Đào Hôn Chỉ Nam

Đào Hôn Chỉ Nam - Chương 28: Ngoài ý muốn




Sau khi Cevi trở lại hoàng cung, bệ hạ Trand thấy hắn ôm về một con mèo con, có chút không hài lòng nhíu mày, cũng may vương hậu Anna cực kỳ yêu thích mèo con, cho nên Trand cũng không nhiều lời, đồng ý để Cevi nuôi mèo con như thú cưng.



Lông toàn thân chú nhóc kia đều là màu trắng tinh, không có một sợi tạp chất, ngoan ngoãn ghé tại chỗ ngáp dài. Cevi sờ sờ đầu mèo nhỏ, nói: “Mẫu hậu, đây là baba bạn học con tặng cho, đợi đến lúc con khai giảng, xin người chăm sóc nó giúp con một chút.”



Vương hậu Anna vô cùng vui vẻ, cười nói: “Không thành vấn đề, lúc con không ở đây, nó có thể đi theo giúp ta giải sầu.”



Tứ hoàng tử Caesar nằm sấp trêи chiếc giường trẻ con đã bắt đầu học nói, tò mò nhìn sinh vật lông xù trước mặt, vươn bàn tay nhỏ bé cầm lấy móng vuốt mèo con, ngẩng đầu hỏi Cevi: “Vương huynh, đây là cái gì nha?”



Cevi nói: “Đây là con mèo.”



Caesar hỏi: “Con mèo là cái gì?”



Cevi nói: “Chính là một loại động vật nhỏ, sẽ phát ra tiếng kêu meo meo meo meo.”



Caesar rất ngạc nhiên: “Nhưng nó không có kêu mà?”



Vương hậu Anna ôm Caesar lên, cười sờ sờ đầu con trai: “Sao con có nhiều câu hỏi vậy chứ? Không được làm phiền vương huynh của con.”



Cevi cười nói: “Từ nhỏ nó đã ham học như vậy, đây cũng là chuyện tốt, tương lại nó còn phải kế thừa vương vị nữa.”



Caesar tò mò hỏi: “Vương vị là cái gì?”



“Đợi em lớn lên rồi sẽ biết.” Cevi nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt em trai, có giải thích nhiều thì đứa nhỏ cũng không hiểu được, liền ôm mèo con lên, nói, “Mẫu hậu, con đi về trước, người cũng đi ngủ sớm một chút đi.”



Anna cười nói: “Con đi đi.”



Sau khi trở lại cung điện của mình, Cevi lại nhận được thỉnh cầu kết nối từ Claire, chuyển sang hội thoại video, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Claire đang ôm con mèo nhỏ màu đen kia ngồi ở bên giường, ánh mắt con mèo đen kia là màu vàng xinh đẹp, thấy tiểu bạch miêu trong ngực Cevi, lập tức vươn móng vuốt, giống như đang chào hỏi đồng bọn. Tiểu bạch miêu thấy nó, cũng kêu lên “meo meo meo meo”.



Claire không nhịn được cười nói: “Đây rốt cuộc là cuộc gọi của chúng ta, hay là của hai chúng nó chứ?”



Cevi cũng cười nói: “Hai đứa nhóc này nhận ra nhau, còn đang nói tiếng mèo gì đó, chúng ta cũng nghe không hiểu.”



Claire thả mèo đen xuống dưới: “Không cần để ý tới chúng nó, chúng ta nói chuyện của chúng ta thôi.”



Tiểu hắc miêu bị chủ nhân thả xuống mặt đất lập tức chạy đến hình chiếu 3D phía trước, tò mò vươn móng vuốt, tiểu bạch miêu cũng chạy tới, hai đứa nhóc kia cách màn hình mô phỏng vươn móng mèo về phía nhau, lại kỳ quái phát hiện không thể đụng được đến đối phương, cứ kêu meo meo meo meo không ngừng.



Hai vị chủ nhân cũng không để ý đến chúng nó, tự hàn huyên phần mình.



