Đào Hoa Sát

Chương 10: Vương giả trở về




Khi Tô Diệu nấu cơm, tự hỏi phải cảm ơn Trác Vong Ngôn như thế nào.

“...Hay là mua đồ ăn vật cho anh ấy nhỉ?” Tô Diệu nói

Cô nhớ tới lần đầu tiên gặp Trác Vong Ngôn, anh nói anh đói bụng, Tô Diệu lấy cho anh bánh quy, bánh ngọt, khoai, đồ ăn vặt linh tinh, phản ứng của anh ấy khi đó vô cùng đáng yêu. Giống như là lần đầu ăn mấy loại đồ ăn vặt này, còn không biết xấu hổ thể hiện ra ngoài, lơ mơ một lúc, chậm rì rì nhìn cô cười, sau đó trợn tròn mắt tiếp tục ăn, tiếp tục lơ mơ, trông rất thú vị.

Tô Diệu lẩm bẩm: “Ngọc chưa được mài, đây là ngọc chưa được mài nha....” Sợ là trước đây còn vùi đầu nghiên cứu, ngoài cơm ra chưa từng chạm qua “đồ ăn vặt” đi.

Nếu nhìn theo cách này, chắc hẳn Trác Vong Ngôn không hút thuốc lá và uống rượu nhỉ?

Nhìn đi!! Người đàn ông sạch sẽ không hề giống những tên đàn ông thúi bây giờ!

“Gái gú, rượu chè, mọi thứ đều không có.” Tô Diệu cầm cái sạn gõ bang bang vào nồi hai cái, tắt máy hút mùi, nói, “Đàn ông tốt! Người đàn ông tuyệt vời!

Cô bưng cơm đến phòng khách, vừa ăn vừa nói với đám quỷ khách trọ nói: “Nghĩ thử xem, tôi tìm chồng giống như Trác lão sư cũng rất tốt, các người thấy có đúng không?”

Đám quỷ sửng sốt, không biết nên nói tiếp như thế nào, nếu nói sai sẽ rất dễ bị hàng xóm mời đi “uống trà”.

Trác Vong Ngôn nghe lén ở cửa đối diện, hai cái lỗ tai đỏ lên.

Tô Diệu nói: “Các người xem điều kiện của Trác lão sư đi, bằng cấp tốt, nhân cách tốt, không thuốc lá không rượu chè, sạch sẽ, giáo dưỡng tốt, ngoài trừ đọc sách làm nghiên cứu thì anh ấy cũng không là con thiêu thân lao ra ngoài để cho người ta chùi ****...”

(*) làm những việc người khác làm xong để đó.

Anh trai mặc đồ lính đỏ dũng cảm nói chuyên, thay Quỷ Vương thân thiết hỏi: “....Diệu Diệu, anh ấy không nói chuyện, cô không để ý hả?”

“...Anh suy nghĩ cẩn thận thì thấy cái này cũng là ưu điểm.” Tô Diệu nuốt cơm, hồn nhiên nói: “Anh ấy không thể nói, nhưng anh nhìn theo góc độ khác xem, anh ấy cũng sẽ không cãi nhau với tôi nha?! Đúng không? Có đôi khi tức giận thì người đàn ông đó cũng sẽ không nói chuyện, cho nên Trác lão sư người ta...có phải quá hoàn mỹ hay không?”

Quỷ kính râm hiếm khi tham gia vào cuộc hội thoại, thô tục nói: “Ô, nếu có chuyện thì trực tiếp giao tiếp trên giường?”

Vừa mới nói xong thì bị lão quỷ áo xám nắm cổ áo đánh.

“Dùng từ văn minh hơn được không? Tô Diệu là con gái đó! Tố chất đâu?”

“Lão binh, vì ông là cựu binh nên tôi tôn trọng ông, không giận ông.” Quỷ kính râm vẫn cười xấu xa như cũ, “Không chừng cô gái này con suy nghĩ đen tối hơi chúng ta đó.”

Tô Diệu gõ thìa vào trong bát, xắn tay áo, trợn mắt, một giây trước là bộ dạng nổi giận đùng đùng chuẩn bị phản bác,một giây sau liền cười nói: “Chú thật hiểu ha ha ha ha...Khụ, tư lệnh, kỉ luật kỉ luật, đừng đánh, chú kính râm cũng chưa nói gì.”

