Đào Hoa Mỹ Nhân Quy

Chương 2: CHƯƠNG 2




# 3

Tần Ánh Tuyết đại khái có thể đoán được ta không phải là muội muội của nàng ta.

Cho dù khi ta tỉnh dậy, đã cố gắng hết sức tạo dựng hình tượng người mất trí nhớ.

Nhưng dù sao cũng không phải là cùng một người.

Sống chung mười mấy năm với muội muội, chỉ cần Tần Ánh Tuyết tinh ý một chút, là có thể phát hiện ra rất nhiều điểm khác thường.

Cho dù là dung mạo hay là thói quen nhỏ nhặt.

Trước đây ta căn bản không quen biết Tần Ánh Âm, tự nhiên cũng không thể nào bắt chước được mười phần mười.

Lỗ hổng, nhất định sẽ có.

Chỉ là chuyện đổi hồn phách này quá mức hoang đường, bọn họ thà tin rằng ta bị va đập vào đầu nên tính tình mới thay đổi, cũng tuyệt đối sẽ không tin rằng ta đến từ dị giới, không phải là Tần Ánh Âm thật.

Tần Ánh Tuyết, là người đầu tiên nhận ra ta có điểm khác thường.

Ngày hôm đó ta nhìn thấy nàng ta cầm điện thoại di động, trong lòng vừa kinh ngạc vừa có thêm một phần hy vọng, buột miệng nói ra "điện thoại di động", ta đoán nàng ta chắc là nghe thấy rồi.

Nếu nàng ta có thể cầm điện thoại di động trong tay.

Vậy thì chứng minh thế giới này tuyệt đối không chỉ có mình ta là người xuyên không.

Ta là xuyên hồn.

Vậy thì chủ nhân của chiếc điện thoại này, tám chín phần mười là xuyên thân.

Ta rất chắc chắn Tần Ánh Tuyết trước mắt tuyệt đối không phải người xuyên không.

Vậy thì, người xuyên không thật sự đang ở đâu?

Chiếc điện thoại này, lại tại sao xuất hiện trong tay Tần Ánh Tuyết?

Hiện tại ta vẫn chưa biết, nhưng cũng đã gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh cho ta.

Thời cổ đại tưởng chừng như yên bình này, thực chất lại sóng ngầm mãnh liệt.



Ta tuyệt đối không thể để lộ thân phận của mình.

Cho dù nàng ta hết lần này đến lần khác thử, ta cũng phải giả vờ như cái gì cũng không biết.

Ít nhất, không thể để lại bất kỳ nhược điểm nào.

Thấy ta không hề tiếp chiêu, ý cười trong mắt Tần Ánh Tuyết dần dần nhạt đi, nhưng vẫn là dáng vẻ ôn nhu như cũ.

"Ánh Âm thích là tốt rồi."

Nàng ta không trực tiếp trả lời câu hỏi của ta, chỉ dặn dò thêm vài câu, bảo ta tự chăm sóc bản thân các kiểu.

Sau đó mới lấy cớ trong sân có việc, vội vàng rời đi.

Trước khi đi.

Tần Ánh Tuyết như nhớ ra điều gì, ánh mắt tràn đầy ôn nhu, cẩn thận dặn dò ta.

"Ánh Âm, ba ngày nữa là yến tiệc thưởng hoa trong cung, Quý phi nương nương đích thân gọi muội muội cùng đi, muội muội phải chuẩn bị cho tốt nhé."

Yến tiệc thưởng hoa?

Ta khẽ nhướn mày, trong lòng lại hơi hồi hộp.

Đây là sắp phải vào hoàng cung rồi.

Tuy rằng một tháng nay ta đã nắm rõ tình hình, tự bảo vệ mình không thành vấn đề.

Nhưng cứ cái danh tiếng bị hủy hoại không còn gì của Tần Ánh Âm này, yến tiệc thưởng hoa ba ngày sau nhất định là một bữa tiệc Hồng Môn.

Đặc biệt là, Thái tử còn là con trai của Quý phi.

Mà cái đứa ngu ngốc Tần Ánh Âm kia lần nào cũng tính kế Tần Ánh Tuyết, thuận tiện còn liên lụy đến danh tiếng của Thái tử.

Tần Ánh Âm với tư cách là thứ nữ của thừa tướng, vốn không có tư cách vào cung dự tiệc.

Quý phi đích thân gọi tên, vậy thì chính là có ý định muốn dạy dỗ Tần Ánh Âm.



Hiện tại, ta đã là Tần Ánh Âm.

Muốn mượn thân phận của nàng ta để sống sót, vậy thì phải trả cái giá tương ứng.

Tự nhiên, cũng phải xử lý hết những mối lo ngại này.

Bữa tiệc Hồng Môn này, ta vẫn phải đi.

Ta chắp tay trước eo, hành lễ đúng chuẩn mực với Tần Ánh Tuyết.

"Cảm ơn tỷ tỷ đã nhắc nhở, Ánh Âm sẽ tự mình chuẩn bị cho tốt."

Khoảng thời gian một tháng này, đã đủ để ta học hết tất cả các quy tắc lễ nghi rồi.

Ít nhất là trong mắt người ngoài, ta chỉ là một vị tiểu thư thứ hai của thừa tướng bị ngã xuống nước mất trí nhớ.

Tuyệt đối sẽ không có ai nghi ngờ ta không phải là Tần Ánh Âm.

Đương nhiên, trừ Tần Ánh Tuyết.

Thấy ta không hề hoảng loạn, ý cười trong mắt Tần Ánh Tuyết càng sâu hơn.

Nàng ta nói: "Ánh Âm vốn là người thông minh nhất."

Đúng vậy.

Đủ thông minh, mới có tư cách đấu với tiểu thư khuê các loại này một trận.

Hươu c.h.ế.t về tay ai, còn chưa biết đâu.

# 4

Vất vả lắm mới tiễn được Tần Ánh Tuyết đi, dây cung đang căng cứng dần dần được thả lỏng.

Vị tỷ tỷ này của ta bề ngoài thì ôn nhu, nhưng thực chất lại vô cùng khôn khéo.

Câu nào cũng đều đang đào hố cho ta, chỉ cần sơ sẩy một chút là ta sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.