Cảm ơn ư? Đào Hoa còn thấy áy náy: “Ta cũng có giúp gì đâu, bà ta cảm ơn làm gì?”
Thanh Đài ngẩn người, vỗ vỗ đầu: “Nô tỳ vừa rồi chưa kịp vào bẩm báo với chủ tử sao?”
“Bẩm báo cái gì?” Đào Hoa lắc đầu: “Chẳng phải vừa rồi ngươi cứ chạy lòng vòng ngoài sân sao?”
“...” Thanh Đài giậm chân một cái, vội nói: “Là do nô tỳ vội vàng đi báo tin cho Từ ma ma, quên mất người còn chưa biết. Vừa rồi gia đã đem một phong thư bỏ vợ, cùng với tội trạng của Từ thị, cùng nhau giao đến nha môn kinh thành rồi. Hiện tại Tần thị đang khóc lóc om sòm muốn gặp phu nhân, nhưng cửa lớn Lăng Hàn Viện đóng chặt, phu nhân cũng không muốn gặp nàng ta.”
Cái gì?! Đào Hoa lập tức bật dậy: “Sao lại thế được?”
Chẳng phải Thẩm Tại Dã nói sẽ không minh oan cho Trục Nguyệt sao? Vừa rồi còn nói Từ quản sự chết cũng vô dụng, kết quả một lúc sau đã xử lý Tần thị rồi? Lật mặt còn nhanh hơn lật sách!
“Nô tỳ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tin tức mới được truyền đến, hiện tại gia đã bận rộn chuẩn bị cho buổi lễ tối nay rồi.” Thanh Đài cười híp mắt nói: “Người xem như cũng đã giúp Từ quản sự hoàn thành tâm nguyện rồi.”
Đào Hoa ngây người một lúc, xỏ giày vào rồi đi thăm Từ quản sự.
“Sao nương tử lại đến đây?” Từ quản sự vẫn nằm trên giường, sắc mặt đã đỡ hơn, trông trẻ ra vài phần: “Lão thân còn đang định đợi một lát nữa hồi phục tinh thần sẽ đi bái kiến nương tử.”
Đào Hoa khua tay, cười gượng: “Chuyện này hình như không liên quan gì đến ta, gia lúc đi còn cãi nhau với ta, không lý nào lại đột nhiên thay đổi chủ ý?”
“Nương tử vào phủ chưa lâu, một số tính tình của tướng gia, người vẫn chưa hiểu rõ.” Từ quản sự cười nhẹ: “Ngài ấy luôn miệng nói lời cay nghiệt, nhưng nếu là chuyện đúng đắn thì vẫn sẽ nghe và làm theo.”
Là vậy sao? Đào Hoa chớp mắt, nhất thời có chút ngại ngùng: “Vậy là ta mắng oan ngài ấy rồi à?”
“Nương tử không sai, nếu người không nói như vậy thì gia cũng chưa chắc đã nghĩ thông.” Từ quản sự chống giường đứng dậy, quỳ xuống dập đầu với nàng: “Lão thân đa tạ nương tử!”
“Ấy, miễn lễ đi.” Đào Hoa ngại ngùng nói: “Chuyện này ta cũng có chút mơ hồ, nhưng nếu đã thành thì tốt rồi. Tần thị bị đuổi, không còn là người của tướng phủ nữa, còn bà dù sao cũng là ân nhân của tướng gia, là quản sự của phủ, muốn đòi lại công đạo, thế nào cũng dễ dàng hơn trước kia.”
“Đúng vậy.” Từ quản sự cuối cùng cũng cười: “Nếu thù của Trục Nguyệt có thể báo được, sau này lão thân nhất định sẽ bảo vệ nương tử chu toàn.”
Chuyện đó không còn quan trọng nữa, Đào Hoa mím môi, nhìn bà ta: “Ta đây là lần đầu tiên gặp người liều mạng như ma ma.”