“Kỳ nghỉ còn có một tháng, chúng ta có cần đến nhà Edean nữa không?” Claire đề nghị.



“Hay là thôi đi.” Cevi nói, “Tôi có cảm giác chú Randy rất bài xích người ngoài đi vào nhà chú ấy, hôm nay lúc chúng ta đến rõ ràng chú ấy đã cố ý tránh đi, hai cha con Edean trước giờ vẫn sống cùng nhau, chúng ta cũng không nên phá vỡ sự yên bình đó. Để tôi nói với Edean, về nhau có cái gì không hiểu thì gọi đến tìm tôi.”



“Như vậy cũng tốt.” Claire dừng một chút, nói, “Vậy ngày nghỉ cậu vẫn ở lại hoàng cung sao?”



“Ừ, em trai tôi Caesar đã học nói rồi, mấy ngày nữa vương thúc cũng sẽ đem con ông ấy Brian đến đây, tôi muốn đi theo chơi với chúng nói vài ngày.”



Claire mỉm cười, nói: “Vậy khai giảng gặp lại.”



Cevi đã quen với thân phận “anh cả”, hiếm khi được nghỉ, hắn tự nhiên sẽ muốn ở bên cạnh mẹ và các em trai em gái nhiều một chút, hơn nữa thân phận vương tử cũng khiến hắn không tiện ra ngoài thường xuyên, Claire cũng không muốn miễn cưỡng gọi Cevi đi ra gặp mặt, dù sao cơ hội gặp mặt sau này cũng không thiếu, hiện giờ không cần vội.



***



Kỳ nghỉ yên bình nhanh chóng trôi qua, học viện Sao Paulo lại nghênh đón ngày khai giảng.



Em trai Kevin của Claire đã đến tuổi tới trường, nhị công chúa Seattle cũng thi đỗ vào học viện Sao Paulo, ngày công chúa Seattle ra đời lại đúng vào sau ngày trường học tuyển sinh, khiến cô bé phải học chậm nửa năm, bất quá như vậy cũng tốt, vừa vặn có thể làm bạn với Kevin



Hai người được xếp vào cùng một ban, Cevi và Claire mang theo em trai em gái đi báo danh, vội vàng cả ngày, cuối cùng cũng sắp xếp ổn thoải mọi chuyện.



Vào ngày khai giảng, ngoại trừ tân sinh báo danh ra, những học viên khóa trêи cũng phải tham gia vào cuộc thi lại thống nhất của toàn trường. Bởi vì nội quy trường học thay đổi, tất cả các học sinh thi trượt năm nay đều có một cơ hội thi lại, Edean phải tham gia cuộc thi toán học, số người thi trượt môn toán trong cả khóa còn có hơn mười người nữa, mọi người cùng nhau đến trường thi truy cập vào mạng tiến hành giải đề, Edean làm bài vô cùng nghiêm túc, một giờ trôi qua, ánh mắt của cậu vẫn đặt trêи quang não trước mặt, thoạt nhìn cực kỳ chuyên chú.



Carlos đứng ở bên ngoài nhìn bộ dáng cậu nghiêm túc giải đề, trong lòng không nhịn được nghĩ thầm: Lần này chắc là sẽ qua chứ? Nếu không qua thì quá ngốc rồi.



Sau khi cuộc thi kết thúc, Edean đi ra khỏi trường thi, biểu tình trêи mặt thoạt nhìn rất vui vẻ, bất quá, khi nhìn thấy Carlos ở ngoài cửa, cậu rõ ràng có chút kinh ngạc, không nhịn được hỏi: “Lớp trưởng, cậu ở đây làm gì vậy?”



Biểu tinh Carlos nghiêm túc nói: “Cậu là học sinh ban chúng ta, cậu tham gia thi lại, tớ là lớp trưởng tiện đường đến xem một chút.”



“À, tớ thi xong rồi.” Edean nói xong liền xoay người bỏ đi.