Đám quỷ cười ha ha tiếng cười không giống nhau.

Tô Diệu che lỗ tai chờ bọn họ cười xong, lại nói: “Các người xem đi, body của Trác lão sư cũng rất tuyệt vời để kết hôn. Cao ít nhất một mét tám, khuôn mặt kia, tôi không cần nói, các người cũng không mù, diện mạo đó của người ta, thả ra là để đảm nhiệm chức vụ làm nước vẻ vang, có thể kéo giá trị nhan sắc trung bình của nước ta lên, đúng không?”

Đám quỷ gật đầu, đều tỏ vẻ không thể phản bác.

“Làn da lại trắng, lông mi dài, mắt đẹp như vậy...chân còn dài nữa.” Tô Diệu chẹp chẹp miệng, nhất thời cảm thấy cơm cũng không còn ngon nữa, “Sau này sinh con ra, cho dù là trai hay gái thì cũng sẽ rất đẹp! Ít nhất có thể đăng ảnh con mười lầqn một ngày mà không bị người thân bạn bè bôi nhọ!”

Nữ quỷ tóc xoăn nói: “Ngộ nhỡ anh ta kiếm không nhiều tiền thì sao?”

Tô Diệu cười: “Thì tôi kiếm nhiều tiền nha! Đàn ông có tiền liền bị hư, để cho anh ấy ngốc bạch ngọt nữa đi, rất tốt.”

Một lát sau, Tô Diệu nói thêm một câu nữa: “Anh ấy còn nuôi sủng vật, nuôi sủng vật chứng minh nội tâm của anh ấy vẫn rất tre con, đúng không, sự tương phản này rất dễ thương! Tuy rằng anh ấy nuôi con gà hơn nữa hơn vài ngày có thể sẽ không đẹp...”

Trác Vong Ngôn một lòng một dạ nghe Tô Diệu nói, u oán nhìn tiểu Phượng Hoàng.

Là khuyết điểm duy nhất cản trở Trác lão sư, Phượng Hoàng bị oan mà rùng mình.

Tô Diệu ăn một muỗng cơm cuối cùng xong, nói: “Cho nên tôi phải đến nhà cảm ơn anh ấy một chút thuận tiện quan sát nhân sinh đại sự cho tôi.”

Nói là nói như vậy, nhưng Tô Diệu chỉ có ba phần là sự thật, bảy phần còn lại đều là trêu chọc.

Nhưng mà ở cửa đối diện tưởng là thật Trác Vong Ngôn sửng sốt vài giây, đóng sách lại, quét dọn vệ sinh.

Dọn dẹp nhà sạch sẽ, ăn mặc cũng chỉnh tề, Trác Vong Ngôn lẳng lặng nghe động tĩnh cửa đối diện:

Tô Diệu mang giày!

Tô Diệu mở cửa!

Tô Diệu đi tới!

Trác Vong Ngôn để tay trên cửa.

Sau đó, bước chân Tô Diệu vô tình đi xa.

Trác Vong Ngôn sững sờ, giống như là bị vợ vứt bỏ, vẻ mặt không thể tin.

Phượng Hoàng thức thời trốn trong đống sách, ngay cả nhúm lông đen trên đầu cũng đứng lên, sợ bị Vương giận chó đánh mèo.

Nhóm quỷ khách trọ nhẹ nhàng tiến vào.

“Cô ấy đi mua quà cho ngài.” Anh trai mặc đồ lính đỏ an ủi: “Đến cửa cảm ơn cũng phải màn chút quà nên chờ một chút.”

•••

Nữ quỷ tóc xoăn đi mua sắm cùng Tô Diệu, có thể là gần tới bảy tháng bảy nên quỷ trên đườg cũng nhiều.

Khi mua đồ ăn vặt, Tô Diệu thấy poster của phim điện ảnh sắp chiếu, chữ to viết “Thần Chung Quỳ bắt quỷ truyền kỳ”, cô sửng sốt, hỏi nữ quỷ tóc xoăn: “Các người nói các người không có hại gì cả, vậy thì tại sao Bộ Pháp vụ phải diệt trừ các người?”

Nữ quỷ tóc xoăn nói: “Ai nói cho cô chúng tôi không có hại?”

