Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 13: Vứt ngay đi




“Ngọc tiểu thư, đây là nhà của cô à?”

Nguyễn Nam miệng không ngừng trầm trồ khi đứng trước một cánh cổng bằng ngọc được chạm khắc vô cùng tinh xảo. Cánh cổng này e rằng còn đáng giá hơn ngôi nhà trong rừng của hắn nhiều.

“Để công tử chê cười rồi.”

Ngọc Lưu Ly mỉm cười khách sáo đáp. Nhìn biểu hiện của Nguyễn Nam, nàng đoán nhà của mình còn chưa có tư cách lọt vào tầm mắt của công tử. Mặc dù mảnh đất này linh khí sung túc hơn những nơi khác nhưng so với nơi ở của công tử chẳng khác nào kiến so với voi cả.

Ở kiếp trước, Nguyễn Nam từng thấy qua rất nhiều biệt thự khác nhau, nhưng những nơi đó không thể so sánh với nhà của Ngọc Lưu Ly được.

Nói là nhà nhưng thực chất đây chẳng khác nào một phủ đệ cả. Ngoài phòng ốc được thiết kế rất trang nhã ra, ở đây còn có đình đài, lầu các, vườn hoa, ao cá… thậm chí ngay ở bên kia, Nguyễn Nam còn có thể trông thấy một võ trường cực kỳ rộng lớn.

Tận mắt nhìn thấy những thứ này, Nguyễn Nam trong lòng có chút lo lắng. Tài lực của nhà Ngọc Lưu Ly lớn mạnh như vậy cũng không tìm được cách chữa trị cho ông nội của nàng ta, hắn chỉ biết trị một chút bệnh vặt làm sao có thể chữa trị được. Lúc này, hắn chợt có suy nghĩ, liệu bản thân có nên tìm cớ để trốn khỏi đây hay không? Mặc dù có hệ thống bảo hộ nhưng bị truy sát bởi gia tộc tu tiên giả cũng không phải là chuyện tốt.

Đi theo Ngọc Lưu Ly ngang qua võ trường, lúc này liền có một đám người tiến đến chặn bọn họ lại.

“ y dô, ta còn tưởng là ai, hóa ra là đại tỷ thân yêu của ta. Thế nào? Hôm nay tỷ không trốn ở trong phòng khóc nữa hay sao?”

Nguyễn Nam lúc này âm thầm đánh giá đám người này. Trong nhóm có ba nữ và bốn nam, người vừa lên tiếng là một cô gái có chút giống Ngọc Lưu Ly nhưng nhan sắc và khí chất thì hoàn toàn kém xa. Nàng ta dường như cũng là người cầm đầu của đám nam thanh nữ tú này.

“Lưu Linh, chuyện của ta muội không cần quản. Còn cả các ngươi, không lo chăm chỉ luyện tập, lại tụ tập ở đây để làm gì?”

Ngọc Lưu Ly cau mày tỏ vẻ khó chịu nói.

Thấy Ngọc Lưu Ly khó chịu, Ngọc Lưu Linh càng phấn khích. Nàng ta lại tiếp tục châm chọc đối phương.

“Đại tỷ a, tỷ cũng sắp thành người của Minh gia rồi, chuyện của Ngọc gia tỷ cũng không nên quản chứ.”

“Nhị tiểu thư nói rất đúng. Chúng ta là người của Ngọc gia, người Ngọc gia muốn làm gì cũng không đến lượt cô lên tiếng.”

“Đúng vậy, nói rất đúng!”

Đám người sau lưng Ngọc Lưu Linh cũng lập tức phụ họa theo.

“Chúng ta đi!”

Mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng Ngọc Lưu Ly cũng không tiện phát tác. Dù sao công tử cũng đang có mặt ở đây, nàng cũng không tiện ra tay.

Nhưng cho dù Ngọc Lưu Ly muốn yên bình, đối phương cũng sẽ không cho nàng cơ hội. Lúc này, Ngọc Lưu Linh lại đưa tay ra cản bọn họ lại.

“Đại tỷ, từ khi nào đám a miêu a cẩu này lại được vào Ngọc gia vậy? Tỷ như vậy có phải làm trái quy định của Ngọc gia không?”

“Ngươi!”

Tần Nhiễm là người đầu tiên tức giận, nàng liền muốn lao lên cùng đối phương phân phải trái thì lại bị Ngọc Lưu Ly chặn lại.

“Đại tỷ, tỷ nên quản đám bạn của tỷ lại đi. Cẩn thận kéo bị người ta phế lúc nào cũng không biết đấy.”

Thấy Ngọc Lưu Ly không nói gì, Ngọc Lưu Linh càng thích chí. Nàng ta và cả đám người phía sau lưng đều phá lên cười.

“Chát!”

Tiếng cười của bọn họ vừa cất lên thì đã bị một âm thanh chát chúa dọa cho nín bặt.