Carlos: “……”



Không phải là cậu ta nên nói mấy câu kiểu như “Cảm ơn lớp trưởng” “Vất vả cho lớp trưởng” gì gì đó sao? Thế mà chỉ “À” một tiếng rồi bỏ đi?



Carlos bị bỏ lại tại chỗ hé ra khuôn mặt nhăn thành bánh bao, trong lòng nghĩ thầm: Omega này thật không lễ phép.



Cevi và Claire bởi vì phải đưa các em đi báo danh, cũng không đến trường thi cùng Edean, cho đến tận giờ cơm chiều quay lại ký túc xá, Cevi mới phát hiện Edean đã thi xong trở về rồi, liền tiến lên hỏi: “Thi thế nào rồi? Thành tích ra sao?”



Edean vui vẻ nói: “Mới vừa kiểm tra thành tích, thi được 85 điểm.”



Cevi cũng cười rộ lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, nói: “Không tồi, mấy ngày nghỉ này cậu học rất cố gắng, toán học chỉ cần học tốt căn bản, về sau học sẽ dễ dàng hơn. Khai giảng xong rồi, cậu có thể cùng lên lớp với chúng tôi, có chỗ nào không hiểu phải lập tức hỏi tôi.”



“Ừ!” Edean gật gật đầu, một lát sau, còn nói, “Đúng rồi, hôm nay tớ nhìn thấy lớp trưởng ở trường thi.”



Cevi kinh ngạc hỏi: “Cậu ta đi làm gì?”




“Cậu ấy nói là tiện đường đến xem tớ thi, tớ sợ cậu ấy lại mắng tớ, nên không để ý đến cậu ấy.” Edean nghiêm túc nói. Hiển nhiên, cậu đã bị Carlos mắng đến độ có bóng ma tâm lý, lúc thì nói Omega thật phiền phức, lúc lại nói cố gắng thi thêm hai điểm không phải được rồi sao? Nếu nói chuyện với hắn, không chừng hắn sẽ lại vừa ghét bỏ Omega vừa chế nhạo việc cậu tham gia thi lại. Edean không muốn tự tìm mất mặt, nhìn thấy lớp trưởng cũng rất tự giác chuồn đi.



***



Sau khi khai giảng, các học sinh ban một lại được lên lớp toàn bộ, cô Kelly vô cùng vui mừng. Không ít bạn học còn chủ động chạy tới an ủi Edean, dù sao một ban có 35 người, nếu một người lưu ban sẽ biến thành 34, trong lòng mọi người cũng không quá thoải mái, Edean thi lại có thể thông qua, đây là kết quả tốt nhất.



Năm học này, ngoại trừ độ khó của lớp số học gia tăng bắt đầu học đến phương trình ra, lớp ngữ pháp cũng bắt đầu giảng dạy cách viết các đoạn văn và bài văn, môn lịch sử đế quốc tiếp tục dạy về lịch sử cận đại, còn có thêm một môn lịch sử liên bang, cung cấp những hiểu biết về lịch sử thay đổi của liên bang Stellan đối địch. Ngoài ra, lớp võ thuật cũng tăng từ một tuần hai tiết thành một tuần ba tiết, còn thêm một môn tự chọn cho toàn trường.



Môn tự chọn nói trắng ra chính là để làm phong phú thêm cuộc sống nghiệp dư của học sinh, nâng cao kiến thức của bọn nhỏ, cuộc thi cực kỳ đơn giản. Cevi lựa chọn một môn phân tích điện ảnh trong số các môn tự chọn của trường, Claire tự nhiên cũng học cùng Cevi. Edean chọn môn thiết kế cơ sở, không ngờ cậu lại có hứng thú với thiết kế như vậy. Carlos chọn một môn vận động giống như chơi bóng, hiển nhiên cực kỳ ham thích đối với việc tăng cường thể chất. Đủ loại môn tự chọn, chọn môn học nào đều dựa vào hứng thú của bản thân.



