“Trước khi bắt đầu trận đấu, tại hại cũng có một yêu cầu có chút quá phận những vẫn mong Lưu Ly muội có thể đồng ý.”
Trước khi bắt đầu trận đấu, Nhạc Thành Tuấn lại đưa ra đề nghị. Tất cả đều tưởng rằng kẻ này cũng giống Lucas, muốn đánh cược võ kỹ gì đó nên liền ra sức hóng chuyện.
“Nhạc huynh cứ nói. Nếu nằm trong khả năng của mình, tiểu nữ nhất định không chối từ.”
Ngọc Lưu Ly vô cùng khó chịu khi đối phương gọi mình một cách thân mật như vậy trước mặt nhiều người, đặc biệt là khi công tử còn có mặt ở đây nhưng nàng cũng không thể thẳng thừng từ chối được. Chính vì vậy mà nàng mới uyển chuyển lời nói của mình để dễ dàng tìm một đường lui.
Nhạc Thành Tuấn biết bản thân lúc trước đã để lại hình ảnh xấu trong lòng Ngọc Lưu Ly, nhưng hắn tin điều kiện hắn đưa ra sẽ khiến cho nàng không thể từ chối.
“Nếu ta thắng trận này, ta hy vọng muội có thể trở thành đạo lữ của ta. Nếu ta thua, vẫn xin muội cho ta một cơ hội theo đuổi. Chỉ cần muội đồng ý đánh cược, ta sẽ nói sư phụ nhận ba đệ tử Ngọc gia làm đệ tử nội môn, hai mươi đệ tử khác sẽ được vào ngoại môn của Thanh Phong Môn để tu luyện.”
Đề nghị của Nhạc Thành Tuấn đưa ra khiến tất cả lập tức chia thành hai nhóm.
Ngọc Lưu Ly là đại mỹ nhân tuyệt thế ở Tân Kỳ, tấm lòng laij thiện lương hay giúp đỡ người khác nên nghiễm nhiên được rất nhiều người ái mộ. Một kẻ từ nơi xa đến lại có chủ ý với nàng, bọn họ làm sao có thể đồng ý được kia chứ? Hơn nữa kẻ này rõ ràng vô cùng mặt dày, cho dù thắng hay thua hắn cũng vẫn có thể tiếp tục làm phiền Ngọc Lưu Ly. Điều này khiến cho rất nhiều người cảm thấy phẫn nộ không thôi.
Một số khác thì hoàn toàn tán đồng với Nhạc Thành Tuấn. Đã là nam nhân thì có mấy ai không say đắm vẻ đẹp của Ngọc Lưu Ly. Mặc dù đối phương có hơi chút mặt dày nhưng đó cũng biểu đạt quyết tâm theo đuổi Ngọc Lưu Ly của hắn mà thôi.
Thanh Phong Môn là môn phái được truyền thừa lâu đời, chính vì vậy mà để có thể trở thành đệ tử của Thanh Phong Môn, rất nhiều người đã bỏ ra rất nhiều vốn liếng. Bây giờ đối phương lại bỏ ra hơn hai mươi suất ngoại môn và ba suất nội môn. Điều này khiến cho không ít người muốn ngồi im xem kịch.
“Ký chủ, xin hãy giữ bình tĩnh. Giết người lúc này là không nên đâu.”
Nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Nguyễn Nam, hệ thống lập tức lên tiếng can ngăn.
“Ngươi an tâm, ta làm sao có thể làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy chứ? Đúng rồi, ta có thể đổi hết điểm để đổi vài quả bom hạt nhân được không?”
“Ký chủ, ngươi điên rồi.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười nhưng lời nói lại ngập tràn sát khí của Nguyễn Nam, ngay cả hệ thống cũng cảm thấy sợ hãi.
Hệ thống lúc này không biết khuyên nhủ Nguyễn Nam thế nào thì lúc này Ngọc Lưu Ly cũng đã lên tiếng.
“Xin Nhạc huynh thứ lỗi, chuyện này ta không thể đáp ứng ngươi được.”
“Ta nghĩ muội còn trẻ nên không hiểu tầm quan trọng của việc này. Ta tin trưởng bối của muội chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của ta.”
Việc Ngọc Lưu Ly thẳng thừng từ chối quả thực ngoài dự liệu của Nhạc Thành Tuấn. Nhưng nàng từ chối không có nghĩa là Ngọc gia không động tâm. Nếu như trưởng bối của Ngọc gia đồng ý thì Ngọc Lưu Ly có từ chối cũng vô dụng.
