Đào Hoa Sát

Chương 8: Tiếng hét của quỷ




Anh trai áo đỏ nhìn theo bóng dáng lão địa đi xa, xoay mặt hỏi lão quỷ áo xám: “Quân sư, Hàn Đào tới khi nào vậy?”

“Đầu năm. Trao đổi tới.” Lão quỷ áo xám nói, “Hắn nói cho chúng ta biết tin tức của Bộ Pháp vụ, với tình hình thay đổi ở khu an toàn.

“Quỷ ở nơi này của chúng ta thay đổi rất nhiều.” Anh trai mặc đồ lính đỏ nói, “Nhưng anh ta đã ở đó từ đầu năm nay.”

“Anh ta cũng có thể tránh đi thanh tra của Bộ Pháp vụ, xem ra rất giống người ẩn trốn giỏi.” Phía sau, một con quỷ đeo kính râm nói tiếp, “Nhưng trên thực tế, anh ta không đáng sợ như các người nghĩ, người đàn ông này không có khuôn mẫu gì, chỉ là lăn lộn ở dưới tầng chót một thời gian dài nên biết được cách giở trò để tồn tại thôi.”

Quỷ kính râm tới không lâu nhưng lúc nào cũng đeo kính râm, đám quỷ không đoán được là anh ta bị mù hay là tạo nét.

Quỷ kính râm lai lịch thần bí, bình thường anh ta không ở nhà, nhưng khi Tô Diệu đếm dân số, anh ta cũng xuất hiện trong phòng và trở thành một trong những người Tô Diệu giúp hoàn thành tâm nguyện.

Anh trai mặc đồ lính đỏ nói: “Tôi hỏi này đại ca, lai lịch của anh là gì? Bình thường gặp anh tôi, anh cũng khồn nói nhiều.”

Quỷ kính râm chậm rãi cười, nói: “Khi nào nên biết, các người tự nhiên sẽ biết, không cần phí lời nói của tôi.”

———

“Phòng chín tầng ba...” Tô Diệu tìm được chỗ đó rồi.

Trên bậc thang lên phòng chín có dán song hỉ màu đỏ.

Tới tầng ba, một chữ 囍 mới tinh được dán trên tường, trên cửa phía Tây cũng như thế.

Tô Diệu: “...Hàn Đào, nếu cô ấy tái giá, anh...có thể trải qua đả kích này không?”

Hàn Đào sửng sốt.

Tô Diệu: “Anh nói đi! Anh nói tôi mới dám gõ cửa.”

Sau một lúc lâu, miệng Hàn Đào đắng chát, nói: “Đó cũng là...chuyện thường tình, hai người sống cùng nhau dù sao vẫn đỡ hơn là mang theo đứa nhỏ sống một mình....”

Tô Diệu: “Vậy tôi gõ cửa nha, nhưng mà cũng có thể là không phải.”

Tô Diệu nhấn chuông.

Chỉ chốc lát sau, trong nhà truyền ra giọng nói của một bé gái: “Ba ơi, có ai gõ cửa!”

Hàn Đài theo bản năng lên tiếng, lấy lại tinh thần, nhắm mắt không lên tiếng.

Tô Diệu trao đổi án mắt với nữ quỷ tóc xoăn.

“Đến đây!” Người trong nhà lên tiếng trả lời, “San San, đi mở cửa.”

“Có thể gõ nhầm rồi...” Tô Diệu nhỏ giọng nói.

Người phụ nữ có thai mở cửa.

“Xin chào? Cô là ai?”

Tô Diệu nhạn chóng liếc mắt nhìn Hàn Đào, Hàn Đào ôm người phụ nữ có thai khóc huhu: “Vợ ơi, vợ ơi, anh đã về....Sao lại tái hôn!”

Tô Diệu nhìn chằm chằm bụng ngườ phụ nữ, vẻ mặt xấu hổ.

“Tôi là...nhân viên của công ty mua sắm.” Tô Diệu nói, “Năm trước, có một vị tiên sinh tên Hàn Đài ở công ty của chúng tôi mua cho con gái một phần quà, mấy ngày nay công ty kiếm tra kho mới phát hiện còn sót lại một đơn...”

Tô Diệu chảy mồ hôi sắp xếp lời nói dối, bên tai cô còn có thể nghe thấy được tiếng Hàn Đào khóc, nữ quỷ tóc xoăn cằn nhằn nói cô bịa chuyện không thật chút nào.

“Cô cho rằng là phim truyền hình hả?”

Tô Diệu che chắn tất cả quấy nhiễu, nhét hộp quà vào lòng của người phụ nữ có thai.

Lúc này, một người đàn ông ôm một cô bé từ trong nhà đi ra.

