“Tần tiểu thư, là nữ nhân tốt nhất đừng cứ chém chém giết giết như vậy.”
Lôi Thâm cả người được bao bọc bởi một lớp vảy sắt nhìn Tần Nhiễm trào phúng nói. Lạc Hạo cũng chớp thời cơ Tần Nhiễm phân tâm liền dùng ma pháp trốn về phía sau.
“Muốn lấy mạng ngươi thế chỗ hắn ư?”
Thấy Lạc Hạo đã chạy thoát, Tần Nhiễm cũng không vội vàng truy đuổi. Nàng xoay thương đâm mạnh về phía Lôi Thâm.
Mũi thương xoay vòng liên tục khiến cho cánh tay của Lôi Thâm bị đánh bật ra. Bản thân hắn cũng không ngờ Tần Nhiễm lại dám ra tay nên không kịp phòng bị. Kết quả thân thể mập mạp đó bị đánh trượt về phía sau một đoạn dài. Mặc dù vậy, bản thân Lôi Thâm lại không hề chịu bất cứ thương tổn gì.
“Ả đàn bà chết tiệt, cho ngươi chút mặt mũi ngươi lại tưởng bản thân rất cao giá đúng không?”
Lôi Thâm tức giận gào lên. Cho dù hắn không bị bất cứ thương tổn gì nhưng bị một nữ nhân đánh bay trước mặt đám đàn em thì hắn còn gì là mặt mũi nữa kia chứ?
Mặc dù Tần Nhiễm biết đối phương nổi tiếng da dày nhưng không ngờ sức phòng thủ của hắn lại biến thái đến như vậy. Vừa rồi nàng đã sử dụng tám mươi phần trăm sức lực của bản thân nhưng lại không thể gây ra bất kỳ thương tổn nào cho đối phương.
“Lôi Thâm các hạ, mong ngươi hợp lực với chúng ta để tiêu diệt đám tu tiên giả này. Tất cả của cải và tu binh bắt được đều thuộc về dị năng giả các ngươi.”
Bản thân Lạc Hạo biết hôm nay có cố gắng như thế nào cũng không địch lại Tần Nhiễm, lúc này hắn liền đề nghị liên minh với Lôi Thâm. Cho dù Tần Nhiễm có lợi hại như thế nào cũng không thể một lúc địch lại hai người bọn hắn.
“Nếu như Lạc pháp sư đã mở lời thì ta cũng vui vẻ đồng ý.”
Lôi Thâm cười sảng khoái đáp. Vừa rồi mặc dù một thương của Tần Nhiễm không thể gây thương tổn cho hắn nhưng hắn biết, sức lực của nàng ta lớn hơn bản thân rất nhiều. Nếu như đơn đấu với nàng ta, hắn chỉ có thể trở thành bao cát cho nàng ta luyện thương mà thôi. Bây giờ Lạc Hạo chủ động mở lời, hắn làm sao có thể từ chối được kia chứ.
“Tất cả đừng ham chiếm, mau chóng tụ họp mở trận pháp phòng ngự. Ta sẽ cố gắng mở một con đường để mọi người thoát ra.”
Đối phương đã liên minh với nhau, cho dù có cố gắng cách mấy thì liên minh tu tiên cũng khó mà chống cự được. Lúc này, Tần Nhiễm lập tức truyền âm cho các đệ tử của liên minh tu tiên.
“Muốn chạy? Muộn rồi. Thiên Cơ Bang nghe lệnh, một tên tu tiên giả cũng không được để thoát.”
Thấy đối phương tụ họp lại một chỗ, Lôi Thâm liền có thể đoán ra ý đồ của bọn họ. Hắn lập tức cho người bao vây lấy liên minh tu tiên.
Lạc Hạo cũng lập tức hiểu ý ra lệnh cho học sinh học viện ma pháp liên thủ với người của Thiên Cơ Bang. Bây giờ, liên minh tu tiên đã bị vây thành một vòng tròn, cho dù là một cơ hội thoát thân cũng khó mà tìm ra được.
“Chết tiệt!”
Tần Nhiễm muốn quay lại để đột phá vòng vây giúp đệ tử liên minh tu tiên thoát thân nhưng nàng lại bị Lôi Thâm và Lạc Hạo chặn lại.
“Muốn cứu bọn chúng ư? Bước qua cửa của bọn ta đã.”
Điều bọn hắn cần làm chính là cầm chân Tần Nhiễm cho đến khi trận pháp phòng hộ của liên minh tu tiên bị phá. Đến lúc đó, cho dù Tần Nhiễm có lợi hại đến mức nào cũng phải ngoan ngoãn giơ tay chịu trói mà thôi.