Tất cả mọi người đều không ngờ Nhạc Thành Tuấn lại vô sỉ đến vậy. Đến lúc này, không ít người ủng hộ hắn lúc trước cũng cảm thấy khinh bỉ vì hành động này của hắn.
“Đồng ý cái #$^^$@! nhà ngươi! Ta xxx yyy ngươi thì đúng hơn. Cháu gái của ta mà thèm gả cho một kẻ như ngươi hay sao?”
Không đợi Ngọc Lưu Ly từ chối, Ngọc Kỳ Lân lúc này đã đứng phắt dậy, phẫn nộ quát tháo.
“Ngọc gia chủ, đây là cơ hội tốt để Ngọc gia tạo mối quan hệ với Thanh Phong Môn, chẳng lẽ ngài lại bỏ qua cơ hội tốt này hay sao?”
“Ta nhổ vào. Loại như ngươi đòi xứng với cháu gái của ta hay sao? Đừng nói là trở thành đệ tử Thanh Phong Môn, cho dù có cho chúng ta thành trưởng lão thì lão phu cũng không cần.”
Ngọc Kỳ Lân không hề lưu cho đối phương một chút mặt mũi. Công tử và cháu gái mình rõ ràng đều có tình ý với nhau, ông làm sao có thể làm loại chuyện chia rẽ uyên ương được kia chứ. Hơn nữa, đừng nói là trưởng lão của Thanh Phong Môn, cho dù có làm chưởng môn của Thanh Phong Môn ông cũng không thèm nhìn một cái. Ôm cái đùi lớn của công tử, lợi ích so với Thanh Phong Môn còn hơn gấp vạn lần.
“Ngọc lão đầu, ai cho ngươi lá gan xúc phạm Thanh Phong Môn chúng ta?”
Lão nhân bên phía Thanh Phong Môn phẫn nộ đứng dậy. Lão ta đồng ý điều kiện của Nhạc Thành Tuấn là vì muốn tìm hiểu nguyên nhân Ngọc gia có thể nhanh chóng phất lên thời gian gần đây. Nhưng đối phương đã xúc phạm đến Thanh Phong Môn như vậy, ông ta làm sao có thể tiếp tục nhịn được nữa.
“Lão già ngươi đừng tưởng ta dễ bắt nạt. Nếu đệ tử của ngươi không đưa ra yêu cầu quá phận thì ta cũng lười quản đến.”
Ngọc Kỳ Lân khinh khỉnh đáp. Nếu là trước kia, Ngọc Kỳ Lân còn có chút kiêng dè ông ta, nhưng bây giờ đối phương không phải là đối thủ của mình, Ngọc Kỳ Lân không cần phải lo lắng điều gì cả. Hơn nữa, có công tử ở đây, cho dù Thanh Phong Môn có kéo toàn bộ người đến cũng chẳng tạo nên sóng gió gì.
“Được… được… các ngươi giỏi lắm. Nhạc Thành Tuấn, ngươi còn không mau chóng kết thúc trận đấu này cho ta.”
Bị đối phương chọc giận, lão già kia lập tức hạ lệnh. Nếu như không phải quy tắc lôi đài cấm chém giết, lão nhất định bảo Nhạc Thành Tuấn giết chết Ngọc Lưu Ly ngay tại trận rồi.
“Lưu Ly, muội hà tất phải cố chấp như vậy? Trên đời này làm gì có nam nhân nào hoàn hảo như ta? Cũng chỉ có ta mới xứng với muội mà thôi.”
Nhạc Thành Tuấn vẫn cố gắng níu kéo một chút hy vọng. Hắn không thể dễ dàng bỏ qua một nữ nhân cực phẩm như Ngọc Lưu Ly được.
“Tên của ta không phải ai muốn gọi cũng được. Phiền ngươi kể từ nay về sau gọi ta là Ngọc đại tiểu thư hoặc Ngọc tiểu thư.”
Ngọc Lưu Ly lạnh lùng đáp, ngay cả cách xưng hô trước kia cũng bị nàng trực tiếp thay đổi.
“Hắn dám tự tin rằng mình rất hoàn hảo ư? So với công tử rõ ràng hắn còn thua kém ngài ấy ngàn vạn lần.”
Chỉ vừa nghĩ đến Nguyễn Nam, hai má của Ngọc Lưu Ly lại bất giác đỏ lên, ánh mắt ngập tràn nhu tình.