Trước kia sư phụ luôn nói, mạng sống là thứ quan trọng nhất, cho nên bất kể thế nào cũng phải bảo toàn tính mạng trước, sau đó mới tính đến chuyện khác. Mà hành động hôm nay của Từ quản sự, thật sự vượt quá nhận thức của nàng.
“Người mẹ nào cũng đều sẽ như vậy với con gái mình.” Từ quản sự mỉm cười: “Chẳng lẽ mẫu thân của nương tử không như vậy sao?”
Đào Hoa sững sờ, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Mẫu hậu ta mất sớm, cũng không biết rốt cuộc là người thế nào. Tân hậu... không đề cập tới cũng được.”
“Lão thân đáng chết.” Từ quản sự vội vàng cúi đầu: “Là lão thân lỡ lời, xin nương tử đừng để trong lòng.”
“Không sao.” Đào Hoa mỉm cười: “Bà nghỉ ngơi cho khỏe đi, buổi tiệc tối nay xem ra không thể tham gia được, ta sẽ bảo Thanh Đài mang chút đồ ngon về cho bà.”
“Đa tạ nương tử.”
Sau khi mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, Đào Hoa cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trạng cũng phấn chấn hơn hẳn. Nàng trở về phòng chỉnh trang lại dung nhan, thấy đã đến lúc, bèn cùng Thanh Đài rảo bước ra tiền sảnh.
“Khương Đào Hoa!”
Vừa đi đến giữa đường, liền gặp Tần Giải Ngữ đang bị gia nô áp giải, nàng ta trừng mắt gầm lên một tiếng, suýt nữa thì vùng ra khỏi tay gia nô lao về phía nàng!
Đào Hoa ngẩn người, kinh ngạc nói: “Giọng nàng ta thật lớn!”
Thanh Đài cau mày, theo bản năng che chắn trước người nương tử nhà mình, cảnh giác nhìn Tần thị.
Tần Giải Ngữ đã thay một bộ y phục mới, nhưng tóc tai rối bời, dáng vẻ điên cuồng, hung hăng trừng mắt nhìn Đào Hoa: “Ngươi là đồ đàn bà lòng dạ rắn rết, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Đào Hoa khẽ nhướng mày, bước tới nhìn nàng ta bị gia nô ấn quỳ xuống đất. Thế là cũng cúi người xuống nhìn nàng ta: “Lời này của ngươi thật kỳ quái, người giết người là ngươi, nhiều lần muốn hại ta là ngươi, bỏ độc vào viện của ta cũng là ngươi. Bây giờ sao lại biến ta thành lòng dạ rắn rết rồi?”
“Ngươi cố ý!” Tần Giải Ngữ uất hận nói: “Ngươi thông minh như vậy, rất nhiều chuyện ngay từ đầu đã biết, lại còn cố ý chờ ta đến hại ngươi, chờ bắt thóp của ta, chờ hại ta thành ra thế này!”
Càng nghe càng buồn cười, Đào Hoa hỏi nàng ta: “Vậy nếu ngươi không hại ta, có biến thành bộ dạng như bây giờ không?”
Tần Giải Ngữ sững người, sau đó mắng: “Ngươi là đồ đàn bà thâm sâu khó lường!”
“Nếu như cứ đứng im chờ ngươi hại mới gọi là đơn thuần lương thiện.” Đào Hoa mỉm cười: “Vậy ta thấy thâm sâu khó lường cũng khá tốt.”
“Ngươi!” Tần Giải Ngữ tức giận không nói nên lời, ngậm một ngụm nước bọt nhổ về phía nàng.
Thanh Đài nhanh tay lẹ mắt, kéo nương tử nhà mình né tránh, ngụm nước bọt mang theo mùi hôi thối bay ra xa.