“Xin lỗi công tử và Tần Nhiễm muội muội cho ta.”

“Ngươi dám đánh ta?”

Một tát vừa rồi khiến Ngọc Lưu Linh sững người ra, nhưng khi phục hồi lí trí, nàng ta lại càng hung hăng điên cuồng hơn.

“Chát!”

“Ta bảo xin lỗi!”

Lại một ôm thanh chát chúa vang lên. Cái tát này so với lần trước còn mạnh hơn không ít.

“Ta giết ngươi!”

Ngọc Lưu Linh chưa bao giờ bị đánh, không ngờ lần đầu bị đánh lại là bởi người mà nàng ta luôn ghét cay ghét đắng. Lúc này, nàng ta cực kỳ phẫn nộ lao về phía Ngọc Lưu Ly. Nhưng khi đi được ba bước, ánh mắt lạnh như băng của Ngọc Lưu Ly liền khiến nàng ta cảm thấy run sợ.

Từ khi sinh ra đến giờ, Ngọc Lưu Ly không chỉ ngoại hình mà làm bất cứ điều gì cũng xuất sắc hơn nàng. Điều này khiến cho nàng vô cùng ganh tị với Ngọc Lưu Ly. Nhưng rồi thời thế cũng thay đổi, ông nội trúng băng độc, Ngọc gia muốn cứu ông nội thì phải gả Ngọc Lưu Ly cho tam công tử Minh gia. Ai cũng biết, nữ nhân gả cho tam công tử Minh gia thì địa vị còn thua cả người hầu nữa.

Từ sau khi mọi người đồng ý hôn ước của Minh gia, địa vị của cả hai đã xoay chuyển. Tất cả tài nguyên tu luyện mà Ngọc Lưu Ly có trước đây đều chuyển hết cho Ngọc Lưu Linh. Ngay cả đám người trước kia không ngừng đi theo nịnh hót Ngọc Lưu Ly cũng thay đổi và quy phục nàng ta. Bởi lẽ, chẳng có ai nguyện ý kết thân cùng đồ chơi của tam công tử Minh gia cả.

“Ngọc Lưu Ly thì sao? Không phải sớm muộn gì cũng bị nàng vượt qua hay sao?”

Nếu là trước kia, Ngọc Lưu Linh không dám phản kháng trước Ngọc Lưu Ly, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác. Có được lượng tài nguyên tu luyện của Ngọc Lưu Ly, Ngọc Lưu Linh đã đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ. Lúc này, nàng không còn phải cúi đầu trước Ngọc Lưu Ly nữa.

“Ngươi… ngươi…”

Ngọc Lưu Linh lắp bắp đầy kinh hãi. Nàng ta phát hiện ra, trước sức ép của Ngọc Lưu Linh, nàng ta cho dù có bộc phát bao nhiêu linh khí cũng không thể di chuyển dù chỉ là một đầu ngón tay.

“Nếu như muội còn dám xúc phạm khách quý của ta thì đừng trách người tỷ tỷ này vô tình. Còn các ngươi, đem nàng ta trở về tu luyện cho thật tốt. Kẻ nào dám lơ là thì đừng trách gia pháp của Ngọc gia vô tình.”

“Đại tiểu thư, chúng ta biết rồi.”

Lời nói của Ngọc Lưu Ly giống như băng khiến cho đám người Ngọc Lưu Linh cảm thấy run sợ. Cả đám nhanh chóng dìu Ngọc Lưu Linh rồi chạy trốn.

“Lại để hai người chê cười rồi.”

Khi đám người Ngọc Lưu Linh rời đi, Ngọc Lưu Ly liền lễ phép cúi người tạ lỗi với Nguyễn Nam và Tần Nhiễm.

“Ha ha, tỷ tỷ vẫn oai phong như mọi ngày”

Tần Nhiễm cũng đến Ngọc gia nhiều lần nên sớm đã quen với chuyện này. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy Ngọc Lưu Ly nổi giận đến mức ra tay đánh người như vậy. Quả nhiên vị tỷ tỷ này của mình rất có ý với công tử nha.

“Tần Nhiễm nói không sai, Ngọc tiểu thư vừa rồi quả thực rất oai phong.”

Nguyễn Nam cũng lập tức giơ ngón cái lên nịnh nọt. Hắn mới quen biết Ngọc Lưu Ly không lâu, vốn tưởng rằng nàng là một cô gái hiền lành, nhút nhát. Không ngờ lại có mặt đáng sợ như vậy. Sau này tốt nhất là không nên chọc giận nàng ấy, nếu không tính mạng của bản thân sẽ khó mà bảo toàn.

