rồi mới đếm hay sao?”

Nguyễn Nam lập tức thúc giục. Cũng may là Thuần công tử đa nghi nên không lập tức ra tay, nếu không hắn đã mất mạng dưới tay đối phương rồi. Cái hệ thống không đáng tin này, lần sau nhất định phải hỏi rõ mọi thứ rồi mới được sử dụng.

“Được rồi, được rồi, bổn hệ thống đếm cho ngươi là được chứ gì. 1…2…3!”

Hệ thống vừa dứt lời, bên phía Thuần công tử cũng phát sinh ra biến hóa. Thân thể của hắn trong phút chốc được kim quang bao bọc.

Thuần công tử phát sinh biến hóa, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía hắn. Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là, dường như thực lực của hắn đang từng giây từng phút tăng lên một cách nhanh chóng.

“Công tử liệu có dùng nhầm bùa chú không?”

Trong đầu Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc lập tức nảy lên câu hỏi này. Nếu không dùng nhầm, tại sao công tử lại vô duyên vô cớ giúp đối phương gia tăng thực lực?

Lúc này, người cảm thấy kinh ngạc nhất chính là Thuần công tử. Hắn hiểu rõ tu vi của bản thân hơn ai hết. Vì Minh Thiên không chuẩn bị đầy đủ âm khí nên khi hắn giáng xuống hạ tầng, thực lực chỉ dừng ở mức Tiên Nhân cảnh nhất trọng. Nhưng từ khi lá bùa của đối phương xâm nhập vào cơ thể, tu vi của hắn dần dần được khôi phục và vượt xa trước kia, thậm chí vẫn còn đang tăng lên một cách nhanh chóng.

Khoảng chừng 5 phút sau đó, ánh sáng bao bọc lấy Thuần công tử mới dần biến mất. Một cỗ năng lượng cực đại mà hắn chưa từng cảm giác được đang không ngừng chảy khắp cơ thể hắn.

“Với tu vi này, cho dù toàn bộ trung tầng có hợp lực lại cũng không phải là đối thủ của ta.”

Thuần công tử vô cùng mừng rỡ. Tu vi của hắn lúc này, không còn là Tiên Nhân Cảnh, mà đã đạt đến mức Thần Nhân Cảnh hay thậm chí là Thánh Nhân Cảnh trong truyền thuyết.

“Chuyện… chuyện này…”

Ngọc Kỳ Lân ngơ ngác nhìn Tần Hạc. Tần Hạc cũng chỉ biết cười khổ lắc đầu. Thực lực của Thuần công tử, bây giờ cả hai nguời họ cũng không thể đo đếm được. Nhưng bọn họ chắc chắn một điều, đối phương chỉ cần một ngón tay thôi cũng đã có thể dễ dàng phá hủy một đất nước trên đại lục này.

“Hệ thống, như vậy là xong rồi đúng không?”

Vì lo sợ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Nguyễn Nam nhất định phải hỏi rõ rồi mới dám ra tay. Đến khi hắn nhận được cái gật đầu của hệ thống, lúc này hắn mới trở nên tự tin hơn bao giờ hết.

“Ta với ngươi không thù không oán, nếu ngươi thức thời thả tất cả mọi người ra rồi rời đi. Ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết mạng, Nguyễn Nam biết đám con cháu như Thuần công tử chắc chắn có thế lực phía sau chống lưng. Chẳng may giết hắn lại có một đám trưởng bối đến báo thù thì quả là tai họa ngập đầu. Nếu như có thể đánh hắn một trận khiến hắn không dám trở lại thì như vậy mới gọi là hoàn mỹ.

“Ha ha ha, thực nực cười, ngươi tưởng cái liềm cắt cỏ kia có thể giúp ngươi chiến thắng sao?”

Nhìn Nguyễn Nam cầm một cái liềm không có chút uy hiếp đứng đối diện, Thuần công tử cũng không nhịn được mà ôm bụng cười. Với thực lực của hắn hiện nay, cho dù là vũ khí tiên phẩm cũng không thể đả thương được hắn chứ đừng nói đến một cái liềm cắt cỏ bình thường.

Không cần đối phương châm chọc, Nguyễn Nam cũng cảm thấy xấu hổ với món vũ khí này của mình. Vốn hắn còn muốn đổi một thanh kiếm cho thêm phần oai phong nhưng hệ thống lại chẳng có một món vũ khí nào dành cho người bình thường như hắn cả. Thứ duy nhất mà hắn sử dụng được bây giờ chính là cái liềm này mà thôi.