Sau khi chính thức nhập học, các học sinh lập tức trở nên bận rộn.



Chiều thứ năm mỗi tuần Cevi và Claire đều tham gia vào lớp tự chọn, môn phân tích điện ảnh này có thể coi là một môn cực kỳ thoải mái, giáo viên sẽ phát một bộ phim dài nửa giờ cho mọi người xem, nửa giờ còn lại sẽ giảng giải phân tích nội dung mà bộ phim muốn biểu đạt. Học sinh lựa chọn môn này rất nhiều, một đám nhóc con lớn lớn nhỏ nhỏ ngồi trong phòng học đủ để chứa cả ngàn người xem phim, cũng coi như thời khắc nhàn hạ hiếm có.



Lại qua một thứ sáu, Cevi và Claire xem phim xong, trêи đường trở về, Cevi không nhịn được nói: “Không ngờ kỹ thuật đóng phim hiện tại tiên tiến như vậy, không nói đến chuyện có thể sử dụng hình ảnh 3D mô phỏng, diễn viên cũng không cần thiết phải mời người thật, nhân vật 3D sau khi trải qua xử lý liền giống người thật như đúc.”



“Nhưng dù sao nhân vật 3D cũng chỉ là giả, cho dù biểu tình, động tác có thật hơn nữa, vẫn không đạt được hiệu quả tốt như người thật diễn.” Claire nói.



Cevi gật đầu đồng ý. “Đóng phim là phải dựa vào sự lĩnh ngộ của diễn viên đối với vai diễn. Ánh mắt, cảm xúc đều có thể kéo người xem, dùng nhân vật 3D luôn cảm thấy thiếu chút hứng thú.”



Nhắc tới công việc ban đầu, Cevi rõ ràng hưng trí bừng bừng, Claire quay đầu lại nhìn hắn nói: “Không phải cậu muốn theo đuổi nghiệp cũ, sau này lớn lên tiếp tục làm diễn viên chứ?” Tuy nói với trình độ của Cevi nếu thật sự đi làm diễn viên thì tuyệt đối có thể biến thành siêu sao hàng đầu đế quốc, nhưng làm sao bệ hạ có thể cho phép đại vương tử đi đóng phim?



Cevi cũng hiểu điểm này, khoát tay nói: “Quên đi, thân phận vương tử này của tôi không thể nào đi làm diễn viên được, tôi cũng không nghĩ đến việc theo nghiệp cũ ở thời đại này, nếu có cơ hội, tối rất muốn thử tay nghề viết kịch bản của mình, tự mình làm đạo diễn, quay một bộ phim thật đẹp. Không cần cái tên Cevi này, tùy tiện đặt một nghệ danh, có lẽ phụ vương sẽ đáp ứng.”



Nói tới đây, Cevi không khỏi quay đầu nhìn về phía Claire, cười nói: “Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của tôi, không biết có thể thực hiện hay không, chướng ngại có vẻ nhiều lắm.”



Claire vỗ nhẹ lên bả vai người bạn từ nhỏ, nói: “Nỗ lực hướng tới phương diện này, tôi tin cậu nhất định có thể làm được.”



Cevi nghiêm túc gật gật đầu, Hắn biết, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Claire cũng luôn hiểu rõ hắn, ủng hộ hắn.



Hai người trò chuyện cả một đường, đảo mắt đã đến gần ký túc xá, Claire nhìn thấy rừng quả ngũ tinh phía sau ký túc xá, không nhịn được nói: “Thời gian còn sớm, không bằng chúng ta đến bên kia luyện tập đi.”



Cevi nói: “Được.”



