Khác với Ngọc Lưu Ly dễ dàng đánh bại đối thủ của mình, Tần Nhiễm lúc này đang phải chật vật trước đối thủ của mình. Đối phương chính là Lôi Thâm, người đã từng tập kích nàng ở bên trong bí cảnh.
“Chết tiệt! Cứ như thế này chắc chắn mình sẽ là người thua trận.”
Tần Nhiễm thầm hô không ổn. Ngay từ khi bắt đầu trận đấu đến giờ, Lôi Thâm liền cuộn tròn trốn trong lớp vảy sắt của mình để phòng ngự, cho dù nàng có sử dụng bất cứ thủ đoạn công kích nào cũng không thể gây một chút thương tích nào lên người đối phương cả. Đáng hận hơn, một khi công kích vào người đối phương, bản thân nàng cũng chịu phản phệ bởi chính chiêu thức của mình.
“Tên chết tiệt kia có còn là nam nhân không? Hắn muốn rúc trong cái mai rùa kia đến bao giờ chứ?”
Lập Nguyên ngồi trên khán đài liên tục nghiến răng nghiến lợi chửi rủa Lôi Thâm.
“Quả đúng là đệ tử của công tử.”
Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc thấy cảnh này cũng âm thầm cảm thán. Hai thầy trò này quả thực yêu ghét đều thể hiện rất rõ ra bên ngoài.
Nhưng không chỉ Lập Nguyên mà ngay cả những người khác cũng cảm thấy khinh bỉ lối đánh này của Lôi Thâm. Đấu với một nữ nhân lại chọn cách rúc đầu phòng ngự chờ đối phương đến đánh mình. Như thế này quả thực không xứng đáng là nam nhân mà.
Mặc kệ tiếng la ó khinh bỉ của những người xung quanh, Lôi Thâm vẫn kiên trì trốn trong lớp phòng ngự của mình. Hắn biết bản thân không thể đọ tốc độ với Tần Nhiễm, hắn càng không thể địch lại thương pháp kỳ lạ kia của nàng. Lúc này, cho dù có bị tất cả mọi người nói là hèn hạ nhưng để chiến thắng, Lôi Thâm chỉ có thể chọn cách này mà thôi.
Tần Nhiễm sau nhiều lần công kích vẫn không thể phá được phòng ngự của Lôi Thâm, bên ngoài không hề có bất cứ vết thương nào nhưng cơ bắp và xương cốt của nàng đang vô cùng đau đớn.
“Sư phụ, phải làm thế nào bây giờ?”
Nhìn Tần Nhiễm tấn công đối phương trong vô vọng, Lập Nguyên vô thức quay sang cầu cứu Nguyễn Nam.
Tần Hạc rất cảm kích tấm lòng của Lập Nguyên, nhưng ông ta biết Nguyễn Nam cũng không thể giúp được chuyện này. Nếu công tử ra tay, chắc chắn Lôi Thâm sẽ chết trong nháy mắt, nhưng như vậy Tần Nhiễm cũng sẽ mất tư cách tiếp tục thi đấu.
“Chuyện này cũng không có gì khó khăn cả. Nếu như hắn cứ cuộn tròn trong cái mai rùa đó thì chỉ cần vứt hắn xuống lôi đài là được mà.”
Chỉ một câu nói đơn giản của Nguyễn Nam nhưng lại khiến tất cả đều tỉnh ra. Mọi người vì quá chú tâm vào trận đấu mà quên mất lôi đài còn có luật lệ này.
“Cũng chỉ có công tử mới trong tình huống nguy cấp này tìm ra được giải pháp mà thôi.”
Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc trong lòng nể phục Nguyễn Nam mãi không thôi.
“Tiểu Nhiễm, mau ném hắn ra khỏi lôi đài.”
Không chần chờ thêm một giây nào nữa, Tần Hạc lập tức truyền âm cho Tần Nhiễm. Có lời nhắc nhở của Tần Hạc, Tần Nhiễm ngay lập tức lao về phía Lôi Thâm.
