Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 2: Tiền bối bán đất




“Con người muốn bước lên đỉnh cao của đại lục thì làm sao có thể không nghĩ đến việc tu tiên kia chứ?”

Ông lão nở nụ cười đầy hòa ái nhìn cậu bé tầm 7 tuổi trước mặt rồi dụ dỗ.

“Tu tiên? Nó có lợi ích gì?”

Trong đầu cậu bé ngập tràn những dấu hỏi chấm. Trước giờ nó đã nghe mẹ nói về rất nhiều thứ nhưng tuyệt nhiên đây là lần đầu nó được nghe đến hai từ “tu tiên”.

“Tu tiên giả có thể dễ dàng đánh ngã một con yêu thú cấp 1.”

Ông lão kiên nhẫn giải thích.

“Anh họ của ta là dị năng giả cũng có thể dễ dàng giết một con yêu thú cấp 2 rồi.”

Cậu bé bĩu môi đáp. Mặc dù không biết yêu thú cấp 1 mạnh như thế nào nhưng không thể nào so sánh với anh họ được.

“Tu tiên giả, chân đạp phi kiếm có thể tự do bay lượn trên bầu trời.”

“Vậy ta phải học bao lâu mới có thể làm được như vậy?”

Đứa trẻ thắc mắc đáp.

“Không lâu, không lâu. Nhìn ngươi thông minh sáng dạ, ta tin chắc với sự chỉ dẫn của ta, chưa đến 10 năm ngươi đã có thể dễ dàng điều khiển phi kiếm rồi.”

Tưởng chừng như việc này đã lay động được cậu bé nhưng không ngờ câu nói tiếp theo liền khiến ông thiếu chút nữa phải thổ huyết.

“Lâu như vậy sao? Chị gái nhà bên nói rằng chỉ cần theo học viện pháp thuật ba tháng đã có thể cưỡi chổi bay lượn khắp nơi rồi. Ta còn tưởng tu tiên lợi hại như thế nào, hóa ra còn vô dụng hơn A Cẩu đầu ngõ nhà ta.”

Tuy không biết A Cẩu trong lời của cậu bé là người hay vật nhưng từ thái độ của nó, hiển nhiên ông lão biết tu tiên trong mắt nó lúc này liền không đáng 1 xu.

Mặc dù bản thân vô cùng tức giận nhưng ông cũng không thể ra tay với một đứa trẻ được. Cuối cùng cũng đành chọn cách rời đi.

“Ngay cả một đứa trẻ cũng tỏ ra khinh thường tu tiên giả như vậy. Chẳng lẽ ông trời muốn triệt đường sống của tu tiên giả hay sao?”

Ông lão ngửa mặt lên trời than thở.

Từ xưa đến nay, tu tiên giả luôn bị xem thường. Sau này, khi hội trưởng của liên minh tu tiên rời đi thì địa vị của tu tiên giả càng ngày càng thảm hại. Dần dần, tu tiên giả chỉ còn có thể đếm trên đầu ngón tay.

Vốn tưởng rằng trận chiến với sở nghiên cứu dị nhân có thể thi triển ra một chút lợi hại của tu tiên giả, không ngờ rằng lại khiến tình hình càng tệ thêm. Cùng là thiên tài với nhau nhưng thiên tài tu tiên lại không chịu nổi mười chiêu của đối phương. Bây giờ thì hay rồi, thiên tài bên mình thì rời đi gia nhập học viện ma pháp, đến ngay cả nơi tu luyện cũng bị lấy mất. Nếu tu vi ông đủ cao, có lẽ liên minh tu tiên đã không thê thảm đến mức này.

“Lão già, ngươi từ đâu đến đây, có biết đây là đất tư hay không?”

Đang hoài niệm về quá khứ, một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của ông lão. Lập tức quay lại nhìn thì ông liền phát hiện đã có một con sói, một con hổ và một con sư tử đã ở sau lưng mình từ lúc nào mà bản thân không hề hay biết.