Cả một kỳ nghỉ không gặp, trình độ võ thuật của Claire quả thật đã đột ngột tăng mạnh, Cevi chủ động ra tay muốn quật ngã y, không ngờ lại bị y linh hoạt né tránh, Lúc này Cevi mới trở nên nghiêm túc, quyết đoán xoay người một cái, chân phải quét ngang, mắt thấy sắp quét ngã Claire xuống đất, Claire lại nhanh tay lẹ mắt lui từng bước sang bê cạnh né tránh công kϊƈɦ của hắn, đồng thời vươn tay phải túm lấy bả vai Cevi, Cevi ngồi xổm xuống, phản kϊƈɦ lại một chiêu cầm nã thủ lưu loát, khống chế ngược lại cổ tay Claire.



Một loạt động tác nối tiếp nhau lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, liền mạch lưu loát, Claire không nhịn được khen ngợi: “Lợi hại.”



Lúc này Cevi mới buông y ra, cười nói: “Cậu tiến bộ cũng rất nhanh. ngày nghỉ có luyện tập sao?”




Claire gật đầu. “Ừ.”



Đang nói, đột nghiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ, hai người liếc nhau, lập tức dừng cuộc đối thoại. Claire đi lên phía trước nhìn thoáng qua, ngoài ý muốn phát hiện đứa nhỏ kia thật quen mắt, mặc một bộ quần áo trắng tinh, trong tay ôm cái rổ lớn, thì ra là Edean.



Cevi hiển nhiên cũng hết sức kinh ngạc, đi qua nói: “Edean? Cậu đến chỗ này làm gì?”



Edean phát hiện hai người gãi gãi cái ót, cười nói: “Các cậu ở đây sao? Tớ đến chỗ này thu thập một ít lá cây, thầy giáo giao bài tập, tớ muốn dùng lá cây quả ngũ tinh thiết kế một cái đĩa đựng trái cây.”



Claire hiểu ra, hỏi: “Là bài tập của lớp thiết kế sao?”



Edean gật đầu: “Ừ.”



Trong lớp thiết kế căn bản cậu lựa chọn, giáo viên sẽ dạy học sinh cách thiết kế một số thứ nho nhỏ, sau đó để cả đám thoả sức tưởng tượng, tự do phát huy. Bài tập được giao hôm nay chính là tùy ý thiết kế một cái đĩa đựng hoa quả, Edean nghĩ đến lá cây của cây ngũ tinh có thể phát sáng, cực kỳ dễ nhìn, nếu dùng lá cây và sợi tơ bện một cái đĩa đựng hoa quả thì nhất định sẽ rất đặc sắc, cho nên cậu mới đi tới trong rừng quả kiếm một ít lá cây để làm.



Cevi rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận, tuy tuổi của Edean còn nhỏ, nhưng lại di truyền được thiên phú về phương diện thiết kế của baba cậu Randy, biệt thự cậu ở, trang trí trong phòng, chậu hoa làm cảnh, phỏng chừng tất cả đều từ tay Randy làm ra, phong cách thanh lịch tươi mát cũng rất tương xứng với tính cách của người đàn ông kia.



Nghĩ đến đây, Cevi liền hỏi: “Cậu phải thu thập bao nhiêu lá cây? Để tôi giúp cậu.”



“Cảm ơn cậu, vậy nhặt lá cây rơi trêи mặt đất trước đi, nhặt đầy một rổ là được rồi.” Edean nói xong liền ngồi xổm xuống, nhặt lên mấy phiến lá cây màu bạc trêи mặt đất.



Cevi cũng ngồi xổm xuống cùng nhặt, ngẩng đầu nói với Claire: “Cậu đi về trước đi, thuận tiện giúp tôi sửa sang lại ghi chép ở lớp tự chọn một chút, tôi ở lại với Edean, thu thập xong lá cây sẽ trở về ký túc xá.”



Claire gật đầu: “Được.”



