Đào Hoa Sát

Chương 2: Hạt giống hoa




“Ma là chỉ sát khí tụ hình vi ma, không người thân, thường mà động vật, đi theo Quỷ Vương....”

Lâm Thư Lê nhắm mắt lại nhắc tới, cách đó không xa, nhóm đồng nghiệp đang khuyên một cặp đôi đang đánh nhau: “Đây là cục cảnh sát, mấy người có muốn ở đây đánh nhau không?”

“Tiểu Lâm, cậu nói cái gì vậy?” Đồng nghiệp thảnh thơi ôm chén trà lại đây, “Mới sáng sớm, miệng đã không nhàn rỗi.”

Lâm Thư Lê nói: “Dạ, cháu nghĩ vài chuyện cho linh hoạt đầu óc thôi, chứ cháu xem tin tức rằng độ tuổi mắc bệnh đãng trí càng ngày càng sớm, cháu sợ người có chưa về hưu thì não đã về hưu trước.”

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn cậu cũng chưa đến ba mươi tuổi đó.” Đồng sự lắc đầu, “Chúng tôi hơn cậu nhiều lắm, cậu gấp cái gì chứ!”

Lâm Thư Lê đi theo cười cười, quay lưng đi.

Tối hôm qua Bộ Pháp vụ họp tạm thời, và đã quyết định dời bài kiểm tra sang tuần sau.

Lão cốt ám trạc trạc nói: “Gần đây tình hình không ổn lắm, cũng sắp bảu tháng bảy, những hồn ma ở thành phố rất nóng nảy, tỷ lệ phạm tội cũng tăng lên. Đúng rồi Thư Lê, cục công an của các cậu gần đây có bận không?”

“Vẫn rất bận.” Lâm Thư Lê nói, “Ông muốn hỏi tỷ lệ tội phạm gần đây à? Tôi cảm thấy vẫn như vậy.”

“Vừa lúc cậu thuộc tuyến an ninh công cộng, cơ trí một chút xíu, nếu có chuyện gì không ổn thì lập tức báo cáo cho bộ trưởng.”

“Biết rồi.”

Lâm Thư Lê là một cảnh sát hình sự bình thường tại trung tâm báo nguy của tiểu đoàn Điều tra Hình sự ở Hải thị, các vụ án của anh ta đa số là trộm cướp, bắt cóc phụ nữ và trẻ em, lừa đảo, không phải là cảnh sát thường xử lý quan trọng, các vụ án mạng giống trong phim truyền hình, cũng không phải là là một cảnh sát chống khủng bố và chống ma túy nghiêm nghị, oai phong.

Đồng nghiệp sau khi đuổi cặp đôi đánh nhau đi thì vươn eo, miệng nhàn da tiện muốn đùa Lâm Thư Lê một chút: “Tiểu Lâm, cuối tuần trung đoàn đến kiểm tra, cậu nhuộm tóc đi.

Lâm Thư Lê: “Tớ sẽ đi theo bọn họ để giải thích là tóc của tớ từ lúc ở trong bụng mẹ đã có màu này rồi.”

“Không phải, ý của tớ hay là cậu nhuộm tóc màu trắng đi.” Đồng nghiệp bắt đầu cười ha ha: “Cũng làm cho đội trưởng của chúng ta nhìn cậu khóc thảm. Lãnh đạo nhìn xem, nhiệm vụ này nặng nề tới mức mà tóc của đồng nghiệp trẻ tuổi nhất của đội chúng ta cũng bạc trắng.”

Lâm Thư Lê cười nhếch môi cười làm lộ ra hai hàm răng trắng, nói: “Cút đi.”

Mộy đồng nghiệp khác nói tiếp: “Vẫn nên để cho lãnh đạo tới giải quyết thử nhân sinh đại sự của đội chúng ta đi, ngoài đội trưởng ra tất cả đều độc thân.”

“Này, Tiểu Lâm không vội, Tiểu Lâm mặt đẹp dáng chuẩn, sớm muộn gì cũng phản bội hội ế, bỏ chúng ta mà đi.”

Lâm Thư Lê cười âm trầm, nheo nheo mắt, giống như ma.

Lão đồng sự thành thật nói: “Nụ cười nàu làm cho người ta có chút sợ hãi.”

Lâm Thư Lê mím môi.