“San San, ai vậy?”

Hàn Đào hô to: “Khiêu Khiêu, Khiêu Khiêu của tôi...bảo bối của ba...Giới Nam!! Thì ra là anh! Ông đây biết ngay là anh! Anh ước gì tôi chết để lấy vợ của tôi phải không!!”

Tô Diệu: “Cái đó...đưa cho bạn nhỏ của bà Hàn.”

Biểu tình của người phụ nữ có thai vô cùng vi diệu, cô ta nhìn cái hộp bằng ánh mắt bấc đắc dĩ và khinh thường, trao đổi ánh mât với chồng mới.

Khiêu Khiêu ôm cái hộp, mở ra: “Mẹ ơi, là búp bê.”

Người đàn ông thả cô bé xuống, nói: “Khiêu Khiêu chơi đi, là ba mua cho con.”

Khiêu Khiêu trả lời: “Cảm ơn ba.”

Hàn Đào mơ màng.

“Không, không, không, không thể như vậy....”

Phụ nữ có thai xoay người đóng cửa.

Nữ quỷ tóc xoăn nói: “Nhìn coi, cách cư xử của gia đình này, cầm quà của cô nhưng nửa câu cảm ơn cũng không có, thật sự xem cô là người giao hàng rồi.”

Hàn Đào đuổi theo vào phòng, Tô Diệu nghe thấy anh ta sụp đổ, chất vấn nhưng đáng tiếc trừ cô ra, một nhà ba người không ai nghe được.

Tô Diệu nói: “....Chúng ta có cần ở bên ngoài chờ ạn ta phun hồn hạch rồi tiến vào luân hồi không?”

Nữ quỷ tóc xoăn nói: “Tôi cảm thấm tám trăm tệ của cô là bị ngâm nước nóng.”

Tô Diệu: “Câm miệng, miễn bàn tiền, thương cảm tình!”

Tô Diệu chờ ở ghế bên ngoài, cách xa như vậy mà bọn cô có thể nghe thấy được tiếng khóc của Hàn Đào.

Ngồi không biết bao lâu, một bà cô dẫn năm thanh niên trẻ tuổi, hùng hổ đi lên tầng ba.

Tô Diệu: “...Tôi có dự cảm xấu.”

Đúng là bị cô nói trúng rồi, một lát sau, Tô Diệu nghe thấy tiếng khóc của Hàn Đào biến thành tiếng hét: “Mẹ!! Mẹ, sao mẹ không nhìn cô ấy!! Để cho cô ấy nhanh chóng tái giá như vậy!! Gả cho thằng cha này!! Người không được mang Khiêu Khiêu đi!!”

Tô Diệu ngẩn người, đi lên cầu thang, ngửa đầu nghe động tĩnh.

Vừa mới đến được cửa lầu ba, Hàn Đào hét: “Mẹ! Sao mẹ có thẻ nắm tóc của cô ấy!”

“Cháu, cháu kia là em gái của con! Ai cho mày đánh nó!! A!! Tụi bây tới đây làm gì hả? Không được đánh con gái của tao!!”

Tô Diệu vừa nghe thấy liền xách túi chạy lên lầu

Nữ quỷ tóc xoăn nói: “Khoan đã!! Liên quan gì đến cô! Bà dì kia mang theo nhiều thanh niên như vậy, lỡ họ động thủ tổn thương đến cô thì làm sao bây giờ?

Tô Diẹu: “Bọn họ đánh con bé đó! Hơn nữa vợ của Hàn Đào đang mang thai...”

Tô Diệu đi được nửa đường, vừa nhìn lên thì trùng hợp thấy bà dì kia ngồi xuống cửa, vỗ chân nói: “Con tôi số thật khổ! Sao sớm như vậy con đã đi rồi! Con vừa đi, tiền đền bù của con bị họ lấy đi sạch sẽ, một phân tiền cũng không chừa cho bà già này....”

“Các người náo loạn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!” Người phụ nữ có thai hét to “Cút hết cho tôi!”

“Báo cảnh sát! Cho cô báo đó” Bà lão tức giận chỉ vào cô ấy, rồi lại chắp tay hình chữ thập lắc lắc, nói: “Quan thế âm bồ tát, người phải làm chủ, người phải làm chủ cho chúng con!”

Nam thanh niên đi cùng sững sờ nói: “Thím ơi, có cần phải xét nghiệm không? Xem thử nha đầu kia có phải cốt nhục của anh con không, nếu không phải thì người đàn bà này lừa tiền của nhà chúng ta!”

Bà cụ nằm cúi xuống, chiếm hết cửa: “Mọi người đến đây phân xử đi, độc phụ này đoạt hết tiền con của tôi, cùng tình nhân ở trong nhà của con tôi ân ân ái ái, không biết xấu hổ a!”

