“Tần lão, công tử thực sự sẽ cứu được cha ta chứ?”
Từ nãy đến giờ, Nguyễn Nam chỉ tập trung dùng lửa làm nóng mấy cây kim của mình, điều này khiến cho Ngọc Lưu Minh có chút lo lắng. Lúc này, ông chỉ đành kéo Tần Hạc để hỏi nhỏ.
“Tất nhiên rồi. Công tử đã ra tay thì ngươi cứ an tâm.”
Tần Hạc lập tức trấn an ông ta. Mặc dù không biết công tử muốn làm gì, nhưng chỉ một chút băng độc, sao có thể làm khó được ngài ấy kia chứ?
“Các ngươi có thể yên lặng giúp ta một chút được không?”
Nguyễn Nam tỏ vẻ khó chịu nói. Tiếp theo đây hắn phải vô cùng tập trung, nếu bọn họ cứ tiếp tục thì thầm to nhỏ như vậy e rằng sẽ hỏng việc mất. Mặc dù có hệ thống trợ giúp nhưng hắn vẫn phải chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng.
Nguyễn Nam đã lên tiếng nhắc nhở, lúc này không có ai dám lên tiếng. Không khí xung quanh lại im lặng đến đáng sợ.
Lúc này, chỉ thấy Nguyễn Nam dùng những cây kim đã hơ nóng liên tục đâm vào nhiều vị trí trên người của Ngọc Kỳ Lân.
“Đây là cách chữa trị gì vậy?”
Thông thường, muốn chữa trị cho người trúng độc, hoặc là dùng dược liệu, đan dược trân quý để giải, hoặc là dùng thứ có thể trấn áp được loại độc đó. Nhưng cách chữa trị bằng kim đâm như vậy, bọn họ đây là lần đầu tiên trông thấy.
Sau khi những cây kim được cắm vào người bệnh, rất nhanh chóng, những cây kim đó liền bị đóng băng. Khi đó, Nguyễn Nam lại bóp miệng của Ngọc Kỳ Lân ra rồi nhét một viên đan dược vào. Hắn cẩn thận vuốt nhẹ cổ người bệnh, sau khi xác nhận đối phương đã nuốt viên đan dược xuống, lúc này mới thoải mái đứng dậy.
“Xong!”
“Xong?”
Tất cả lúc này không thể giấu nổi sự kinh ngạc. Không phải trị độc lúc nào cũng phải dùng đan dược sau đó vận chuyển linh khí ép độc tố ra ngoài hay sao? Không phải nói người chữa trị cũng sẽ gặp nguy hiểm hay sao? Tại sao chỉ cần đâm mấy kim, sau đó lại uống một viên đan dược đã xong rồi? Hơn nữa công tử trông có vẻ vô cùng thoải mái. Đây là thủ đoạn thông thiên đến mức nào kia chứ?
“Khụ… khụ…”
Trong khi tất cả đều không tin vào mắt mình thì Ngọc Kỳ Lân nằm trên giường liên tục ho vài tiếng, sau đó liền phun ra một ngụm máu đen. Khi tiếp xúc với bên ngoài, ngụm máu đen đó nhanh chóng đông cứng lại và không ngừng tỏa ra hàn khí.
“Cha, người không sao chứ?”
“Ông nội, người không sao chứ?”
Ngay lập tức, hai cha con Ngọc Lưu Minh liền tiến lại đỡ lấy Ngọc Kỳ Lân. Lúc này khuôn mặt ông vẫn còn khá nhợt nhạt nhưng hơi thở đã ổn định hơn lúc trước rất nhiều.
“Lưu Minh, Lưu Ly. Thật sự là hai đứa sao?”
“Kỳ Lân, lão già ông càng già càng hồ đồ rồi. Đến ngay cả con trai và cháu gái của mình cũng không nhận ra hay sao?”
Tần Hạc ở một bên liền lên tiếng mỉa mai.