Mặc dù hình dạng của ba con thú này không khác động vật bình thường nhưng động vật bình thường có thể vô thanh vô tức tiếp cận một tu tiên giả Ngưng Đan cảnh như ông được. Càng huống hồ gì, động vật biết nói chuyện e rằng chỉ có yêu thú cấp 8 trở lên mới có thể làm được.

“Ba vị đại yêu, ta không biết đây là địa bàn của các vị. Quấy rầy rồi.”

Nói xong, ông lão liền dùng hết sức để chạy trốn. Với tu vi của ông, cho dù là yêu thú cấp 5 cũng không thể đánh lại chứ đừng nói đến tồn tại bậc này.

“Muốn chạy?”

Con sư tử nhếch mép cười khinh miệt. Móng vuốt của nó từ từ đưa lên ngoắc một cái, ông lão liền bị kéo ngược trở lại trước mặt bọn chúng.

“Ba vị đại yêu tha mạng, ta già rồi thịt dai lắm, hơn nữa tu vi ta thấp kém, ăn ta các vị cũng chẳng được lợi gì. Cầu mong tha mạng cho ta.”

Đánh không lại, chạy trốn cũng không được. Hết cách, cho dù mất mặt nhưng ông lão cũng đành quỳ xuống liên tục dập đầu cầu xin.

“Mẹ kiếp lão già, ta có nói muốn ăn ông hay sao?”

Con sói giọng đầy khinh bỉ nói.

“Nói như vậy ba vị đại yêu đồng ý tha…”

Ông lão chưa kịp vui mừng thì con sói lại cướp lời.

“Tha? Ngươi dám xâm nhập vào đây, tuy không giết ngươi nhưng không thể để ngươi rời khỏi đây được.”

“Ba vị đại yêu an tâm, lão già này cho dù có chết cũng sẽ không tiết lộ chuyện ngày hôm nay cho người khác biết.”

Ông lão liền quỳ xuống thề thốt. Nếu như bị nhốt ở đây, e rằng một ngày nào đó ông cũng trở thành thức ăn cho bọn chúng mà thôi.

“Đại ca, lâu lắm rồi chúng ta không được ăn củ cải trắng xào, chi bằng để lão ta đi mua đến đây.”

Con hổ ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng. Dường như câu nói của con hổ đã khai sáng cho hai con còn lại, có thể thấy khi nhắc đến “củ cải trắng xào” thì mắt cả ba con liền sáng hẳn lên.

Còn ông lão khi nghe con hổ nói xong cũng cảm thấy trời đất đảo lộn. Yêu thú trời sinh hung ác, thích ăn thịt. Từ khi nào mà nhắc đến “củ cải trắng xào” lại khiến cả ba thèm thuồng như vậy? Ông lão còn đang hồ nghi, liệu “củ cải trắng xào” trong miệng bọn chúng có phải loại thịt nào hay không nữa.

“Ba vị đại yêu, củ cải trắng xào trong lời các ngươi nói là…”

“Ngươi ngay đến củ cải trắng xào cũng không biết ư?”

Cả ba tỏ ra kinh ngạc khi nghe ông lão hỏi.

“Củ cải trắng sau khi đạt độ chín nhất định, đem hái rồi rửa sạch rồi cắt thành từng miếng vừa ăn. Sau đó đem luộc rồi xào chung với một chút tỏi và muối…”

Con sư tử giống như một đầu bếp thực thụ giảng dạy cho ông lão từng bước chế biến món củ cải trắng xào.

“Đại ca, ngươi đừng quên cho thêm một chút ớt vào, phải cay một chút mới ngon được.“

Hai con còn lại vội vàng lau đi nước miếng đang chảy dài ra ngoài rồi tiếp lời.

Nhìn cảnh này, ông lão đang vô cùng nghi ngờ. Liệu bản thân từ trước đến nay có phải ăn củ cải trắng giả hay không? Tại sao một món ăn đơn giản qua lời nói của ba yêu thú kia lại giống như mỹ vị nhân gian vậy?