Lá cây rơi trêи mặt đất có rất nhiều cái bị giập nát, hai người lựa lựa nhặt nhặt, hết nửa giờ mới kiếm đủ. Đang định rời đi, đột nhiên thấy vài học sinh lớp trêи dáng người cao gầy đi tới bên này. Ba người kia vừa nói vừa cười, hiển nhiên đang thảo luận về nội dung bài vừa học, Cevi nhạy bén phát hiện hai người trong đó nhìn cực kỳ quen mắt, đây không phải là hai tên học sinh năm ba hay năm tư lúc trước trong rừng cây muốn khi dễ hắn, kết quả bị hắn dạy dỗ ngược lại một trân kia sao?



Đối phương hiển nhiên cũng nhận ra Cevi, có chút kinh ngạc hỏi: “Sao lại là mày?”



Thiếu niên bên cạnh nhíu mày, nói: “Các cậu quen nhau sao?”



“Ừ, thân thủ thằng nhóc này không tồi, bộ dạng đáng yêu như vậy, bọn tôi còn tưởng nó là một Omega, không ngờ lại là một Alpha có lực tinh thần bẩm sinh vượt quá 120.”



Cevi là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, bắt hắn nén giận mặc người ta khi dễ là hoàn toàn không thể. Lúc trước khi hắn dạy dỗ hai người này, để tránh gặp phải phiền toái, đã nói mình là một Alpha. Đối với Cevi mà nói, đây chẳng qua chỉ là một đoạn nhạc đệm hoàn toàn có thể xem nhẹ, không ngờ qua hơn một năm, ở trong sân trường rộng như vậy, thế mà còn có thể đụng lại hai tên khốn kiếp kia.



Hơn nữa lần này là ba người, thiếu niên dáng người thon dài đi ở giữa kia chắc chắn là lão đại, hai người kia hình như rất nghe lời gã, đối với gã cũng vô cùng cung kính. Trong trường học, những học sinh có quan hệ tốt xúm vào với nhau như vậy là rất bình thường, Cevi cũng không biết thân phận lai lịch của đám người kia, cũng không muốn gây thêm chuyện, liếc mắt ra hiệu cho Edean, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi.”



Không ngờ, hắn muốn rời đi, nhưng đối phương lại không muốn buông tha cho hắn.



Nghe nói đứa nhỏ này vậy mà là một Alpha có lực tinh thần trời sinh vượt quá 120, thiếu niên kia rõ ràng cảm thấy rất hứng thú, ánh mắt hơi hơi nhíu lại, tay phải đột nhiên vươn ra như tia chớp, chộp thẳng về phía vai Cevi!



Phản ứng của Cevi cũng cực nhanh, mau lẹ lướt một bước sang bên sườn, né tránh một chụp của gã, chưởng phong sắc bén thổi thốc lên mặt Cevi, hiển nhiên, người thiếu niên lớp trêи này vừa động thủ đã hoàn toàn không có ý định nương tay.




Thấy Cevi tránh đi, thiếu niên lập tức chém ra một quyền nữa nắm tay rắn chắc kéo theo dòng khí sắc bén trực tiếp vung về phía ngực Cevi! Cevi lạnh mắt, xoay mạnh người cúi xuống, lại một lần mạo hiểm tránh thoát công kϊƈɦ của gã!



Liên tục hai lần tấn công đều bị né tránh, thiếu niên kia rõ ràng vô cùng bất mãn, tay trái lại vươn đến muốn túm lấy cánh tay Cevi, đúng lúc này, hai tên hồi trước muốn nhéo gương mặt Cevi lại phát hiện ra Edean, hai người cùng đi lên bắt lấy Edean, cười nói: “Vị tiểu học đệ này thoạt nhìn chính là một Omega đúng chứ?’



“Làn da thật tốt, năm nay mấy tuổi rồi?”



“Tên là gì thế? Sau này lớn lên kết hôn với anh đi, thế nào?”



Edean bị khinh bạc sắc mặt vô cùng khó coi, hé miệng, dùng sức cắn vào mu bàn tay người nọ.



Mu bàn tay bị cắn chảy máu, người nọ biến sắc, lập tức ngăn Edean lại, cả giận nói: “Mày là cún con hả? Thế mà dám cắn tao!”