“Hả, vậy nhóm các người có hại chỗ nào?” Tô Diệu nói, “Ngoại trừ dọa tôi sợ khi nhìn thấy các người.”

Nữ quỷ tóc xoăn: “Ngây thơ.”

“Nếu tôi nắm giữ bí mật lớn của quốc gia, đã chết biến thành quỷ.” Nữ quỷ tóc xoăn dùng mũi kim chỉ vào Tô Diệu, “Mà cô là người có mắt âm dương. Còn tôi có một tâm nguyện không thể hoàn thành, vướng bận người nhà, còn cô muốn tin tức để kiếm lời. Sau đó, hai chúng ta giao dịch, cô giúp tôi chăm sóc người nhà, tôi nói cho cô bí mật của quốc gia. Như vậy thì có hại không?”

Cả người Tô Diệu cứng đờ.

“Tô Diệu, cô là người rất lương thiện. Cô có thể hoàn toàn lợi dụng chúng tôi, năng lực của cô vô cùng mạnh...” Nữ quỷ tóc xoăn vỗ vỗ đầu cô ấu, “Bộ Pháp vụ phải tồn tại, thứ nhất là vì theo quy tắc của tự nhiên, quả thật chúng tôi không thể ở lại. Tiếp theo chính là...Quỷ nhiều, mối nguy cũng nhiều hơn. Bộ Pháp vụ giống như cục cảnh sát, mà quỷ...Cô có thể coi chúng tôi như hắc bang đi.”

“...Hả?” Tô Diệu nói, “So sách thế này hình như không thỏa đáng?”

“Rất thỏa đáng.” Nữ quỷ tóc xoăn nói, “Không phải tất cả những người có mắt âm dương đều trở thành minh biện giải của Bộ Pháp vụ. Dân gian còn có rất nhiều tiểu nhân âm hiểm có thể nhìn thấy nghe thấy được, bọn họ lợi dụng tin tức của quỷ, đạt được mục đính của mình. Còn có thể hợp tác thành một nhóm, thành lập tổ chức lợi ích, tổ chức tầm thường nhất, cô đoán thử người quỷ bọn họ hợp tác vì mục đích gì?”

“Không đoán được.”

“Kiếm lời về quyền lực và chính trị.” Nữ quủ tóc xoăn nói, Một quan viên muốn thăng chức sẽ tìm mắt âm dương hợp tác vớ quỷ, mua bán tin tức, vì bản, bàu mưu tính kế để được thăng chức. Diệu Diệu, cô từng xem bói chưa? Rất nhiều người đi xem bói, nhất là nhóm phu nhân của quan lớn, thực ra đều ngụy trang. Trên thực tế là lấy tiền mua tin tức...Theo một góc độ khác có thể xem là lấy tiền mua quan.”

Tô Diệu được trố mắt: “Thảo nào nhóm bắt các người gọi là Bộ Pháp vụ!”

“Duy trì pháp quyền trong nước để tấn công những con quỷ chính trị và quỷ liên quan tới chính trị...Đây là trách nhiệm chủ yếu của Bộ Pháp vụ cho nên gặp là giết trở thành cách thức giữ gìn trật tự ổn thỏa nhất.” Nữ quỷ tóc xoăn nói, “Một số con quỷ, nhất là những con quỷ liên quan đến tội phạm và chính trị, cùng với mắt âm dương không chính thức lợi dụng lẫn nhau, mua bán tin tức, áp dụng những thủ đoạn phi pháp để người sống kiếm chác lợi ích, nếu phát triển mạnh mẽ thì từ từ sẽ hình thành các nhóm đấu đá lẫn nhau, tranh đoạt thị trường,..Đó không phải là hắc bang hả? Dưới tình huống này, Bộ Pháp vụ liền tương đương với cục cảnh sát. Đương nhiên, cô nghĩ thử dưới tình huống này còn có thể xuất hiện cục diện gì?”

Tô Diệu thông minh nói: “Cảnh phỉ cấu kết?”