Đang nghe ba con yêu thú thao thao bất tuyệt về món “củ cải trắng xào” thì bỗng dưng một tiếng quát vang lên.

“Đám dã thú các ngươi lại đi bắt nạt một lão già yếu đuối như vậy, có phải là chán sống rồi hay không?”

Chỉ thấy ba con yêu thú lúc đầu đang hào hứng luận bàn thì khi nghe thấy âm thanh này liền co cụm lại, mặt cả ba liền tái mét, toàn thân run cầm cập.

“Đã tha mạng cho các ngươi một lần, bây giờ lại ngựa quen đường cũ có phải không?”

Lúc này, một thanh niên tay cầm một cái cuốc, trên vai đeo một cái thúng đứng chắn trước mặt ông lão.

Ba con yêu thú nhìn thấy người này cầm cuốc chĩa về phía mình thì càng hoảng sợ, đầu ra sức lắc, khuôn mặt và cử chỉ đều tỏ ra vô cùng đáng yêu giống như thú cưng đang làm nũng vậy.

Nhìn một cảnh này, ông lão thực sự vô cùng tò mò. Người thanh niên này rốt cuộc là ai lại có thể khiến ba đại yêu sợ hãi đến như vậy.

“Lão đầu, ông không sao chứ? Đám súc sinh kia làm ông bị thương sao?”

Người thanh niên quay lại đỡ ông lão dậy, nhìn thân thể tóc tai rối bời, cả người đầy bụi, e rằng đây là tác phẩm của ba con súc sinh kia.

Thấy người thanh niên kia nổi giận, cả ba con yêu thú lúc này đều nhìn ông lão bằng ánh mắt cầu xin. Nếu không phải khí tức của cả ba vẫn còn đó thì e rằng ông thực sự nghĩ đây chỉ là ba con sủng vật của người khác nuôi mà thôi.

Mặc dù bị đối phương làm khó dễ nhưng bọn chúng cũng chưa làm gì ông. Hơn nữa kết thù với ba đại yêu như này không phải là sự lựa chọn sáng suốt. Lúc này, ông đành phải lên tiếng để giải vây cho bọn chúng.

“Tiền bối quá lời rồi, ta đi ngang qua đây liền bị vấp ngã. Cũng may có thú súng của tiền bối cứu giúp. Ta còn chưa kịp cảm ơn.”

Những lời của ông lão khiến cho ba đại yêu như vừa trở về từ địa ngục. Trong ánh mắt bọn chúng, ông lão lúc này không còn là lão già yếu đuối lúc trước nữa mà tuyệt đối chính là vị thần cứu thế. Nếu không phải e ngại khác giống loài thì e rằng cả ba đã nhận ông ta làm cha rồi.

Người lớn đã lên tiếng cầu xin thì hắn cũng không tiếp tục làm khó bọn chúng nữa. Nhanh chóng đuổi bọn chúng đi, lúc này hắn liền mời ông lão về nhà của mình chơi.

Căn nhà của người thanh niên kia nằm sâu trong rừng, mặc dù không quá lớn nhưng uy áp của nó khiến ông lão thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống đất. Uy áp này, cho dù là ba đại yêu vừa rồi cũng còn kém xa rất nhiều. Đến khi người thanh niên kia đẩy cửa mời ông lão vào trong thì cảm giác này mới mất đi.

“Lão đầu, nhà cháu có chút xập xệ, xin đừng chê cười.”

“Không… không sao…”

Trải qua uy áp kinh người như vậy khiến cho ông lão liên tục thở dốc, ngay cả nói cũng không nên lời.

“Lão đầu, ông ngồi nghỉ một lát đi, cháu đi pha trà.”

Nhìn ông lão như vậy, người thanh niên liền lập tức đề nghị. Dù sao ông ta đã lớn tuổi như vậy còn phải đi theo hắn một quãng đường xa như vậy, không thấy mệt mới là lạ.