“Lão bất tử ông cũng ở đây hay sao?”
Ngọc Lưu Trí không bởi vì lời mỉa mai của Tần Hạc mà tức giận. Trái lại, ông vô cùng ngạc nhiên khi ông ta lại có mặt ở đây. Ngọc Kỳ Lân hiểu rất rõ tình trạng của bản thân. Phải biết rằng ông trúng độc chính là thập tử nhất sinh. Bây giờ lại thấy được mọi người ở đây. Chẳng lẽ ông và mọi người đã…
“Xin lỗi, là ta làm liên lụy đến mọi người rồi.”
Ngọc Kỳ Lân hai mắt rưng rưng nói.
“Lão già, bớt khóc lóc đi cho ta. Có chết cũng là ông chứ không được lượt ta đâu.”
Quen biết bao nhiêu năm, Tần Hạc làm sao không biết suy nghĩ trong đầu của lão bằng hữu. Lúc này, ông ta liền bất bình lên tiếng.
“Nói như vậy là băng độc trên người ta đã được giải rồi?”
Ngọc Kỳ Lân quay sang Ngọc Lưu Minh hỏi. Khi nhận được cái gật đầu của con trai, ông ta không những không vui mừng mà lại nổi trận lôi đình.
“Nghịch tử đáng chết, ngươi làm như vậy chính là hại chết cháu gái gái ngoan của ta rồi. Ngươi có còn xứng đáng làm cha nữa hay không?”
Trước lúc bị băng độc dày vò đến bất tỉnh, Ngọc Kỳ Lân thoáng nghe được chuyện hai đứa con của ông muốn đem cháu gái ngoan của mình gả cho tam thiếu gia Minh gia để nhờ bọn họ ra tay cứu ông. Không ngờ khi ông bất tỉnh, bọn chúng lại tự ý đưa ra quyết định như vậy. Càng nghĩ đến càng tức thêm, ông liên tục tát con trai mình mấy phát.
“Ông! Người bình tĩnh lại đi, còn đánh nữa cha sẽ chết mất.”
Ngọc Lưu Ly gấp gáp giữ tay Ngọc Kỳ Lân lại, miệng không ngừng cầu xin. Nhưng điều này lại càng khiến ông ta nổi điên hơn mà thôi.
“Ngươi xem, ngươi xem. Cho dù ngươi làm ta chuyện như vậy con gái người cũng cầu xin cho ngươi. Người làm cha như ngươi lại làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy. Chờ khi ta khỏe lại, xem ta có đánh gãy chân của ngươi không.”
Ngọc Kỳ Lân mặc dù rất muốn ra tay đánh người nhưng hai tay của ông lại bị Ngọc Lưu Ly giữ lấy. Vì sợ làm tổn thương đến nàng nên ông cũng không nỡ giật ra.
“Ha ha, lão bất tử. Lâu không gặp, khả năng pha trò của ông vẫn đỉnh như ngày nào. Chuyện hôm nay ta đem kể cho mấy lão bằng hữu kia, e rằng bọn họ cũng cười đến rụng răng mất.”
Đến nước này, Tần Hạc cũng không kiềm chế được nữa liền ôm bụng đứng cười.
Thái độ của Tần Hạc khiến cho Ngọc Kỳ Lân liền cẩn thận suy nghĩ lại. Mặc dù thường ngày cả hai cứ gặp là cãi nhau nhưng bọn họ lại giống như tri kỷ, một người gặp nạn, người kia ắt dùng hết sức để giúp đỡ. Từ biểu hiện của lão bằng hữu, ông đoán dường như băng độc trên người ông được giải hoàn toàn không liên hệ gì với Minh gia.
“Cha, lần sau người có thể nghe giải thích xong rồi hãy ra tay có được không?”
Ngọc Lưu Minh ôm hai cái má sưng phồng lên, mặt đầy vẻ oan ức nói.
“Ngươi là đang trách ta sao?”