“Chúc mừng cô, câu trả lời chính xác.” Nữ quỷ tóc xoăn gật đầu nói, “Quỷ Vương của chúng tôi ngủ say vài trăm năm, nói cách khác xã hội quỷ, trạng thái rắn mất đầu đã kéo dài mấy trăm năm, nơi này của quỷ tồn tại các tổ chức nhỏ, không có kỉ luật, tranh đoạt địa bàn, mua bán tin tức, thậm chí giúp người còn sống, giết người cướp của...Mà tự nhiên người minh biện của Bộ Pháp vụ cũng bị mua chuột, sau khi cầm ưu đãi, trở thành ô dù của vài đoàn thể, mắt nhắm mắt mở cho qua. Xã hội quỷ của chúng tôi bây giờ là một mảnh hỗn loạn, trật tự tan vỡ nhiều năm, đàn quỷ chia cắt, tranh đoạt địa bàn, bóc lột quỷ yếu, thậm chí còn mua bác quỷ yếu cho Bộ Pháp vụ để kiếm lợi cho mình.”

Tô Diệu kinh ngạc, thô bỉ nói: “Chết tiệt!”

“Diệu Diệu, chỗ này của cô là thiên đường hiếm thấy, đặc biệt quang minh.” Nữ quỷ tóc xoăn nói, “Nhưng có rất nhiều quỷ, nguyện vọng của bọn họ cô không thực hiện được, ví dụ như hắn hận một người, muốn giết người đó, cô không làm được, mà này cùng nhóm người ác hợp tác thì có thể vì hắn thực hiện, sau đó bọn họ sẽ hợp tác để lợn dụng lẫn nhau, mọi người đều có những thứ họ muốn, tỉ lệ tội phạm cũng tăng vọt, cho nên. Bộ Pháp vụ phải tồn tại.”

Tô Diệu: “Tôi đã hiểu.”

Nữ quỷ tóc xoăn nói: “Đương nhiên sau khi Quỷ Vương tỉnh dậy, Bộ Pháp vụ sẽ không can thiệp vào chuyện của quỷ, đến khi quỷ quyết đấu chọn ra người lãnh đạo, sau khi xây lại trật tụ Bộ Pháp vụ bọn họ cũng sẽ dọn sạch bên trong, bắt nội gián của quỷ, lại hành động. Cho nên, Quỷ Vương tỉnh lại đối với hai bên mà nói đều là một bước ngặt quan trọng.”

“Tôi đã hiểu sơ sơ. Nói các khác các người hiện tại, liền tương đương với...Lão đại hắc bang là người sống thực vật, phần lớn bên trong hắc bang là tiểu thủ lĩnh, trật tự hỗn loạn, quỷ bình thường khó có thể sinh tồn hơn nữa cấu kết với những tên bại hoại trong cục cảnh sát, bẩn thỉu xấu xa...Sau khi lão đại hẵ bang tỉnh lại, hắc bang cùng với cục cảnh sát phải nhân cơ hội này quét sạch bên trong, sửa sang lại phát triển đội ngũ mới, xây dựng trật tự mới, đúng không?” Tô Diệu tràn trề hăng hái hỏi “Vậy Quỷ Vương của các người tỉnh chưa?”

Biểu cảm của quỷ tóc xoăn vi diệu, mỉm cười trả lời: “Đã tỉnh, ngài ấy đang dàn xếp người nhà, rất nhanh sẽ chiếu cáo thiên hạ, ra tay dựng lại trật tự.”

•••

Tô Diệu mua rất nhiều đồ ăn vặt, mang cho Trác Vong Ngôn để cảm ơn.

Trác Vong Ngôn cười ẩn ý, vẻ mặt khẩn trương lại có chút ngượng ngùng, mời Tô Diệu vào nhà.

Trong phòng khách bố trí bốn giá sách, cao bằng tường bên trong chứa đầy sách, trên bàn cũng chất đầy sách, Tô Diệu nhìn mà líu lưỡi.

Một tay của Trác Vong Ngôn cầm sổ, một tay thì cầm bút, nhìn cô, chờ cô nói chuyện.

Một con tròn tròn từ đống sách đi ra, đưa mông về phía Tô Diệu, kêu chít chít.

Tô Diệu cúi xuống, bế nó lên: “A, tiểu Phượng Hoàng.”

Trác Vong Ngôn bị đoạt ánh nhìn liền nhíu mày, u oán nhìn Phượng Hoàng.

“Nhân lúc còn đáng yêu, phải nhanh...Khụ, ý tôi nói là xoa.” Tô Diệu đứng đối diện với Trác Vong Ngôn, tự động mở ra trạng thái dùng từ văn minh: “Sau này lớn lên thành gà trống sẽ không đẹp, động vật khi còn nhỏ mới đẹp.”