Tiên thủ hạ vi cường, Nguyễn Nam không biết cái lá bùa này tác dụng trong bao lâu, hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Vận dụng tất cả những gì đã học được từ hệ thống, Nguyễn Nam tay nắm chặt lưỡi liềm lao về phía Thuần công tử chém tới.

“Nể tình sự can đảm của ngươi, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”

Thuần công tử cười sảng khoái nói. Một người bình thường dám cầm vũ khí lao về phía hắn đủ để đối phương chết hơn ngàn lần rồi. Lý do Thuần công tử muốn giữ lại mạng sống cho Nguyễn Nam để moi ra những bí mật trên người đối phương. Phải biết rằng, lá bùa giúp tu vi một tu tiên giả tăng gấp ngàn lần như vậy, cho dù là thượng tầng cũng chưa từng xuất hiện.

Bàn tay của Thuần công tử đưa ra muốn nắm lấy cái liềm của Nguyễn Nam nhưng bất ngờ thay, năm ngón tay cả hắn liền dễ dàng bị cắt đứt. Nếu không phải hắn phản ứng kịp thời né được thì có lẽ cái đầu của hắn cũng phải chịu chung số phận.

“Đây… đây… chuyện gì đã xảy ra?”

Tất cả đều kinh ngạc trước những gì đang diễn ra. Đứng trước Thuần công tử, cho dù là hai tu tiên giả Hóa Thần Cảnh như Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc cũng không thể làm bẩn nổi một góc áo của đối phương. Bây giờ thực lực của hắn đã tăng gấp ngàn lần nhưng lại chẳng thể đỡ nổi một đòn của Nguyễn Nam.

“Chẳng lẽ là do cái liềm trên tay hắn?”

Nhưng cái suy nghĩ đó chỉ là thoáng qua trong đầu của bọn họ mà thôi. Chỉ cần liếc nhìn cũng biết, cái liềm kia dường như chỉ là một cái liềm bình thường không hơn không kém. Cho dù là thứ rẻ nhất ngoài chợ cũng tốt hơn cái liềm của Nguyễn Nam không biết bao nhiêu lần.

Một chiêu cắt bay năm ngón tay của đối phương, Nguyễn Nam cảm thấy có chút vui mừng, ít nhất lá bùa của hệ thống cũng đã phát huy tác dụng. Nhưng đồng thời, hắn cũng cảm thấy có chút lo lắng. Vốn hắn chỉ muốn dọa đối phương một chút, không ngờ tên này lại ngu ngốc dùng tay đỡ. Bộ hắn vẫn nghĩ bản thân vẫn là tu tiên giả cao cao tại thượng trước kia hay sao?

Nguyễn Nam không thể tiếp tục phân tâm được nữa, bởi vì lúc này, khuôn mặt của Thuần công tử giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Nếu hắn còn tiếp tục chần chờ, cái mạng nhỏ của hắn chắc chắn cũng không còn.

Xoay người né tránh một kiếm của Thuần công tử, Nguyễn Nam mượn lực bổ một liềm xuống đầu Thuần công tử.

Ăn quả đắng một lần khiến Thuần công tử đã không còn chủ quan như trước, hắn vận toàn bộ thực lực của mình lên, dùng tiên kiếm đỡ lấy một liềm của Nguyễn Nam.

Rõ ràng, thực lực của Thuần công tử lúc này là cảnh giới siêu việt trong truyền thuyết, vũ khí trên tay lại là tiên phẩm nổi tiếng, nhưng đứng trước một người bình thường như Nguyễn Nam, một cái lưỡi liềm tưởng chừng như vô hại lại giống như một miếng đậu phụ. Tiên kiếm cùng thân thể của Thuần công tử trong phút chốc bị Nguyễn Nam chẻ làm đôi trước ánh mắt đầy kinh ngạc của tất cả mọi người.

Đến giây phút cuối cùng trong cuộc đời, Thuần công tử mới nhận ra. Đối phương không phải muốn sử dụng nhầm bùa chú mà chính là muốn tăng tu vi để cho hắn cảm thấy sung sướng, sau đó lại chà đạp lên nó. Ngay từ đầu đối phương chỉ là giả heo ăn thịt hổ để chà đạp lên cảm xúc của hắn mà thôi. Nếu như được chọn lựa, Thuần công tử nhất định sẽ không ngu ngốc đánh chủ ý với hạ tầng nữa. Nhưng có lẽ tất cả đã quá muộn rồi…

“Ta… ta chỉ lỡ tay một chút mà thôi…”

Nguyễn Nam có thể thề, hắn chỉ hơi dùng một chút lực để phản đòn, không ngờ lá bùa của hệ thống lại biến thái đến như vậy. Giảm tu vi của đối phương cũng thôi đi, không ngờ ngay đến cả đối phương cũng yếu đến mức thê thảm như vậy.