Vẻ thẹn thùng của Ngọc Lưu Ly mặt dù chỉ là thoáng chốc nhưng không thể qua mắt của Nhạc Thành Tuấn. Nàng có biểu hiện như vậy, chắc chắn là đã có người trong lòng rồi.
“Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt. Đừng trách ta vô tình.”
Lúc này, Nhạc Thành Tuấn ngập tràn ác ý. Thứ mà hắn không có được, hắn nhất quyết cũng không để cho người khác có được nó. Quy tắc lôi đài là không được giết người, nhưng nếu hắn nhỡ tay làm hỏng dung nhan của Ngọc Lưu Ly thì cũng không ai có thể trách hắn được. Nghĩ đến cảnh sau đó nàng bị chính người yêu của mình bỏ rơi, hắn không thể kìm nén được sự vui sướng này.
Ngọc Lưu Ly không biết trong lòng Nhạc Thành Tuấn đang có mưu đồ gì, nhưng nhìn nụ cười âm hiểm của hắn, nàng biết sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả. Lúc này, tay nàng nắm chặt lấy tiên kiếm lao về phía Nhạc Thành Tuấn.
“Muốn tiếp cận để áp chế ta sao? Nằm mơ!”
Thanh Phong Môn tu luyện cầm kỳ thi họa, chính vì vậy mà cận chiến không phải là sở trường của bọn họ. Ngọc Lưu Ly ra tay trước chính là muốn lấy ưu thế không cho đối phương thi triển sở trường của mình.
Một cây đàn tranh xuất hiện trong tay Nhạc Thanh Tuấn, hắn không hề quan tâm đến Ngọc Lưu Ly, nhẹ nhàng gảy một tiếng đàn. Tiếng đàn vang lên hóa thành vô số lưỡi kiếm sắc bén bay về phía Ngọc Lưu Ly.
“Keng… keng… keng…” những âm thanh kim loại va chạm nhau liên tiếp vang lên. Thế công của Ngọc Lưu Ly trong chốc lát liền bị chặn đứng bởi vô số lưỡi kiếm của đối phương. Ngọc Lưu Ly rất muốn thoát khỏi những lưỡi kiếm này để tấn công Nhạc Thành Tuấn nhưng những lưỡi kiếm này giống như có mắt, cứ liên tục bám riết lấy nàng không thôi. Thậm chí khi nàng cố gắng bộc phát linh khí phá hủy những lưỡi kiếm này rồi dùng tốc độ nhanh nhất đánh vào điểm mù của đối phương thì Nhạc Thành Tuấn lại nhẹ nhàng đánh một khúc nhạc khác. Cả cơ thể hắn lập tức được bao bọc bởi một lớp phòng hộ kiên cố. Sau đó, hắn lại uyển chuyển thay đổi một khúc nhạc khác, vô số những binh sĩ mặc giáp cầm binh khí lao đến tấn công Ngọc Lưu Ly.
Mặc dù Nhạc Thành Tuấn không phải đệ tử có thực lực cao nhất Thanh Phong Môn nhưng luận về cầm kỹ, không có một ai có thể so bì với hắn. Thậm chí cầm kỹ của hắn còn tinh thuần hơn cả sư phụ của mình một bậc. Chính vì vậy mà lúc này, Ngọc Lưu Ly cho dù làm mọi cách cũng đành phải rơi xuống thế hạ phong.
“Nghe danh cầm kỹ của Thanh Phong Môn đã lâu, không ngờ lại tinh diệu như vậy, quả thực khiến ta mở rộng tầm mắt.”
Mặc dù hoàn toàn bị đối phương áp chế nhưng Ngọc Lưu Ly vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
“Nếu đã biết khó tại sao còn không lui?”
Nhạc Minh Thành kiêu ngạo đáp. Trong số những người trẻ tuổi, hắn chỉ thua duy nhất tiểu quái vật của Thanh Phong Môn mà thôi. Cho dù Ngọc Lưu Ly tu vi có cao hơn hắn một chút nhưng những thiên tài như vậy, hắn cũng đã đạp xuống dưới chân không ít lần.
“Quả thực với kiếm kỹ này, ta không thể thắng được ngươi. Tiếp theo đây ta cũng sẽ dốc hết tài nghệ của bản thân.”
Tiên kiếm trên tay Ngọc Lưu Ly lập tức biến mất, thay vào đó là một cây bút bằng ngọc.