Ngọc Kỳ Lân ngang ngược đáp. Nhưng ai cũng biết, đây rõ ràng là ông ta đang cố thị uy để che đi sự xấu hổ của mình.
“Con không có.”
Ông già lại định phát tác, Ngọc Lưu Minh lúc này biết nên im lặng là tốt nhất, ông ta nhanh chóng lùi về sau con gái mình một chút. Dù sao ở đây, người để ông già trút giận chỉ có thể là mình. Ông ta càng không hiểu được rốt cuộc công tử đã cho cha mình uống thần dược gì. Không ngờ, một người vừa nhặt lại được một mạng ở quỷ môn quan lại có thể ra tay mạnh như vậy. Thậm chí so với lúc toàn thịnh của ông còn hơn gấp mấy lần.
“Ông nội, lần này may nhờ có công tử ra tay nên mới có thể giữ được cho ông một mạng đấy.”
Sau khi thấy ánh mắt ám thị của cha mình, Ngọc Lưu Ly liền đứng ra giải thích.
“Công tử?”
Khi nghe cháu gái nói xong, Ngọc Kỳ Lân mới phát hiện ra, ngoài những gương mặt quen thuộc, ông còn phát hiện thêm một nam nhân trẻ tuổi ở trong căn phòng này.
Vì chuyện này có can dự rất lớn đến Ngọc gia nên ông liền dùng linh thức để dò xét đối phương. Nhưng khi đó, ông liền phát hiện có một luồng linh thức khác chặn lại. Lúc này, bên tai ông vang lên tiếng truyền âm của Tần Hạc.
“Lão già, ta biết ông muốn làm gì, nhưng tốt nhất ông nên an phận đừng làm chuyện gì dại dột. Công tử nếu nổi giận thì cho dù cả thành phố này cũng không chịu được lửa giận của ngài ấy đâu.”
Lời nhắc nhở của Tần Hạc khiến Ngọc Kỳ Lân vô cùng kinh ngạc. Thành phố này mặc dù không lớn, nhưng các thế lực lợi hại hơn Ngọc gia không thiếu. Nếu như đúng như lời của Tần Hạc nói thì Ngọc gia không thể đắc tội với vị công tử này được.
“Đa tạ ân cứu mạng của công tử. Thứ lỗi cho lão phu có mắt như mù tiếp đón công tử chậm trễ. Mong công tử thứ tội.”
Ngọc Kỳ Lân lập tức rời giường quỳ xuống trước mặt Nguyễn Nam để tạ lỗi. Nhưng khi ông ta vừa cúi xuống đã được Nguyễn Nam đỡ dậy.
“Ngọc lão quá lời rồi. Chỉ là bệnh phong hàn nho nhỏ, ta cũng chỉ tiện tay thôi mà. Đừng quá để tâm.”
“Bênh phong hàn?”
Đây là lần đầu tiên Ngọc Kỳ Lân nghe thấy cái tên này? Không phải băng độc ông ta trúng tên là Băng Huyết hay sao? Tại sao lại trở thành một loại bệnh rồi.
Đang lúc Ngọc Kỳ Lân thắc mắc thì trong đầu ông ta lại phát ra tiếng nói của Tần Hạc.
“Công tử thích trải nghiệm cuộc sống của người bình thường. Ngài ấy nói ông bị bệnh thì chắc chắn là bị bệnh. Hiểu chưa?”
Lời của Tần Hạc, Ngọc Kỳ Lân lập tức hiểu rõ. Ông biết, có một số cao nhân thường thích vân du, trải nghiệm cuộc sống bình thường. Vị công tử trước mắt tuy anh tuấn, khí độ bất phàm nhưng chính là hình mẫu tiêu chuẩn của người bình thường. Nếu công tử đã có nhã hứng như vậy, ông làm sao có thể không biết điều được kia chứ?