Tiểu Phượng Hoàng sửng sốt.

Trác Vong Ngôn hé miệng cười, trên giấy viết bốn chữ, vội giơ lên cho Tô Diệu xem: “Nó vẫn sẽ đẹp.”

Tiểu Phượng Hoàng vỗ cánh, ngẩng cao đầu kêu chít chít tỏ vẻ đồng ý.

•••

Đêm nay, lóe lên kim quang của Phượng Hoàng, mở ra đôi cách tuyệt đẹp, nâng cái đuôi thật dài bay về phía trời đêm, kêu to thật dài.

Âm thanh xuyên qua những đám mây, mang theo ánh trăng, truyền đi khắp cả đất trời.

Tô Diệu ngủ rất say, trong mơ còn thấ mình đang đùa với con gà con, chẹp miệng nói đáng yêu.

Mà quỷ ở năm sông bốn biển, cùng với nhóm người minh biện của Bộ Pháp vụ Âm Ty nghe được tiếng kêu thật dài của Phượng Hoàng thì đờ ra.

Một số con quỷ sợ tới mức thân hình bất ổn, lặp lain bộ dạng qua đời.

“Vương...Vương thật sự tỉnh?”

“Vương lên ngôi vào triều Minh hả?”

“Quỷ Vương tỉnh! Là thật đó!”

Lâm Thư Lê bị tiếng kêu ngân nga tràn ngập sát khí làm tỉnh giấc, nhảy xuống giường, mở cửa sổ ra.

Trong trời đêm, trăng lại tròn, Phượng Hoàng bất chấp sát khí chậm rãi bay qua.

Lâm Thư Lê sửng sờ đứng ở cửa sổ, sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại, anh lấy điện thoại.

“...Bộ trưởng, Phượng Hoàng...Phượng Hoàng sát ma ở Hải thị của chúng ta.”

Quả nhiên giọng nói mệt mỏi của bộ trưởng truyền qua: “Tôi biết, tôi cũng đang nhìn đây.”

“Chẳng lẽ đây là...”

“Những gì cậu nghĩ đúng là thật “ Bộ trưởng trả lời, “Quỷ Vương ở Hải thị của chúng ta, Thư Lê, cậu phụ trách báo tin cho các khu, Quỷ Vương thức tỉnh, thiên chân vạn xác.”

“Bộ trưởng, con Phượng Hoàng này chẳng lẽ là.. Không thể nào?”

Sát khí của Quỷ Vương nặng nề, sát khí tụ thành hình động vậy, thành Ma hậu đi theo Quỷ Vương.

Bình thường mà nói, sát ma đi theo Quỷ Vương đều là động vật thật sự tồn tại như hổ và sói.

Hình tượng Long Phượng thì trong truyền thuyết mới có thể xuất hiện, mặc dù Quỷ Vương muốn có thì cũng phải xem sát khí của mình có thể tụ thành hình hay không.

Bộ Trưởng trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Thư Lê, người Đường ghi lại, Quỷ Vương Đế Thanh trong truyền thuyết sát ma là con gì?

Lâm Thư Lê nói: “Trong sách nói rằng sát ma thẩ ra không phải là động vật tồn tại ở thế gian, mà là rồng tượng trưng cho Vương quyền.”

Bộ trưởng nói: “Đại quỷ ngàn năm, bị chúng ta đánh trúng...Hiện tại Quỷ Vương này, sát ma có thể tụ thành phượng, xem ra cũng phải ngang với Đế Thanh.”

Lâm Thư Lê buông điện thoại, nghe Phượng Hoàng kêu to, lẩm bẩm: “Người Đường ghi lại, vậy mà....là sự thật.”

Thật sự có Quỷ Vương, có thể tụ sát ma thành thượng cổ trong truyền thuyết.

Tối nay, Quỷ Vương thả Phượng Hoàng sát ma, chiêu cáo đàn quỷ khắp thiên hạ — Vương giả trở về.

•••

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bộ trưởng là người.

Quỷ Vương vốn tên là Đế Thanh...Chú ý văn án nha mọi người.

Cùng với con rồng kia...còn ở đâu, sau này Quỷ Vương sẽ làm nó ra.