Người phụ nữ có tức giận hét lên: “Bà nói bậy!”

“Hài cốt của con tôi còn chưa lạnh, cô liền cùng tình nhân của cô liếc mắt đưa tình ở tang lễ của nó!!”

“Bà nói bậy! Bà không phải muốn đòi tiền sao?! Số tiền này tôi đã nói là giữ lại làm kinh phí giáo dục cho Khiêu Khiêu!”

“Tôi phi!” Bà lão phun nước miếng, nắm tóc Khiêu Khiêu nói, “Nha đầu ngốc nghếch này muốn giáo dục kinh phí cái gì, không chừng nha đầu ngốc nghếch đó là con của cô với tình nhân cô, lợi dụng con trai tôi!! Hàng xóm láng giềng đều nói con trai toi vừa chết, cô liền dạy nó kêu nhân tình là ba!! Nha đầu ngốc nghếch khồn phải là con cháu Hàn gia ta! Cô đem tiền con trai tôi giao ra đây!!”

Hàn Đài gào khóc, bộ dạng luống cuống, quỳ trên mặt đất âm thanh khàn khàn đau khổ nói: “Rốt cuộc có phải không? Khiêu Khiêu rốt cuộc có phải con tôi không! San San...San San...San San cô là đàn bà thối....”

Lần đầu tiên Tô Diệu gặp trường hợp này, chấn động đến sững sờ, lấy lại tinh thần, cô thuận đường trốn xuống dưới lầu.

Nữ quỷ tóc xoăn lạnh lùng đan khăn quàng cổ, bay theo phía sau cô.

Tô Diệu nói: “Khiêu Khiêu...Rốt cuộc có phải hay không?”

Nữ quỷ tóc xoăn nói: “Có thể là phải cũng có thể là không. Vì tiền, hai bên đều có thể nói. Đàn ông vừa chết, lại nhanh chóng tái giá, có thể là thủ đoạn, cũng có thể là do đối phương giúp cô ấy thoát ra khỏi vực sâu. Mẹ Hàn Đào đến đòi tiền, thật sự là bị con dâu lừa dối hoặc là chỉ vì tiền mà không tiếc hất nước bẩn lên người cháu gái và con dâu....”

Tô Diệu nói: “Vậy cái đó phải làm sao đây?”

“Khồn thể giải quyết.” Nữ quỷ tóc xoăn nói, “Có dôi khi, cô nhìn thấy họ còn sống tính kế lẫn nhau, còn không bằng chết đi.”

“Cũng không biết trạng thái đó của Hàn Đào...” Tô Diệu nói “Còn có thể qua bờ đối diện bên kia, tiến vào vòng luân hồi mới không nữa. Chúng ta làm sao bây giờ? Trở về hay là chờ anh ta?”

Tô Diệu vừa dứt lời, phòng số chín bỗng nhiên xuất hiện khói lửa màu đen, bao trùm cả tầng.

Tiếng hét của Hàn Đào từ từ trở nên thô bạo rồi biến thành tiếng hét giống như dã thú tức giận, khiến cho Tô Diệu chấn động, ù tai.

Ngọn lửa màu đen bao trùm cả tòa nhà, đôi mắt Tô Diệu mở to nhìn đám lửa đen, nữ quỷ tóc xoăn che đầu ngẩng mặt thét lên.

Da Tô Diệu bị loại âm thanh khủng bố này xuyên thủng, giống như bị thiêu đốt, cô lùi mấy bước, che mắt.

Ngực giống như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, cô run rẩy, sắp không thở nổi.

Nữ quỷ tóc xoăn vặn vẹo, nói: “Anh ta...sát khí...biến hóa lần hai..”

“Tô Diệu...đi....”

Tô Diệu khó khăn ngẩng đầu lên, muốn di chuyển nhưng chân giống như bị ác quỷ giữ lại, chặt chẽ hàn trên mắt đất, không nhấc đổi chân.

Trước mắt cô là gương mặt to như tòa nhà của Hàn Đào, cười dữ tợn, biểu cảm méo mó của anh ta trở nên càng đáng sợ hơn khi rơi vào trạng thái điên loạn, độ mắt của anh ta trợn cao, miệng đầy răng nanh mở ra, ngọn lửa màu đen đặc nhỏ giọt trên mặt đất, pháy ra tiếng xèo xèo.

“Ha ha ha ha ha báo thù! Báo thù! Giết bọn họ giết bọn họ cho tôi! Giết bọn họ!!”

Hàn Đào điên cuồng.

Lỗ tai Tô Diệu “vù vù”, không nghe được âm thanh bên ngoài.