Ngọc Lưu Ly không biết hình ảnh bản thân đã thay đổi trong mắt Nguyễn Nam như thế nào. Nhưng vừa rồi công tử đã khen ngợi nàng, điều này khiến nàng rất vui. Như sực nhớ ra chuyện gì, Ngọc Lưu Ly lại hướng Nguyễn Nam cúi đầu nói.

“Muội muội ta từ nhỏ đã được nuông chiều nên tính khí có hơi bướng bỉnh một chút, vẫn mong công tử bỏ qua cho.”

Mặc dù nhận được lời khen của công tử, nhưng chuyện của Ngọc Lưu Linh lại là chuyện khác. Nó cả gan xúc phạm công tử, nếu như khiến công tử không vui, e rằng Ngọc gia cũng không cứu được nàng ta. Mặc dù nàng ta thường ngày đối chọi gay gắt với nàng, nhưng thân là tỷ tỷ, Ngọc Lưu Ly không thể thấy chết không cứu được.

“Ngọc tiểu thư không cần để tâm, chuyện này ta đã quá quen rồi.”

Nguyễn Nam mỉm cười đáp. Dù sao ở kiếp trước, việc hắn thường xuyên ngồi đàm đạo về việc tu tiên với lão ăn xin cũng khiến nhiều người bàn tán, nhưng hắn đều mặc kệ. Lời nói của Ngọc Lưu Linh vẫn không đủ để khiến hắn bận tâm.

Thấy công tử thực sự không để ý chuyện này, Ngọc Lưu Ly cũng cảm thấy an lòng.

Vì có tấm gương của Ngọc Lưu Linh nên lúc này cũng không có ai ngu ngốc đứng ra ngăn cản đám người Nguyễn Nam nữa. Sau khi qua rất nhiều nơi, lại thêm mấy tầng lầu, cuối cùng đám người Nguyễn Nam cũng đến được nơi cần đến.

Vừa bước đến căn phòng, Nguyễn Nam liền nghe được tiếng người ở bên trong nói vọng ra.

“Trương đan sư, liệu thuốc này có thể cứu được phụ thân của ta không?”

Một người đàn ông trung niên giọng đầy lo lắng nói.

“Các ngươi đây là xem thường ta có đúng không?”

Vị Trương đan sư kia nghe xong liền tức giận quát lớn.

“Đại ca, Trương đan sư là đan sư trung cấp của Đan Các. Ngươi không tin ngài ấy chính là bất kính với Đan Các đó.”

Một người đàn ông trung niên khác có khuôn mặt hao hao người kia lên tiếng oán trách.

“Hừ! Nếu không phải vì nhị đương gia các ngươi cầu xin, ta còn lâu mới đến cái thành phố tồi tàn này.”

Trương đan sư hừ lạnh đáp.

“Trương đan sư bớt giận, ta chẳng qua vì quá lo lắng đến sức khỏe của phụ thân chứ không hề có ý gì khác. Mong ngài bỏ qua cho.”

Đan Các chính là thế lực hàng đầu ở Đế Đô. Đan Các lại chuyên cung cấp đan dược cho các gia tộc tu tiên nên sức hiệu triệu vô cùng lớn. Cho dù là các thế lực lớn ở Đế Đô cũng không dám trêu chọc, một Ngọc gia bé nhỏ có đáng là gì. Lúc này, người đàn ông kia lập tức cúi đầu tạ lỗi.

“Đại ca, ta nói với huynh rồi. Trương đan sư là đan sư trung cấp, đan dược của ngài ấy chắc chắn có thể cứu được độc của phụ thân. Chẳng lẽ huynh bằng lòng để con gái của mình gả vào hang cọp ư?”

Những lời nói của nhị đệ mình khiến người đàn ông trung niên phải suy ngẫm. Ông chỉ có duy nhất một đứa con gái này, làm sao ông có thể nhẫn tâm đẩy nó vào hang cọp được. Nhưng tính mạng của phụ thân cũng vô cùng quan trọng, ông sao có thể làm bừa được.

“Mong Trương đan sư ra tay giúp đỡ.”

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, người đàn ông trung niên kia mới hạ quyết tâm. Người của Đan Các đan thuật cao siêu, chắc chắn sẽ không làm hại tính mạng của phụ thân. Nếu như lần này có thể cứu được phụ thân, con gái ông cũng không cần phải gả cho tên cặn bã kia nữa.

Đối phương đã cầu xin, Trương đan sư cũng không keo kiệt. Ông ta mở một chiếc hộp gỗ ra, một viên đan dược tỏa mùi hương nồng đậm khắp phòng. Khi ông ta chuẩn bị đem viên đan dược cho ông lão đang nằm trên giường bệnh uống, lúc này cửa phòng đột nhiên mở toang ra. Ở trước cửa là đám người Nguyễn Nam, mà người mở cửa xông vào không ai khác chính là Nguyễn Nam.

“Nếu không muốn ông ấy chết thì tốt nhất vứt ngay viên thuốc đó đi.”