Cevi thấy xá hữu bị bắt nạt, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quay đầu lại dùng một chiêu cầm nã thủ chuẩn xác bắt lấy cổ tay thiếu niên kia, dùng sức vặn lại, chân trái đồng thời giẫm lên mặt đất, thân thể bay vọt lên, chân phải trực tiếp đạp vào bụng gã!



Thiếu niên kia rõ ràng không ngờ được sức bật của thằng nhóc trước mặt lại mạnh như vậy, bị một cước đá trúng bụng, nhất thời lảo đảo lui về sau mấy bước.



Cevi nhân cơ hội vọt tới trước mặt Edean, nhanh chóng đạp cho hai kẻ đang túm lấy Edean mỗi người một cước, cứu Edean ra, lo lắng hỏi han: “Cậu không sao chứ?’



Sắc mặt Edean có chút tái nhợt, nhẹ giọng nói: “Không sao…”



Cevi biến sắc, lúc trước bác sĩ đã nói Edean không thể chịu kϊƈɦ thích quá lớn, vừa rồi cái tên ngu ngốc kia dám xuống tay với Edean, nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của cậu, khẳng định không đơn giản là không có việc gì như cậu nói.



Nhưng hai tên khốn kiếp kia sau khi đứng dậy lại cố tình vây lại, dù sao chiều cao và thể lực của Cevi cũng không bằng các học sinh khóa trêи, lấy một địch ba, có lẽ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, nhưng hắn lo lắng cho tình huống của Edean, không thể nào bỏ Edean lại đánh nhau với đám người kia được.



Ngay lúc trong lòng đang nóng như lửa đốt, đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc vang lên phía sau: “Buông bọn họ ra.”



Là Claire!



Một đám thiếu niên quay đầu lại, phát hiện có hai người đang đứng phía sau, một trong số đó là một thằng nhóc tóc vàng mắt xanh, lúc này, ánh mắt đứa bé kia lạnh đến muốn đóng băng. Người còn lại là một thằng nhóc tóc ngắn màu nâu, đồng tử màu hổ phách, biểu tình vô cùng nghiêm túc, liếc mắt nhìn Cevi và Edean đang bị vây trước mặt, nghi hoặc hỏi: “Sao lại thế này?”



Cevi vội nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, cậu đưa cậu ấy đi bệnh viện trước đi!”



Dứt lời liền đỡ Edean qua, giao cho Carlos đang không hiểu ra sao. Carlos cúi đầu nhìn xuống, phát hiện sắc mặt Edean đã tái nhợt không còn chút huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là ngất đi rồi, lập tức cả kinh, cõng Edean lên trêи lưng, xoay người chạy đến bệnh viện.



Lúc này Cevi mới lui đến bên cạnh Claire, đề phòng nhìn ba người trước mặt.



Claire lo lắng cầm lấy tay Cevi, sáp lại hỏi: “Không sao chứ? Có bị thương không?”



“Không sao.” Cevi xoa xoa bùn đất dính trêи mặt, nhìn thiếu niên trước mặt nói, “Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?”



Thiếu niên kia cười đáp: “Làm quen một chút, kết giao bằng hữu.”



Claire lạnh lùng nói: “Không cần đâu, loại kết bạn này chúng tôi không tiếp thụ được. Mặt khác, đàn anh khóa trêи lấy nhiều khi ít, đả thương đàn em khóa dưới, nếu các anh muốn có thêm một dòng ghi chép xử phạt trong học bạ, tôi không ngại động thủ với các anh.”



Ceiv nghiêm mặt nói: “Omega vừa rồi là bạn học của tôi, thân thể cậu ấy không tốt, ngộ nhỡ cậu ấy xảy ra chuyện gì, các anh sẽ không gánh nổi đâu. Hãy thông minh một chút, đừng để tôi nhìn thấy các anh nữa.”