Khi người thanh niên vừa rời đi ông lão ngay lập tức liền cảm thấy bản thân như có thứ gì nhìn thấu tất cả trên người ông. Mặc dù ông rất hiếu kỳ nhưng bản thân lại không dám có hành động gì. Dù sao cái cảm giác vừa rồi ông cũng không muốn trải qua một lần nữa.

Cảm giác bị dò xét kia liền biến mất khi người thanh niên kia xuất hiện. Trên tay hắn lúc này cầm theo một ấm trà đang không ngừng tỏa ra hương thơm.

Thường ngày ông cũng thích uống trà và có thói quen sưu tập trà, nhưng tuyệt nhiên chưa nhìn thấy qua loại trà cao cấp như vậy. Chỉ thoáng ngửi một chút thôi cũng đủ khiến tâm hồn ông vô cùng sảng khoái, ngay cả sự dao động trong tâm hồn trước kia cũng hoàn toàn biến mất.

“Lão đầu, mời dùng.”

Người thanh niên cẩn thận rót trà vào chiếc ly đặt trước mặt ông lão.

Cẩn thận nâng ly trà lên uống, nhưng chỉ vừa nhấp thử một ngụm thôi đã khiến cho linh khí trong người ông bùng phát, kinh mạch bị đình trệ bỗng chốc được đả thông, ngay cả mấy vết thương cũ cũng được chữa lành trong giây lát. Ngửa cổ uống hết ly trà, linh khí như len lỏi khắp kinh mạch của ông, trong phút chốc cảnh giới của ông liền từ Ngưng Đan đột phá lên Nguyên Anh.

“Đa tạ tiền bối ban thưởng.”

Đặt ly trà xuống, ông lão liền rối rít cảm tạ. Trà này e rằng chính là tiên trà trong truyền thuyết, không ngờ tiền bối lại có thể đem ra chiêu đãi ông ta. Quả thực theo tiền bối đến đây là điều đúng đắn mà.

“Ông khách sáo quá rồi. Ta họ Nguyễn, tên Nam, ông cứ gọi ta là Tiểu Nam là được rồi. Dù sao ông cũng lớn tuổi hơn ta rất nhiều, gọi ta là tiền bối quả thực không đúng cho lắm.”

Người thanh niên lập tức cười khổ. Lão đầu này từ khi gặp mặt đến giờ vẫn một mực gọi hắn là tiền bối, quả thực khiến hắn tổn thọ mà.

“Vãn bối không dám. Vậy sau này ta sẽ gọi ngài là Nguyễn công tử.”

Ông lão cung kính đáp.

Nhìn bộ dáng của lão đầu này, Nguyễn Nam cũng mặc kệ. Dù sao ông ta không tiếp tục gọi hắn là tiền bối là được.

Trò chuyện một lúc Nguyễn Nam mới biết lão nhân trước mặt này tên là Tần Hạc, ông ta hóa ra là một tu tiên giả. Vì buồn phiền chuyện tu vi nên muốn đi dạo một chút cho khuây khỏa, không ngờ lại lạc đến đây.

Nghe câu chuyện của Tần Hạc, Nguyễn Nam có chút cảm thông. Bằng này tuổi nhưng không thể đánh lại đám dã thú thì quả thực thực lực của ông ta còn không bằng cả người bình thường như hắn. Hơn nữa ở cái đại lục linh khí vốn ít ỏi này thì tu tiên tiên giả quả thực quá thê thảm mà.

“Nếu như ông không có nơi để tu luyện thì ta có một ý này.”

Ngẫm nghĩ một chút, Nguyễn Nam liền đề nghị.

“Xin lắng nghe công tử dạy bảo.”

Tần Hạc liền cẩn thận lắng nghe. Nhưng chỉ sau câu nói của Nguyễn Nam, Tần Hạc thiếu chút nữa đã ngất ngay tại chỗ.

“Đạo hữu… ông mua đất không?”