Tần Nhiễm cũng biết điều này nên nàng lập tức phóng người tiến về phía Lạc Hạo. Lực phòng ngự của Lôi Thâm quá biến thái, nàng không cách nào có thể phá được. Lúc này, nàng cần giải quyết Lạc Hạo trước mới có thể phá được vòng vây của đối phương.
“Muốn đi sao? Đừng có mơ.”
Lôi Thâm cũng không phải kẻ ngu ngốc. Hắn biết cho dù Tần Nhiễm không làm gì được hắn nhưng hắn cũng không có cách nào công kích được nàng ta. Muốn đánh thắng Tần Nhiễm hắn nhất định phải dựa vào Lạc Hạo. Lúc này hắn đâu có thể dễ dàng để nàng ta đi được.
Hai cánh tay hắn bỗng dưng xuất hiện những cái lỗ nhỏ. Khi Lôi Thâm vỗ hai cánh tay vào nhau, những âm thanh chói tay liên tục phát ra. Tần Nhiễm trong chốc lát cảm thấy đầu óc mơ hồ, thân thể không tự chủ được mà quay đến tấn công Lôi Thâm. Đến khi nàng định thần trở lại thì đã thấy Lạc Hạo trốn sau lưng Lôi Thâm từ bao giờ.
“Chết tiệt!”
Tần Nhiễm âm thầm hô không ổn. Nàng biết bản thân vừa rồi đã bị ảnh hưởng bởi âm thanh do Lôi Thâm phát ra. Nàng cố gắng vận dụng linh thức để bảo vệ tâm trí của bản thân. Nhưng nàng phát hiện, cho dù cố gắng đến thế nào cũng chỉ giúp bản thân tỉnh lại nhanh hơn chứ không thể nào dứt ra được.
“Nghe lời hiệu triệu của ta, xuất hiện đi tinh linh của gió, tinh linh của lửa, tinh linh của sấm sét.”
Lạc Hạo vốn là kiếm pháp sư, vì thế nên hắn phải mất khá nhiều thời gian để chuẩn bị các loại ma pháp tấn công tầm xa này, cũng may là có Lôi Thâm giúp hắn kéo dài thời gian.
Khi ma pháp hình thành, ba thực thể mang ba loại nguyên tố khác nhau xuất hiện từ vòng tròn ma pháp của Lạc Hạo. Lúc này, cả ba há rộng cái miệng phun ra ba loại nguyên tố khác nhau đánh về phía Tần Nhiễm.
“Khởi!”
Tần Nhiễm nhanh chóng ném tấm bùa chú về phía trước để chặn lấy đòn tấn công của Lạc Hạo.
“Bùm… bùm…uỳnh…”
Những tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tục vang lên. Lá bùa sau khi chặn đòn tấn công kia cũng lập tức biến mất. Một chiêu không thể tổn hại đối phương, ba tinh linh kia lại tiếp tục há rộng cái miệng phun nguyên tố tấn công Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm biết sau khi được triệu hồi, đám tinh linh này sẽ tấn công liên tục cho đến khi người triệu hồi hủy ma pháp hoặc chết đi thì mới dừng lại. Lúc này, nàng liền ném mấy lá bùa về phía trước để chặn đòn từ đối phương, sau đó lại cố gắng chịu thương tổn từ vụ nổ mà lao nhanh về phía Lạc Hạo.
“Ta đã cho phép cô đi chưa?”
Lôi Thâm khinh thường nói. Hai cánh tay hắn lại va chạm vào nhau. m thanh phát ra khiến cho tâm trí Tần Nhiễm lại bị dao động. Đến khi tỉnh lại thì một lần nữa Lạc Hạo đã trốn sang một chỗ khác rồi.
Tần Nhiễm biết cứ cố gắng tấn công Lạc Hạo cũng sẽ bị Lôi Thâm ngăn cản. Nhưng nàng lại càng không thể phá được phòng ngự của Lôi Thâm. Số lượng bùa chú và linh khí trong người cũng không còn nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy nàng chắc chắn sẽ bại trận.
Nàng đưa mắt nhìn về phía những đệ tử của liên minh tu tiên, bọn họ cũng sắp chống đỡ không được nữa rồi. Đúng lúc này, Tần Nhiễm cắn răng hạ quyết tâm ném mạnh thương về phía Lôi Thâm.
“Cút ra cho ta!”
“Keng” một tiếng, cây thương chạm phải lớp vảy sắt của hắn liền bị đánh bật ra. Khi hắn đang muốn cướp lấy vũ khí của Tần Nhiễm thì đã thấy nàng xuất hiện nắm lấy thân thương rồi đâm thẳng vào cổ họng hắn.