Biến hóa thứ hai, từ người biến thành ác quỷ.

Ác quủ cười haha, nói: “Giết bọn họ! Đi đi Tô Diệu!! Giết bọn họ!! Hoàn thành khế ước của chúng ta, đi đi!! Giết bọn họ, giết bọn họ!”

Cổ tay Tô Diệu đau nhói, cô mở to mắt, vén tay áo lên, sợi dây màu xanh biếc trên cánh tay trái giựt giựt nhưng mà ở trong ngọn lửa sát khí màu đen, dây giống như bị đốt, mềm nhũn rớt xuống dưới, hóa thành tro tàn màu đen.

Trên cổ tay Tô Diệu xuất hiện mấy vết lửa màu đen, theo sự rống giận của Hàn Đào, cổ vũ một chút lại một chút, mang đến từng cơn đau nhức.

“Mình xong rồi...” Tô Diệu thầm nghĩ.

Trước khi mất ý thức, lòng của cô run lên, bỗng nhiên truyền đến một tiếng: “Tắt!”

Giọng nam trầm thấp khàn khàn, bình tĩnh rõ ràng.

Tô Diệu dường như cũng mở miệng, nhẹ nhàng nói ra một chữ “tắt”.

Chỉ một thoáng, Hàn Đào bị kim quang phân thành hai, ngọn lửa sát khí cao bằng tòa nhà cũng tiêu tán sạch sẽ.

Một hồn hạch màu đen trơn bóng rơi xuống, lăn lại đây, bị một đôi giày màu đen giẫm lên.

Hào quang màu vàng chợt lóe lên hai con ngươi của Trác Vong Ngôn, hồn hạch hóa thành bột phấn, theo gió bay đi.

Anh ngẩng đầu, khôi phục ánh mắt, ôm lấy Tô Diệu bị ngất xỉu.

Nữ quỷ tóc xoăn chắp vá bảy hồn tám vía về thân thể, sau khi khôi phục lại bình thường, nói: “Xem ra lần đầu không được thuận lợi...”

Trác Vong Ngôn nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc trước mặt Tô Diệu, đôi mắt rũ xuống không biết nghĩ cái gì.

Nữ quỷ tóc xoăn nói: “Ngài vẫn nên để quỷ sống nhờ tới đón đi, ngài ôm cô ấy trở về như vậy rất dễ bị cục cảnh sát ‘mời’ đi.”

Trác Vong Ngôn liếc cô ấy một cái.

Nữ quỷ tóc xoăn nói: “Ngài hủy hồn hạch của Hàn Đào...Ngài phải làm sao bây giờ?”

“Nhớ không lầm đã từng nói, nhân thân này của ngài dựa vào hồn hoa để sống, Diệu Diệu không lấu được hồn hạch để làm ra hồn hoa mới thì tới kì hạn, ngài sẽ như thế nào?”

Lông mày Trác Vong Ngôn khẽ động, cười khinh miệt, ôm Tô Diệu đi đến cửa ra vào.

Trác Vong Ngôn ôm Tô Diệu, đứng ở ngã tư đường.

Chiếc xe vụt qua người anh mang theo những cơn gió mạnh.

Trác Vong Ngôn nghiêng đầu, hai con ngươi vàng óng ánh.

Một chiêac taxi đột ngột dừng lại trước mặt anh, tài xế ngơ ngác như khúc gỗ, ánh mắt mở thật to, bị nhiễm kim hoàng sắc, quay đầu một cách máy móc, mở cửa ra.

Trâc Vong Ngôn ôm Tô Diệu kên xe, giữa không trung hiện lên một chữ nữa: “Quay về!”

Đôi mắt anh sáng lên.

Lái xe quay đầu xe, như một con rối, mặt không chút thay đổi lái xe.

Nữ quủ tóc xoăn một chữ cũng không dám nói, ngoan ngoãn ngồi im.

Cô ấy biết Quỷ Vương có khả năng khống chế trăm quủ nhưng chưa từng nghĩ tới, Quỷ Vương còn có thể điều khiển người sống.

———

Khi tài xế taxi lấy lại tinh thần, anh ta vừa mới lái xe từ hoa viên An Cư đi ra.

Tài xế: “Ể? Mình vừa nhận một đơn hả ta?”

Không có bản ghi chép đón khách, cũng khồn có bản ghi chép khoản thu.

Tài xế cảm thấy kì lạ, đảo mắt nhìn về ghế phó lái, đột nhiên phanh xe dừng lại.

Một đồng tiền cổ lẳng lặng nằm trên chỗ ngồi.

Tài xế cầm lên thì thầm: “Hỗn độn minh tệ....Đây là cái gì?”