“Ai da, mọi người ai cũng nói cảnh sát dễ tìm người yêu, hoặc là yêu người cùng công tác, hoặc là cùng với em gái báo án nhất kiến chung tình...” Đồng nghiệp trẻ tuổi cảm thán,“Nhưng mà đội chúng ta một cô em gái cũng chưa gặp, người đi báo án... một là bằng tuổi mẹ, hai là những bà cô.”

“Cặp đôi hồi nãy đó, cậu có thể ‘cua’ cô gái mà.”

“Sao có thể, tớ không có thiếu đạo đức như vậy đâu.”

Nhóm đồng nghiệp đang nói chuyện, vừa nhìn lên thì gặp một cô gái đứng ở cửa.

Vừa mới dùng từ gì để nói về Lâm Thư Lê nhỉ....À, mặt đẹp dáng chuẩn.

Em gái mặt đẹp dáng chuẩn, mặc quần áo màu đỏ, đi giày đen, lông mày dày, mắt to có chút quyến rũ, cả người vô cùng chính trực, khiến mọi người chú ý, đồng loạt nhìn lên, cô gái này giống như người trong đội hình sự của bọn họ — anh khí, anh khí xinh đẹp.

“Chuyện đó...” Nữ kiệt mặc áo đỏ nói chuyện, giọng nói mềm mại, có chút sa, nhóm đàn ông độc thân trong phòng đều chăm chú lắng nghe, quyết định lấy mười phân thành ý đề giải quyết vụ án.

“Đứa nhỏ nhà hàng xóm bị lạc đường, tôi.....cung cấp manh mối.....tôi nói có được không?”

“Không sao, cứ nói!” Cảnh sát trẻ tuổi nói: “Theo nguyên tắc, ai ở đâu cũng có thể nói, đây là chuyện lớn! Con nhà hàng xóm đi lạc à?”

“Tối hôm qua......bọn họ đã báo cảnh sát.”

Em gái nói, “Nhưng bây giờ cảnh sát chỉ báo cho nhà ga, bến xe, in và phát hành ảnh chụp để tìm người.”

“Đây cũng là quy trình”, Lâm Thư Lê bỗng nhiên nói tiếp, sau đó đi qua kéo cảnh sát trẻ tuổi ra để lấy ghế cho cô ngồi, “Báo tên họ, số điện thoại, đưa chứng minh nhân dân của cô.”

Tô Diệu “Ừ” một tiếng đọc tên, số điện thoại, đưa giấy chứng minh nhân dân cho anh ta đăng ký, mở to mắt nhìn anh ta làm.

“Tô Diệu... cô Tô, được rồi, cô có manh mối gì?” Lâm Thư Lê nhìn lên, ánh mắt sắt bén.

Tô Diệu chảy mồ hôi lạnh, “......Chuyện đó, nếu tôi nói sự thật, anh có tin tôi không?”

Lâm Thư Lê khoanh tay dựa vào ghế, đồng tử màu nhạt nhìn cô chằm chằm, vô cùng hứng thú: “Nói thử xem.”

“Tôi nằm mơ.....” Tô Diệu nuốt nước miếng, nói, “Mơ thấy cô bé nhà hàng xóm nắm tay một người đàn ông đi vào trong rừng, nhìn khung cảnh thì thấy rất giống núi Tường Vân ở ngoại ô thành phố, sau đó liền thấy cô bé bị đập vào đầu, người đập cô bé mặc áo len rất cũ, tôi.....lúc tôi tỉnh lại chỉ nghĩ là ác mộng nhưng khi tôi đi làm, tôi nghe thấy hàng xóm của cô bé nói, ngày hôm qua tan học bé không trở về, cả đêm không tìm thấy....”

Mấy đồng nghiệp ở phía sau nhìn nhau, vẻ mặt đang nghe [chuyện xưa]

“Địa chỉ của cô.”

Tô Diệu bỗng nhiên nói: “Cái đó.....hay là tôi báo địa chỉ tiểu khu nha. Nhà của cô bé đó cũng sống ở tiểu khu của chúng tôi, thuê phòng ở dưới lầu, bán đồ ăn sáng.”

Lâm Thư Lê đăng ký xong, nói: “Hỏi bọn họ, tối hôm qua có nhận được trường hợp trẻ em bị lạc hay không.”