Hai người nói xong liền cùng nhau xoay người rời đi, lưu lại ba sinh viên khóa trêи hai mặt nhìn nhau.



Một lát sau, thiếu niên ở giữa cười lạnh một tiếng, nói: “Hai người vừa rồi có lai lịch gì, trở về điều ra rõ cho tôi!”



***



Carlos lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể mọc thêm một đôi canh lập tức bay đến bệnh viện.



Đây là lần thứ hai hắn cõng Edean, thân thể ghé vào trêи lưng của Edean cực kỳ nhẹ, hô hấp mỏng manh giống như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào, hai tay tái nhợt nhẹ nhàng vòng quanh cổ hắn, khuôn mặt mềm mại dán vào hõm vai hắn, cái cảm giác này vô cùng kỳ quái, Carlos vậy mà lại sinh ra một tia… đau lòng.



Omega này sẽ không cứ thế mà chết chứ?



Carlos nghĩ thầm, tuy rằng Omega có phiền toái một chút, nhưng cũng không nên dễ chết như vậy đi.



May mà rốt cuộc cũng tới bệnh viện, Carlos động tác vụng về đặt Edean lên trêи giường, bác sĩ lập tức đi tới làm kiểm tra.



“Không phải đã nói cậu bé không thể chịu kϊƈɦ thích sao, cậu có bị ngốc không vậy? Sao lại thành ra thể này hả?”



Carlos bị mắng đến xấu hổ vô cùng, sờ sờ cái mũi, nói: “Cậu ấy, cậu ấy sao rồi? Có nghiêm trọng không?”



Bác sĩ đảo cặp mắt trắng dã: “Chỉ là tạm thời mất đi ý thức thôi, nghỉ ngơi điều dưỡng một chút là được rồi. Nhưng vì chuyện này, liều thuốc về sau sẽ phải tăng gấp đôi.”



Rất nhanh, Cevi và Claire cũng chạy tới, nghe thấy lời của bác sĩ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.



Chờ bác sĩ kê đơn thuốc xong, Cevi liền đi tới bên giường, đau lòng sờ sờ tóc Edean, nói: “Bệnh của cậu ấy cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách tốt. Tôi cảm thấy, chúng ta nên nhanh chóng đi tìm baba cậu ấy nói chuyện thôi.”



“Ừ, ngày mai phải đi liên hệ với chú Randy, loại bệnh này trị liệu càng sớm sẽ càng nhanh hồi phục.” Claire nhíu nhíu mày, nói, “Edean đã 8 tuổi rồi, cách kỳ hạn 14 tuổi chỉ còn có 6 năm, trong 6 năm này, cho dù cứ cách một năm lại có một em trai hoặc em gái sinh ra, thì cũng chưa chắc đã là Omega, cho dù sau đó sinh được Omega rồi, tế bào cũng chưa chắc đã có thể cấy ghép thành công.”



Vẻ mặt Carlos mờ mịt đứng đó nghe hai người bàn luận về những đề tài kỳ quái, nghe đến đây, rốt cuộc không nhịn được xen mồm hỏi: “Các cậu đang nói gì vậy? Cái gì mà cấy ghép tế bào? Không phải cô Kelly đã nói, Edean là bị cảm nắng nên mới ngất đi sao?”



Cevi trợn trắng mắt liếc qua, không khách khí nói: “Vậy cậu nghĩ sao? Bị cảm nắng cần phải đến bệnh viện rút máu xét nghiệm mỗi tuần hả? Làm ơn dùng đầu óc nghĩ kĩ coi.”



“…” Mới vừa bị bác sĩ mắng một chút, lại bị Cevi mắng một chút. Carlos ngơ ngác đứng ở đó, nhìn Edean sắc mặt tái nhợt trêи giường bệnh, cho đến giờ khắc này, hắn mới biết được, Omega suy yếu kia, kỳ thật từ nhỏ đã mắc phải căn bệnh rất nghiêm trọng, có thể chết đi bất cứ lúc nào.