"Gieo gió gặt bão thôi." Đào Hoa đứng dậy, phủi nhẹ vạt váy, thản nhiên nói: "Thay vì hận ta, ngươi nên hận những kẻ đã lợi dụng ngươi như một quân cờ. Suy cho cùng, ngươi đã làm tất cả, gánh hết mọi tội lỗi, còn bọn họ vẫn sống nhởn nhơ."
Nói xong, Đào Hoa liền dẫn Thanh Đài rời đi.
Tần Giải Ngữ sững người, hồi lâu sau cũng không thể hiểu rõ câu nói này của nàng là có ý gì.
Tướng phủ có hỷ sự, tuy chỉ là nạp thiếp nhưng cũng có không ít người đến chúc mừng. Khách khứa đều dùng tiệc ở viện ngoài, tướng gia và Tần Hoài Ngọc lát nữa sẽ đến viện trong.
Mai Chiếu Tuyết mỉm cười ôn hòa, nhìn những người ngồi hai bên, nói: "Từ nay phủ ta lại có thêm nương tử, mong rằng sau này mọi người sẽ càng thêm yêu thương, đùm bọc lẫn nhau."
“Vâng.” Mọi người đều đáp lời, lần lượt uống rượu ăn thức ăn.
Liễu Hương Quân nhìn Khương Đào Hoa vài lần, cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Vị nương tử mới đến này là muội muội ruột của Tần thị, không ngờ vừa mới vào cửa, còn chưa kịp gặp mặt, Tần thị đã bị Khương nương tử tiễn ra khỏi phủ rồi.”
Đào Hoa cũng không buồn ngước mắt lên, thản nhiên nói: “Người là do gia đuổi đi.”
“Nhưng chẳng phải trạng cáo là do nương tử viết sao?” Liễu Hương Quân cười hiền hòa, nhưng lời nói ra lại không hề nhân nhượng: “Ngày vui như vậy, nương tử cũng không biết kiêng kỵ một chút, nhịn một chút.”
Xung quanh im lặng, Đào Hoa chuyên tâm ăn thức ăn trước mặt, trên mặt không hề có chút xấu hổ hay chột dạ, ngược lại có chút khinh thường.
Liễu Hương Quân muốn gây chuyện, nhưng không ngờ Khương Đào Hoa không những không cãi lại, mà còn có thái độ như vậy. Lúc này nàng ta có chút bực bội: “Nương tử không nói, chẳng lẽ là thừa nhận rồi ư?”
Mọi người đều nhìn sang, Đào Hoa ngẩng đầu lên, vẫn không nói gì dù chỉ một câu, chỉ cười khinh bỉ một tiếng, biểu cảm nhỏ trên mặt phong phú đến mức ai cũng có thể nhìn ra nàng hoàn toàn không muốn đôi co với loại người như Liễu Hương Quân.
Đối với loại tội danh vu oan giá họa này, càng giải thích chỉ càng khiến người ta ghi nhớ sâu sắc, tốt nhất là nên giữ thái độ như vậy. Tần Giải Ngữ vốn đã có tội, nàng chỉ là tìm cách để nàng ta bị trừng phạt thích đáng, không hề làm gì sai trái. Đã không làm sai, tại sao nàng phải đôi co với một tiểu thị y chứ?
Liễu Hương Quân tức giận, đang định tiếp tục chế nhạo, lại cảm giác Đoàn nương tử bên cạnh kéo kéo tay áo mình.
Hơi khựng lại, nàng ta lập tức hoàn hồn, cúi đầu không nói nữa. Suýt chút nữa đã bị Khương Đào Hoa ép đến mức nhảy dựng lên, nếu như kích động đến mức thất lễ, vậy mới là tội lớn.
“Không cãi nữa sao?” Đợi nàng ta im lặng, Đào Hoa mới cười nói: “Nhìn Liễu thị y rất có tài ăn nói, vừa hay gia và Tần nương tử mới còn chưa đến, chi bằng ngươi cứ nói tiếp đi, xem như là mua vui cho mọi người.”