“Cái này không phải là vụ án bị lạc.” Tô Diệu nói, “Ý của tôi là, rất có thể cô bé đã bị....bị giết. Là vụ án hình sự cho nên tôi mới đến chỗ này.”

Lâm Thư Lê không nói gì.

Đồng nghiệp sau khi tra xong trả lời: “Có, tối hôm qua lúc chín giờ một phút có người báo cảnh sát, một cô bé bảy tuổi lẻ một tháng, học lớp một, người báo cảnh sát là mẹ của cô bé đó, thông tin dữ liệu đã được cập nhật.”

“Bên này chúng tôi sẽ đi tìm.” Lâm Thư Lê đóng vở lại, nói, “Cảm ơn, tạm biệt.”

Tô Diệu: “...”

Tô Diệu: “Anh nhất định phải nhớ kĩ nha, núi Tường Vân, áo len cũ! Nhớ kĩ chưa?”

Lâm Thư Lê miễn cưỡng nhìn lên, sau một lúc, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Nhớ rồi, đây là việc chúng tôi nên làm, cô Tô về nghỉ ngơi cho tốt đi, khi nào chúng tôi có tin tức thì sẽ thông báo cho cô.”

Sau khi Tô Diệu rời đi, lão cảnh sát thở dài: “Một cô gái lớn lên xinh đẹp như vậy nhưng lại bị ngốc.”

Tiểu cảnh sát bất bình nói: “Cháu nghe tiền bối kể rằng cũng có người nằm mơ thấy nạn nhân về báo mộng lúc nửa đêm, còn nói rằng đội chúng ta cũng đã giải quyết vụ án thông qua giấc mơ của người nhà nạn nhân và tìm thấy hung khí giết người....”

Lâm Thư Lê ho nhẹ, ngón tay chỉ vào giá trị quan cốt lõi đỏ au trên tường.

Tiểu cảnh sát lập tức im miệng.

Lâm Thư Lê dựa vào ghế, xoay nửa vòng, nhíu mày.

Tô Diệu à? Trên ngưòi cô ấy có dính quỷ khí, nhưng kì lạ chính là, không có quỷ phía sau cô ấy.

Lâm Thư Lê nhìn vào ngày sinh của Tô Diệu.

“Nếu chính là....” Lâm Thư Lê thầm nghĩ, “Bát tự này không phải là bát tự dễ hút quỷ. A, kì lạ quá.”

Điện thoại reo.

“Xin chào, trung tâm báo nguy của trung đội hình sự đây....Giao cho chúng tội? Vụ án gì?” Lão cản sát mở máy tính, “Trẻ em bị giết....”

Lão cảnh sát sửng sốt.

“Chắc chắn về tính chất không?”

Bên kia điện thoại nói: “"Cô giáo báo rằng một bạn học trong lớp nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành, lạ mặt dẫn cô bé đi lúc 7 giờ tối rồi lên một chiếc xe van màu xám bạc. Chúng tôi vừa gọi điện theo dõi và đã đi về phía tây bắc ngoại thành. Ra khỏi thành phố. Lão Phong, đây là vụ án mà các người phải xử lý.”

Mắt của viên cảnh sát trong phòng trừng lớn.

Lâm Thư Lê lẩm bẩm nói: “Hướng Tây Bắc là huyện Phượng Hà, núi Tường Vân?!”

Tiểu cảnh sát kích động mắng: “Cmn! Tôi đã nói rồi mà! Em gái kia quá tuyệt.”

Mọi người nhìn lão cảnh sát chờ sự sắp xếp: “Phó đội...”

“Ra cảnh.” Lão cảnh sát lo lắng hồi lâu, đặt cốc giữ nhiệt nói: “Liên hệ với đội ở huyện Phượng Hà, một, điều tra theo dõi, hai, tìm xe, ba....lục soát!”

———

Tô Diệu về đến nhà, ngồi trên sofa, cố gắng ngồi thẳng suốt cả một buổi tối.

Đám quỷ không dám nói lời nào, giống như nhân viên công trạng không tốt, ủ rũ xung quanh.

“Mấy người nói thử xem, bọn họ có tin lời tôi nói không?

Đám quỷ có người gật đầu có người lắc đầu.

“Chuyện này rất hư ảo, bình thường cảnh sát sẽ không tin đâu.” Quỷ mặc đồ lính đỏ nói, “Bọn họ đa số đều là đảng viên, vô quỷ luận người, cũng không tin giấc mơ gì cả, những gì cô nói rất mê tín.”