Đã qua một khoảng thời gian nhưng vẫn không thấy Tần Nhiễm có động tĩnh gì, Lôi Thâm còn tưởng rằng nàng ta đã bỏ cuộc. Không ngờ sau khi nghỉ ngơi lấy lại chút sức lực, Tần Nhiễm vẫn ngu ngốc lao vào tấn công hắn. Nhưng Lôi Thâm lại nhận ra có điều gì đó không ổn khi hướng tấn công của Tần Nhiễm lại là phía dưới nơi hắn đang đứng.
Lôi Thâm không cách nào phản ứng kịp với hành động bất ngờ này của Tần Nhiễm. Thân thể hắn cũng với một mảnh vỏ đài bị Tần Nhiễm dùng thương hất bay lên không trung. Tần Nhiễm ở phía bên dưới cũng sẵn sàng tung ra đòn để đẩy đối phương ra bên ngoài võ đài.
“Nếu đã vậy đừng trách ta độc ác.”
Trải qua rất nhiều trận chiến, Lôi Thâm làm sao không nhận ra điểm yếu cố hữu của bản thân. Lúc này hắn lấy từ trong túi ra mấy lá quả cầu về phía Tần Nhiễm. Những quả cầu lập tức mở ra liên kết với nhau tạo thành một trường điện từ bao vây lấy cả hai.
Lúc này, Lôi Thâm uốn cong cái thân thể béo ục ịch của mình ra đằng sau, sau đó liền cuộn tròn lại. Thân thể kim loại của hắn ma sát với trường điện từ liền nhanh chóng hóa thành một quả cầu lửa lao về phía Tần Nhiễm.
Tất cả đều không ngờ đến hành động vô cùng mưu trí kia của Tần Nhiễm lại là tiền đề để Lôi Thâm có thể phản kích. Uy thế của một đòn này, cho dù là bất kỳ ai ở đây cũng không dám đỡ lấy.
Tần Hạc lập tức lao lên muốn ngừng trận đấu này lại, nhưng tất cả đã quá muộn.
Trước tình thế nguy hiểm, Tần Nhiễm biết cho dù có run sợ cũng không thay đổi được gì. Nắm chặt thương trong tay, Tần Nhiễm vận hết toàn bộ linh khí còn sót lại rồi đâm về phía Lôi Thâm.
“Xẹt… xẹt… xẹt…”
Khi hai bên va chạm vào nhau, những tia lửa điện liên tục toả ra. Tần Nhiễm lúc trước vì muốn phá bỏ phòng ngự của Lôi Thâm mà đã hao tổn rất nhiều linh khí. Với lượng linh khí ít ỏi còn sót lại, nàng chỉ có thể cầm cự được hơn 20 giây mà thôi.
Đến khi toàn bộ linh khí trong người cạn kiệt, ngọn thương trên tay của Tần Nhiễm cũng bắt đầu bị Lôi Thâm mài mòn. Nhưng cho dù là vậy, đôi mắt Tần Nhiễm vẫn vô cùng kiên định, nàng không hề có suy nghĩ đầu hàng ngay lúc này.
Khi tất cả đều lo lắng cho an nguy của Tần Nhiễm thì lúc này bỗng dưng có một luồng ánh sáng phát ra từ bên trong người nàng. Luồng ánh sáng đó mạnh đến nỗi khiến cho tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng vào nó.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Khi ánh sáng qua đi, tất cả đều ngơ ngác khi thấy Tần Nhiễm vẫn bình an vô sự đứng trên lôi đài, còn Lôi Thâm lúc này đã bị nướng chín thành một con heo quay.
“Chẳng lẽ tên này vì bị phản phệ bởi chính chiêu thức của mình mà thành ra như vậy?”