Một thương của Tần Nhiễm vô cùng nhanh và độc, nàng vận dụng hết sức lực của bản thân với hy vọng có thể nhanh chóng triệt hạ được Lôi Thâm. Nhưng đáng tiếc, lần này Lôi Thâm đã có phòng bị, chỉ thấy vảy sắt trên người hắn nhanh chóng tụ lại ở phần cổ. Mũi thương của Tần Nhiễm khi đánh tránh lại bị đánh bật sang một bên.
Bị phản kích bởi lực phòng ngự biến thái của Lôi Thâm, Tần Nhiễm cảm thấy cánh tay mình tê buốt, ngay cả thương cũng thiếu chút nữa không cầm nổi.
Chớp lấy thời cơ này, Lạc Hạo dùng ma pháp bay đến tiếp cận Tần Nhiễm, vung một kiếm chém tới. Trên thân kiếm lúc này đã được Lạc Hạo yếm thêm ba loại ma pháp, tăng độ cứng, tăng sát thương, rung chấn. Với chừng ấy ma pháp cấp 5, hắn tự tin cho dù Tần Nhiễm tu vi cao đến đâu, trúng một kiếm này chắc chắn cũng sẽ bị thương.
Nhưng khi thanh kiếm của Lạc Hạo vừa chém tới, Tần Nhiễm liền xoay người một vòng trên không né một kiếm của đối phương rồi nhắm về phía lưng đối phương mà đâm tới.
“Ầm… ầm…”
Thân thể Lạc Hạo bị đánh rơi xuống mặt đất. Tần Nhiễm rất muốn tiến lên kết liễu đối phương nhưng lúc này nàng lại bị âm thanh của Lôi Thâm quấy nhiễu.
“Con đàn bà chết tiệt. Ta nhất định khiến ngươi sống không được mà chết cũng không xong.”
Từ đống đất đá hỗn loạn, Lạc Hạo lồm cồm bò dậy. Cả người hắn lúc này máu và đất dính đầy trên người. Mặc kệ thương thế trên người, Lạc Hạo điên cuồng gào thét.
Thấy đối phương còn có thể to mồm như vậy, Tần Nhiễm thầm hô đáng tiếc. Nếu vừa rồi không phải vị cố gắng chịu phản chấn từ Lôi Thâm để dụ Lạc Hạo đến gần thì có lẽ nàng đã có thể một thương giết chết Lạc Hạo rồi. Nhưng đồng thời nàng cũng biết, cơ hội như vậy chỉ có một lần. Đối phương có lẽ đã cảnh giác với nàng hơn rồi.
Đúng như suy đoán của Tần Nhiễm. Lần này Lạc Hạo không nôn nóng để Tần Nhiễm có thể lợi dụng sơ hở của hắn nữa. Dựa vào sự khiêu khích và sức phòng ngự biến thái của Lôi Thâm, hắn dần dần đã có thể tiêu hao được sức lực của Tần Nhiễm.
Khi bùa phòng ngự được dùng hết, Tần Nhiễm chỉ có thể sử dụng linh khí của bản thân để chống đỡ công kích từ Lạc Hạo. Nhưng tất cả cũng chỉ được một khoảng thời gian ngắn, sau đó linh khí trên người nàng cũng cạn dần. Lúc này, Tần Nhiễm đã trúng một đòn của đối phương và bị đánh ngã vào gốc cây gần đó.
“Hừ! Nếu ngoan ngoãn ngay từ đầu ngươi đã không phải thê thảm như thế này.”
Lạc Hạo lạnh lùng nói. Tần Nhiễm bây giờ thương thế đầy người. Nàng bây giờ ngay cả thở cũng khó khăn chứ đừng nói là chống trả. Nếu không phải vì hẹn ước với Lôi Thâm, Lạc Hạo chắc chắn một kiếm giết chết Tần Nhiễm ngay lúc này.
Đang lúc Lạc Hạo và Lôi Thâm muốn tiến lên bắt Tần Nhiễm lại thì lúc này, một thanh kiếm bay đến chắn trước mặt Tần Nhiễm. Trong khi Lạc Hạo và Lôi Thâm đang hoang mang thì phía sau bọn họ liền vang lên tiếng nói.
“Các ngươi động đến nàng ấy đã hỏi qua kiếm của ta chưa?”
Lúc này, một cô gái mặc đạo bào màu lam nhạt, phong thái lãnh ngạo như sương không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng bọn họ.