Tô Diệu hỏi lại: “Vậy nếu là cậu, cậu sẽ làm gì?”

“Nói với ba mẹ của cô bé.” Quỷ mặc đồ lính đỏ nói, “Nói cô mơ thấy con gái của họ ở một mình trên núi gọi ba mẹ. Hải thị mới có một vài ngọn núi thôi đúng không? Nhưng bây giờ lại chưa khai phá hết, chỉ có núi Vân Tường hoang tàn vắng vẻ.

Tô Diệu sửng sốt, tức giận nói, “Sao cậu không nói cho tôi biết sớm?”

“Chúng ta còn chưa có bàn bạc, cô liền chạy tới đội Cảnh sát Hình sự, “Đội Cảnh sát Hình sự là khu vực cảnh báo màu đỏ, chúng tôi không thể vào được, nếu không sẽ dễ dàng bị người bắt quỷ ở Âm Ty phát hiện.”

Tô Diệu gục vai xuống, nhào vào ghế sofa, rầu rĩ nói: “Cũng không biết bọn họ có tin hay không nữa...”

Tiếu Tiếu an vị ở chỗ này, tơ hồng ở cổ ngày càng rõ ràng.

“Cô bé đó sẽ lập tức hóa sát.” Nữ tóc xoăn mang mắt kính vừa đang chiếc khăn quàng cổ không bao giờ hoàn thành vừa nhắc nhở, “Cô bé nhỏ như vậy rất dễ bị mất kiểm soát và sẽ hóa sát, đến lúc đó đám quỷ chúng tôi không thể giữ được, chờ bị Âm Ty phát hiện.”

Tô Diệu ngẩng đầu lên: “Hóa sát là cái gì?”

“Đó là trời đất nhắc nhở cô, lần luân hồi cuối cùng của cô đã kết thúc, tiếp theo, cái chết thật sự sẽ tìm đến cô.” Nữ tóc xoăn cụp mắt xuống, nhanh chóng đang một chiếc khăn bằng ngón tay, “Giống như khi cô biết cái chết thực sự sẽ đến với mình, là một áp lực tinh thần làm cho cô ngoan ngoãn chấp nhận tiêu tan.”

Tô Diệu hỏi một câu không đầu không đuôi: “...Đau không?”

“Không đau, là đánh tan cô.” Quỷ mặc đồ lính đỏ nói, “Tâm tính không kiên định, lại nhớ tới mình chết như thế nào, cảm xúc sụp đổ, chấp niệm sẽ ngày càng nặng. Sau đó sẽ điên lên rồi quỷ khí sẽ tăng lên, càng ngày càng nhiều, gặp người nào căn người đó, ai khuyên cũng không nghe, sau đó bị người Âm Ty dẫn đi, đem đánh tan.”

Lão quỷ áo xám hèn mọn nói: “Quên đi, nên để ông đây giải thích cho, nhìn cậu cũng giống người từng đọc sách nhưng khi giải thích cũng không bằng ông đây không biết một chữ.

Lão quỷ áo xám nói: “Thật ra chính là bênh quỷ điên, nó cũng giống như bệnh chó điên vậy đó, người thành chó, hiểu chưa?”

Tô Diệu: “.....Hiểu rồi. Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tô Diệu biết đám quỷ trước mắt thuộc loại....Ừm, không hợp pháp? Hình như bọn chúng đều trốn cục thi hành pháp luật của Âm Ty, dựa vào cách mà lão quỷ áo xám nói thì chính là “Đại hội bắt chó”, chỉ cần thấy quỷ có dây tơ hồng ở cổ thì lập tức lấy cây gậy đập cho tiêu tán.

Xét theo góc độ tình cảm, Tô Diệu không muốn nhìn thấy bọn họ bị cây gậy bắt chó đánh.

“Mặc cho số phận an bài.” Quỷ mặc đồ lính đỏ nói, “Nếu cô bé này không sụp đỗ mà có tâm tình kiên định thì sao?”

“Thôi đi, khó khăn lắm mới làm nó bình tĩnh lại, không còn khóc nữa.” Nữ tóc xoăn lạnh lùng nói, “Lúc dỗ cô bé nín cũng không có nhìn thấy cậu mà giờ nói là hoa mĩ hả?”

Tô Diệu: “Đừng ầm ĩ nữa!!! Khi nào thì hóa sát?”