Tất cả lúc này đều có chung một suy nghĩ. Nhưng cũng chỉ có điều này mới giải thích về việc tại sao Lôi Thâm lại có thể trở thành như vậy. Bọn họ cũng không tin Tần Nhiễm trong phút chốc lại có thể bộc phát ra nguồn năng lượng lớn đến như vậy.
Tần Nhiễm là người duy nhất hiểu rõ chuyện này. Lôi Thâm thành ra như vậy chính là do bị luồng ánh sáng kia thiêu đốt. Nhưng cũng chính luồng ánh sáng kia đã chữa trị toàn bộ thương thế và khôi phục lại linh khí cho nàng.
“Ta nợ ngài một mạng.”
Nắm chặt lá bùa trên tay, Tần Nhiễm khẽ nở một nụ cười ngọt ngào.
Ngoài Tần Nhiễm ra còn có một người khác cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, người đó không ai khác chính là Ngọc Lưu Ly. Khi nhìn thấy luồng sáng đó, nàng liền cảm thấy một cảm giác vô cùng quen thuộc. Đó chính là ánh sáng phát ra giúp nàng từ mộng cảnh trở về với thực tại.
Nhìn lá bùa mà Tần Nhiễm cầm trên tay, Ngọc Lưu Ly cũng muốn lấy lá bùa của mình ra xem thử. Nhưng cho dù nàng có tìm thế nào cũng không tìm thấy đươc tung tích của nó.
“Rõ ràng là mình đã kỹ lưỡng bỏ vào trong túi pháp bảo rồi mà.”
Nàng nhớ rõ rằng bản thân đã bỏ vào một cái túi thơm, sau đó cẩn thận cất vào trong túi pháp bảo. Trước khi vào tháp thí luyện, nàng còn lấy ra để cầu may, sau đó đã cất rất kỹ nhưng bây giờ lại không thể tìm thấy. Ngọc Lưu Ly cố gắng lục tung túi pháp bảo của mình nhưng càng tìm nàng lại càng gấp đến độ phát khóc.
Mặc dù chữ trên lá bùa đã biến mất nhưng lá bùa của Tần Nhiễm vẫn còn nguyên vẹn, điều đó chứng tỏ lá bùa này cho dù không còn tác dụng nhưng vẫn không thể biến mất. Cuối cùng, Ngọc Lưu Ly đành phải chấp nhận sự thật rằng, nàng đã làm mất lá bùa mà công tử tặng cho.
“Công tử sẽ không trách mình chứ?”
Mặc dù biết Nguyễn Nam không nhỏ nhen đến như vậy nhưng Ngọc Lưu Ly cũng cảm thấy chột dạ. Nàng quyết định sau khi kết thúc tranh đoạt, nhất định phải tìm công tử cẩn thận xin lỗi mới được.
Trong khi Ngọc Lưu Ly đang đau lòng về lá bùa của bản thân thì có ba người khác cũng đã hiểu nguyên nhân chuyện gì đã xảy ra.
Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc thì đã quá quen với chuyện này rồi. Nhưng cả hai cũng không thể không tán thưởng sự sắp xếp của công tử. Có lẽ, ngay từ đầu hắn đã đoán trước được việc Tần Nhiễm sẽ gặp nguy hiểm nên mới bảo đồ đệ tặng cho nó lá bùa kia.
Lập Nguyên cũng là người từng tu luyện nên có thể nhìn thấy rất rõ, thứ nằm trong tay Tần Nhiễm chính là lá bùa mà sư phụ đã đưa cho hắn để tặng cho nàng. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên chính là sư phụ tại sao lại có thể có loại bùa đáng sợ như vậy.
“Chẳng lẽ sư phụ không phải là người bình thường?”
Suy nghĩ này lập tức biến mất trong đầu Lập Nguyên bởi dường như, Nguyễn Nam không hề hay biết chuyện Tần Nhiễm thắng là nhờ lá bùa của mình. Bởi vì lúc này, Nguyễn Nam đang không ngừng khen ngợi sự bộc phá sức mạnh ở thời điểm then chốt của Tần Nhiễm.