Nhưng câu nói của Nguyễn Nam khi lọt vào tai của những người khác thì mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Một tu tiên giả tu vi cực kỳ mạnh mẽ, đối phương chỉ lỡ tay đã có thể chém thành hai mảnh. Nếu như hắn thực sự ra tay, e rằng thứ hắn chém ra chính là cả đại lục này.

Mắt thấy Thuần công tử bị đánh bại, Minh Thiên nhanh lúc tất cả còn chưa hồi phục liền mau chóng bỏ trốn.

“Công tử… đừng để lão ta chạy thoát.”

Ngọc Kỳ Lân lập tức lên tiếng. Nếu như để loại tà tu như Minh Thiên chạy thoát, chắc chắn đại lục này sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng bọn ông sau khi thoát khỏi trói buộc của Thuần công tử, thân thể vẫn chưa thể cử động được. Người lúc này có thể ngăn cản đối phương chỉ có một mình Nguyễn Nam mà thôi.

“Ác giả ác báo, các ông không cần quá để tâm đến lão ta đâu.”

Nguyễn Nam lắc đầu nói. Bảo một người bình thường như hắn đuổi theo một tu tiên giả biết bay sao? Hắn có chạy đến mãn kiến cũng không thể đuổi kịp đối phương nữa là.

Công tử đã nói vậy, bọn họ cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa. Việc cần làm lúc này là hồi phục lại sức lực và truy bắt đám tàn dư của Minh gia.

Minh Thiên sau khi chạy trốn vào trong rừng, phát hiện không ai đuổi theo thì mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì bên tai hắn lại phát ra âm thanh.

“A di đà phât… thí chủ âm khí quá nặng, đã chuyển thành ma. Mau mau quay đầu hối cải, có lẽ sau này còn có thể được siêu sinh.”

Minh Thiên quay đầu lại thì thấy một hòa thượng trẻ tuổi, trên người mặc một cái áo cà sa cũ kỹ, tay đeo một tràng hạt đang lên tiếng khuyên giải ông ta.

“Xú hòa thượng, mau chết đi cho ta!”

Đại kế bị hủy hoại, bây giờ bản thân cũng không còn chốn dung thân, Minh Thiên lúc này nộ khí xung thiên muốn trút toàn bộ cơn tức giận lên vị hòa thượng kia. Bàn tay đầy vảy đen của Minh Thiên như muốn đâm nát đầu đối phương.

“Thí chủ tội nghiệt quá nặng. Thật đáng tiếc… đáng tiếc…”

Vị hòa thượng kia thở dài lắc đầu, hắn lấy ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo rồi mở ra, Minh Thiên trong phút chốc liền bị cái hộp đó hút vào bên trong.

Giây phút nhìn thấy cái hộp đó, Minh Thiên liền nhận ra nó. Đó chính là cái hộp để đựng đồ ăn mà người thần bí trong rừng đã đưa cho ông ta. Và ông ta cũng nhận ra, người đó lại chính là Nguyễn Nam. Hóa ra, cái người thần bí mà ông luôn muốn tìm đã xuất hiện và trao cho ông cơ hội nhưng ông lại không biết nắm lấy. Nếu như biết đối phương lợi hại như vậy, ông còn theo phe Thuần công tử làm cái rắm gì.

“A di đà phât… hy vọng kiếp sau thí chủ có thể trả hết mọi tội lỗi mà mình đã gây ra ở kiếp này.”

Thu cái hộp gỗ vào trong túi, vị hòa thượng trẻ tuổi kia lại lập tức lên đường đi về phía trước.

Ở phía bên này, Ngọc Kỳ Lân sau khi nhận ra khí tức của Minh Thiên hoàn toàn biến mất thì liền quay sang nhìn Tần Hạc. Lúc này, cả hai đều nhìn về phía Nguyễn Nam ở bên kia đang hỏi thăm Ngọc Lưu Ly mà âm thầm nể phục.

“Hóa ra tất cả đều nằm trong tính toán của công tử.”