“Đúng vậy, cũng may nhờ có công tử mà lão phu mới khỏi bệnh. Bây giờ cũng muộn rồi, chi bằng công tử ở lại đây một hôm, cũng tiện cho lão phu cảm tạ. Mong công tử đừng từ chối “
“Ngọc lão đã mời thì ta cũng đành mặt dày ở lại vậy.”
Từ lúc đi đến giờ, Nguyễn Nam vẫn chưa có gì vào bụng, quả thực đúng là có chút đói. Công thêm việc trời đã tối rồi, bây giờ trở về rừng có lẽ cũng không an toàn cho lắm.
“Người đâu, mau bảo nhà bếp chuẩn bị những món ngon nhất ra đây cho ta. Hôm nay ta nhất định phải cùng công tử say một trận mới được.”
Nguyễn Nam đồng ý ở lại khiến cho Ngọc Kỳ Lân cực kỳ hưng phấn. Ông lập tức phân phó người chuẩn bị bàn tiệc để chiêu đãi hắn.
Nguyễn Nam tưởng rằng chỉ có mấy người ở đây tham gia tiệc, không ngờ lại còn có thêm sáu người khác. Trong đó có cả Ngọc Lưu Linh và Ngọc Lưu Thành mà hắn vừa xung đột lúc chiều.
Qua lời giới thiệu của Ngọc Kỳ Lân, Nguyễn Nam mới biết thêm về những người ở đây.
Bên trái Ngọc Kỳ Lân là Ngọc Lưu Minh, ông ta là con cả và cũng là gia chủ của Ngọc gia hiện giờ. Người phụ nữ có nét rất giống Ngọc Lưu Ly đang ngồi cạnh ông là Ngọc Thanh Tuyền, vốn là người của Giang gia ở thành phố khác, vì gả cho Ngọc Lưu Minh nên cũng mang họ Ngọc.
Bên phải Tần Hạc lúc này là Ngọc Lưu Thành, con thứ của Ngọc Kỳ Lân, cũng là cha của Ngọc Lưu Linh. Bên cạnh là vợ của ông ta, Ngọc Thiên Lý, trước kia là người của Minh gia.
Ngoài ra còn có hai người con trai khác là Ngọc Lưu Sơn và Ngọc Lưu Hà. Cả hai đều là con trai của Ngọc Lưu Thành.
Vốn Nguyễn Nam được mời ngồi ở vị trí của Ngọc Kỳ Lân, nhưng hắn lấy lý do còn trẻ nên muốn đổi chỗ, Ngọc Kỳ Lân cho dù dùng hết lời nhưng vẫn không thể khuyên được. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại thành hắn ngồi giữa Ngọc Lưu Ly và Tần Nhiễm. Ngồi giữa hai mỹ nhân như vậy khiến cho hắn ăn cũng không được tự nhiên.
Cũng vì thế mà trong bữa ăn, hắn đã lúng túng va phải Ngọc Lưu Ly, khiến cho canh dính đầy trên miệng nàng.
“Cô có sao không?”
Nguyễn Nam cuống quýt lấy tay áo cẩn thận lau những giọt canh trên miệng nàng. Hắn có thể thề, việc này là vô tình mà thôi. Nhưng khi hắn vừa định thần lại liền để ý thấy có rất nhiều cặp mắt nhìn hắn và Ngọc Lưu Ly đầy ám muội.
“Ta… ta ăn no rồi.”
Không thể tiếp tục chịu đựng ánh mắt của người xung quanh, Ngọc Lưu Ly liền đứng dậy xin phép rời đi. Nếu nhìn kỹ có thể thấy, ngay cả tai của nàng cũng đều là một màu đỏ.
Chứng kiến một cảnh này, không chỉ Tần Nhiễm mà ngay cả Tần Hạc và Ngọc Kỳ Lân cũng không khỏi gật đầu trầm trồ.
“Quả nhiên là công tử. Ngay cả kỹ thuật tán gái cũng cao siêu như vậy.”