“Sau 24 giờ từ khi người biến thành quỷ.”

“Tiếu Tiếu chắc là hóa quỷ sau nửa đêm....” Nữ tóc xoăn nói, “Bây giờ là chín giờ rưỡi.”

Tô Diệu thở dài.

——

“Tiểu Lâm tìm được rồi. Phát hiện ra thi thể của cô bé ở góc Đông Nam của mỏ đá.” Giọng của phó đội phát ra từ bộ đàm. “Giày và tất đã được đối chiếu, hãy báo cho gia đình biết.”

Tim Lâm Thư Lê trầm xuống, giọng nói yếu ớt: “....Được.”

Rạng sáng một chút, dưới sự trở giúp của cảnh sát ở huyện Phượng Hà, nghi phạm đã bị bắt.

Trong nhà của Tô Diệu, lần đầu tiên Tiếu Tiếu hóa sát, tiểu quỷ không đầu, móng tay dài ra, kêu lên.

Tô Diệu sợ hãi nhưng lại đau lòng, lệ rơi đầy mặt, những con quỷ trong phòng nhìn thấy vừa an ủi vừa giữ Tiếu Tiếu lại.

“Đến lúc đó chúng ta liền chạy đi.” Lão quỷ áo xám nói, “Một chút nữa nếu tiểu nha đầu này lại phát điên thì Âm Ty bên kia sẽ biết được động tĩnh.”

Tiếu Tiếu kêu lên, bỗng dưng ngừng lại.

Tô Diệu che miệng và mũi lại, nín thở, sợ Tiếu Tiếu đột nhiên “Biến lớn”, nhưng Tiếu Tiếu từ từ trở lại bình thường.

“Cảm ơn chị.” Khuôn mặt của Tiếu Tiếu đã trở lại từ từ, dây tơ hồng trên cổ đã biến mất.

“Hoàn, hoàn thành tâm, tâm nguyện?!” Quỷ mặc đồ lính đỏ, nhảy ra, hai mắt mở to, “Cái này là hoàn thành tâm nguyện rồi? Rõ ràng nó còn chưa nói ra tâm nguyện của mình nữa mà.”

Tô Diệu: “Đây là cái gì?”

Dườn như là phật quang đầy người Tiếu Tiếu, lòng bàn tay mở ra, trong đó có một viên đá nhỏ đen láy giống như mắt, to bằng móng tay cái, “Cảm ơn chị đã bắt cái tên bại hoại kia.”

“Chị không có bắt mà!” Tô Diệu rất oan uổng, cô không biết là mình đã thay cô bé hoàn thành tâm nguyện đó. Chẳng qua là cô chỉ muốn cho ba mẹ Tiếu Tiếu sớm biết là Tiếu Tiếu bị sát hại, muốn cho cảnh sát bắt được tên hung thủ kia mà thôi!

“Cái hạt giống này tặng cho chị.” Tiếu Tiếu đem cái viên đá nhỏ đen láy kia bỏ vào giữa lòng bàn tay Tô Diệu, “Cảm ơn chị.”

Nói xong, thu tay về, nghiên đầu cười.

Kim quang nhàn nhạt ngày càng phát sáng. Ngay sau đó, cô bé hóa thành một quang cầu màu trắng nhỏ bằng nắm tay.

Tô Diệu nhìn thấy liền choáng váng.

Đám quỷ kích động: “....Luân hồi một lần nữa? Cô bé đó không tiêu tán đúng không? Là vòng luân hồi mới đó!”

Tô Diệu lấy lại tinh thần, đám quỷ xung quanh đều có đôi mắt màu xanh lục, tham lam nhìn cô chằm chằm.

Tô Diệu lui vào góc tường: “Mấy người muốn làm gì?”

Quỷ: “.....Không công bằng....”

——

Ở một nơi nào đó “Chung” giới cùng hỗn độn giới giao nhau, quỷ khí quấn quanh một cái kén lớn, Tiếu Tiếu biến thành linh cầu mới, khoảnh khắc về tự, cái kén sáng, lên lông mi của người ngủ bên trong rung động vài cái, rồi lại yên lặng.

Một con phượng hoàng màu tím đen bên ngoài kén mở to mắt, tỉnh lại, nhẹ nhàng nhảy lên cái kén, cúi đầu kêu một tiếng.