“Là thiếp thân mạo phạm.” Mồ hôi lạnh sau lưng túa ra, Liễu Hương Quân theo bản năng nhìn về phía Mai Chiếu Tuyết ở giữa.
Mai Chiếu Tuyết luôn lựa chọn coi như không thấy đối với mọi chuyện xảy ra trước mắt, cũng không trách tội nàng ta thất lễ. Liễu Hương Quân thấy vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
Nửa canh giờ sau, Thẩm Tại Dã cuối cùng cũng dẫn Tần Hoài Ngọc đến.
Vì chỉ là thiếp, Tần Hoài Ngọc mặc một bộ y phục cưới màu đỏ nhạt, mũ phượng cũng không quá lộng lẫy. Tuy nhiên, sau khi khăn voan được vén lên, lộ ra một khuôn mặt rất đáng yêu, gương mặt ửng đỏ như quả táo giòn tan, đôi mắt tuy không lớn nhưng rất có thần.
“Thiếp thân Tần thị Hoài Ngọc, bái kiến phu nhân, bái kiến các vị tỷ tỷ.”
Tần Hoài Ngọc ngoan ngoãn hành lễ, giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Sau này mong các vị tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn.”
“Miễn lễ.” Mai Chiếu Tuyết mỉm cười, đưa tay đặt bao lì xì lên khay do nha hoàn bưng tới. Mọi người lần lượt làm theo, đưa bao lì xì cho nàng ta.
Đào Hoa nhìn mà thầm ghen tị, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thanh Đài, sao lúc ta gả vào đây không có bao lì xì?”
Thanh Đài nói khẽ: “Lần đó của người là ngoài ý muốn, ngay cả lễ nghi cũng chưa làm xong.”
“Vậy bây giờ bổ sung, còn bao lì xì không?”
Thanh Đài: “...”
Tần Hoài Ngọc như nghe thấy giọng nàng, quay đầu nhìn Đào Hoa một cái, mỉm cười ngọt ngào với nàng, sau đó liền cùng Thẩm Tại Dã ngồi xuống chủ vị.
Mọi người đồng thanh chúc mừng, lại lần lượt nói không ít lời khách sáo, có vẻ như tâm trạng Thẩm Tại Dã rất tốt, trong bữa tiệc cũng rất dịu dàng chu đáo với vị Tần nương tử mới này, khiến Đào Hoa không ngừng trợn tròn mắt.
“Nương tử nhìn xem.” Nàng khoác tay lên vai Cố Hoài Nhu: “Biểu cảm này của gia đâu phải là nạp thiếp thất mới, rõ ràng là có quân cờ mới, một quân pháo trơn tru bóng loáng.”
“Nương tử say rồi.” Cố Hoài Nhu cười khẽ: “Có muốn đưa nương tử về trước không?”
Đào Hoa trừng mắt: “Ta còn chưa uống rượu, sao say được? Vừa rồi không phải đều là uống trà sao?”
Thanh Đài đen mặt lắc lắc bình rượu: “Người không nếm ra vị sao?”
Khương Đào Hoa: “...”
Nàng thật sự không chú ý đến vị, chỉ mải quan sát đôi gian phu dâm phụ kia. Hai người bọn họ không nhắc nhở nàng còn đỡ, vừa nhắc nhở, men rượu lập tức xộc lên.
“Đi thôi, đi thôi, đi nhanh.” Đào Hoa vội vàng đứng dậy, nói: “Nhanh về viện!”
“Nương tử đừng vội.” Cố Hoài Nhu vội vàng đỡ nàng, cùng Thanh Đài dìu nàng đi ra ngoài: “Không chào gia sao?”
“Ta sợ mình say rượu sẽ nói bậy!” Đào Hoa nhỏ giọng nói: “Lỡ như nói sai cái gì thì không hay.”
Nhất là đối mặt với Thẩm Tại Dã, nàng rất sợ nói ra lời trong lòng mình.
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo