Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 86




Mai Chiếu Tuyết hiểu rõ Khương Đào Hoa quá thông minh nên tin rằng chẳng ai có thể tin tưởng nàng ta hoàn toàn, chỉ một chút sơ sẩy cũng đủ để bị nàng ta lợi dụng. Trong cả hậu viện này, người đáng để Mai Chiếu Tuyết dè chừng cũng chỉ có mình Khương Đào Hoa mà thôi, những kẻ còn lại chẳng đáng bận tâm.

"Nếu phu nhân đã nghĩ như vậy thì thiếp thân cũng không còn gì để nói nữa." Đào Hoa thở dài, ngước mắt nhìn nàng ta: "Nếu sau này phu nhân đổi ý muốn trò chuyện cùng thiếp thân, thiếp thân luôn sẵn sàng."

Tần Giải Ngữ nhíu mày, nhìn nàng dẫn Cố Hoài Nhu rời đi, không nhịn được lẩm bẩm: "Ả đang nghĩ gì vậy? Người như ả thì có gì để người phải trò chuyện chứ."

Trên mặt Mai Chiếu Tuyết không chút gợn sóng, tiễn Đào Hoa đi khuất mới nói: "Ý của Khương nương tử là, trong cái viện này không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Ta sẽ có lúc phải cùng chung kẻ thù với nàng ta."

Tuy nhiên, hiện tại, kẻ thù lớn nhất của Mai Chiếu Tuyết cũng chỉ có một mình nàng ta, Mai Chiếu Tuyết sẽ không tin bất kỳ lời nào của Khương thị.

Cố Hoài Nhu vẫn luôn nhíu mày, đi theo Đào Hoa trở về Tranh Xuân Các, ngồi xuống nhuyễn tháp nói: "Ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng."

Đào Hoa gật đầu: "Rõ ràng là không đúng, nhìn bộ dạng tức giận của gia kìa, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy. Chỉ là tranh giành sủng ái trong hậu viện, vậy mà lại náo loạn đến tận trong cung. Người đứng sau thật to gan."

"Người đứng sau còn có thể là ai nữa?" Cố Hoài Nhu khó hiểu nhìn nàng: "Trong cái viện này, người không vừa mắt với nương tử, chẳng phải chỉ có Tần thị và phu nhân sao?"

"Đó chỉ là bề ngoài thôi." Đào Hoa mỉm cười, nhìn nàng ta: "Nương tử vẫn còn quá ngây thơ rồi, lần này nếu bọn họ đã quyết tâm hãm hại ta thì sẽ không tự kéo mình xuống nước như vậy, chúng ta rõ ràng là bị người trong bóng tối gài bẫy, đánh úp bất ngờ."

Đây là lần đầu tiên nàng tham gia hội phẩm trà, có chút gò bó, cũng không hiểu rõ lắm những chuyện ở đây, cho nên đã tạo cơ hội cho người khác mà không hề hay biết. Nhưng Tần thị và Mai phu nhân đã tham gia hai lần, vậy mà cũng sơ ý mắc bẫy, hoặc là bọn họ ngu ngốc, hoặc là người trong bóng tối kia quá thông minh.

Nghĩ đến đôi mắt sắc sảo của Mai Chiếu Tuyết, Đào Hoa cảm thấy khả năng thứ hai cao hơn.

"Vậy ai có thể lợi hại như thế?" Cố Hoài Nhu cúi đầu suy nghĩ: "Trong viện này ngoài nương tử và phu nhân ra, hình như không còn ai có trí tuệ như vậy."

Đào Hoa có chút kinh ngạc: "Sao nương tử không nghi ngờ Đoàn nương tử? Trông nàng ta cũng thông minh mà."

"Đoàn Vân Tâm?" Cố Hoài Nhu nhíu mày: "Nàng ta luôn không tranh không giành, lại thường xuyên không lộ diện, ta cũng không thấy nàng ta thông minh chỗ nào, chẳng lẽ nương tử nghi ngờ nàng ta sao?"

"Không có chút chứng cứ nào chứng minh là nàng ta làm, cho nên ta cũng chỉ đoán mò thôi." Nắm chặt chiếc cốc trong tay, Đào Hoa nói: "Bây giờ trong hậu viện tổng cộng có bốn vị nương tử, gia ra tay một cái, làm bị thương ba người, chỉ có một người đứng ngoài cuộc, nương tử không cảm thấy kỳ lạ sao?"

Suy nghĩ một lúc, Cố Hoài Nhu lắc đầu: "Đoàn thị và Tần thị không qua lại nhiều, nàng ta không thể nào có năng lực khiến Tần thị chuẩn bị bánh rán. Còn trà mật ong bên chúng ta là do chính tay ta đi mua, cũng không thấy nàng ta nói gì. Vậy nên chắc là không liên quan đến nàng ta đâu."

"Lúc nương tử đi mua trà, là tình cờ phát hiện ra loại trà mật ong này sao?" Đào Hoa đột nhiên hỏi một câu.

Cố Hoài Nhu thành thật nói: "Loại trà này ngửi rất thơm, được đặt ở ngay giữa tiệm trà, muốn không nhìn thấy cũng khó. Hơn nữa chủ tiệm còn nói là trà dành riêng cho nữ giới, hết lời khen ngợi, nên đương nhiên ta muốn mua về thử xem sao."

Thật sự là không tìm ra chút manh mối nào, mọi chuyện đều diễn ra rất tự nhiên, hẳn là bên Tần thị cũng vậy, bởi vì một lý do nào đó mà đột nhiên muốn làm bánh rán, không liên quan gì đến người khác.

Đào Hoa lắc đầu thở dài: "Lần này chúng ta đành chịu thiệt thòi vậy. Nhưng cứ để mặc kẻ tâm cơ như vậy tiếp tục giở trò sau lưng thì chẳng hay ho chút nào. Phải tìm cách tự bảo vệ mình thôi."

Cố Hoài Nhu gật đầu, nhưng những chuyện cần động não suy nghĩ thì nàng ta không giúp được gì, ở lại cùng Đào Hoa lo lắng một lúc, rồi cũng tự mình trở về nghỉ ngơi.

Trong thư phòng.

Thẩm Tại Dã nhíu mày nhìn người trước mặt: "Thời gian tới ngươi muốn xin nghỉ?"

Từ Yến Quy lấc cấc nằm dài trên ghế, liếc mắt nhìn y: "Phủ tướng gia mấy hôm nay yên ắng, việc ta cũng xong rồi, xin nghỉ phép thì có gì lạ. Trong cung vừa có biến, e là ngài sẽ không vào hậu viện một thời gian, chẳng lẽ không cho ta ra ngoài hóng gió?"

"Tùy ngươi." Thẩm Tại Dã khẽ nhếch môi. "Nhưng nhớ chọn lý do cho đường hoàng, đi vào bằng cửa chính."

Từ Yến Quy cười tinh quái: "Hay là bảo ta là nhị đại gia bà con xa của ngài?"

"..." Chưa kịp nói hết câu, một cái nghiên mực đã bay đến, nhắm thẳng vào trán hắn!

Từ Yến Quy xoay người đưa tay ra, vững vàng tiếp được nghiên mực, bật cười: "Tướng gia gần đây tính tình thật nóng nảy, tại hạ chỉ nói đùa một chút thôi mà, vậy nói là biểu ca của ngài cũng được."

"Làm môn khách của ta đi." Nhìn quyển sách trong tay, Thẩm Tại Dã thản nhiên nói: "Dù sao ngươi cũng có chút bản lĩnh, người khác cũng sẽ không nghi ngờ."

Mặt mày ủ rũ, Từ Yến Quy sờ sờ sống mũi: "Nói như vậy, chẳng phải ta phải ở sảnh ngoài sao?"

"Nếu không ngươi vẫn có thể ngủ trên xà nhà."

"... Được rồi, sảnh ngoài thì sảnh ngoài." Từ Yến Quy nhún vai, đi tới đặt nghiên mực về chỗ cũ, nhìn Thẩm Tại Dã, đột nhiên nghiêm túc nói: "Hiện tại tình hình đang phát triển theo đúng kế hoạch của ngài từng bước một, ngài đừng có xảy ra sơ suất gì đấy."

Ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong mắt Thẩm Tại Dã không chút gợn sóng: "Có thể xảy ra sơ suất gì chứ?"

"Nữ nhân đều rất nguy hiểm." Từ Yến Quy nghiêm túc nhìn y: "Càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm."

Nói vòng vo tam quốc, cũng không sợ mệt. Thẩm Tại Dã cười khẩy: "Ngươi cứ nói thẳng là Khương Đào Hoa rất nguy hiểm là được rồi? Sao nào? Điều tra ra nàng ta có vấn đề gì sao?"

"Vẫn chưa điều tra ra, nước Triệu hơi xa." Từ Yến Quy dựa vào cạnh bàn nói: "Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ điều tra rõ ràng, chỉ là cho dù nàng ta không có vấn đề gì, ngài cũng không nên đối xử đặc biệt với nàng ta."

"Đặc biệt chỗ nào?" Nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, Thẩm Tại Dã trêu chọc: "Chẳng lẽ chỉ vì ta không đưa nàng ta cho ngươi, mà ngươi cảm thấy ta đối xử đặc biệt với nàng ta?"

Từ Yến Quy gật đầu: "Đây là một trong những vấn đề, theo như lời dặn dò của vị đại nhân kia, ngài và ta phân công nhau, nữ nhân của ngài đều nên thuộc về ta."

"Nữ nhân ta chưa động tới, cho ngươi hết cũng không thành vấn đề, mỗi người một nhu cầu." Thẩm Tại Dã cụp mắt nói: "Nhưng nữ nhân ta đã động vào, bất kể là vì lý do gì, ngươi tốt nhất đừng động vào. Không phải chỉ đối xử đặc biệt với một mình Đào Hoa, đổi lại là người khác cũng vậy."

Y không có thói quen cùng người khác ăn chung một đĩa thức ăn.

"Như vậy sao." Từ Yến Quy gật đầu: "Vậy không bàn vấn đề này nữa, ngài đối xử với nàng ta có phải có chút khác biệt hay không?"

"Hôm nay ngươi đến tìm ta, chính là để nói những lời vô nghĩa này ư?" Thẩm Tại Dã bất mãn nói: "Thỏ nhà nuôi và thỏ hoang, thái độ của ta có thể giống nhau sao?"

... Hình như cũng có lý, Từ Yến Quy gật đầu: "Vậy sau này nếu nữ nhân này xung đột với kế hoạch thì làm sao bây giờ?"

"Giết nàng ta." Thẩm Tại Dã không chút do dự, khẽ mấp máy môi, lạnh lùng thốt ra ba chữ.

Từ Yến Quy nghe xong gật đầu, yên tâm mở cửa đi ra ngoài.

Thế nhưng, đi được nửa đường thì cảm thấy có gì đó không đúng. Nói với Thẩm Tại Dã nhiều như vậy, kết quả chẳng giải quyết được gì cả, hắn nhất định vẫn sẽ cưng chiều nữ nhân kia như cũ, chỉ cần chưa đến lúc phải lựa chọn sống chết, thì hắn sẽ không từ bỏ nàng ta.

Như vậy sao được? Lâu ngày sinh tình, sau này sẽ xảy ra đại loạn mất!

Từ Yến Quy định quay lại, nhưng chợt nhận ra hắn chẳng thể nào thắng nổi Thẩm Tại Dã trong những cuộc đấu khẩu, chỉ tổ bị y dắt mũi mà thôi.

Gãi cằm suy nghĩ, Từ Yến Quy bèn quyết định một kế sách tự cho là cao tay: Đã không thể lay chuyển được Thẩm Tại Dã, vậy thì đi "quấy rối" bên phía Khương thị vậy.

Nữ nhân mà, luôn luôn dễ đối phó hơn nam nhân, hắn lại đặc biệt am hiểu điều này.

Màn đêm buông xuống, Thẩm Tại Dã cho người truyền lời tối nay phải xem công văn, sẽ nghỉ ngơi tại Lâm Vũ Viện. Cho nên các phòng các viện cũng không chờ đợi nữa, lần lượt tắm rửa nghỉ ngơi.

Đào Hoa mặc áo ngủ nằm bò ra cửa sổ ngắm trăng, chờ Thanh Đài dọn giường.

Ban đầu nàng cứ nghĩ rời khỏi nước Triệu đến Đại Ngụy sẽ thoải mái hơn nhiều, dù sao nàng cũng có bí quyết khống chế nam nhân, muốn giẫm đạp lên những người này để leo lên cao cũng không phải là không có cơ hội.

Kết quả không ngờ tới lại gặp phải khắc tinh Thẩm Tại Dã, bây giờ đừng nói là làm chuyện khác, ngược lại còn bị nhốt ở đây đấu đá với một đám nữ nhân nham hiểm khó lường.

Số phận thật là trêu ngươi!

"Chủ tử, giường đã dọn xong rồi ạ." Thanh Đài quay người nói: "Người nghỉ ngơi đi ạ."

"Ừm." Đào Hoa đáp, đang định đóng cửa sổ lại thì nhìn thấy trên mặt trăng hình như có cái gì đó "xoẹt" một cái bay qua.

Là Hằng Nga sao?

Dụi dụi mắt, Đào Hoa nhìn kỹ lại, nhưng chẳng thấy gì nữa.

Vậy có lẽ là nàng hoa mắt rồi. Nàng bĩu môi, đứng dậy trở về giường nằm xuống, nhìn Thanh Đài cầm chân nến đi ra ngoài, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Thế nhưng, ngay lúc này, đột nhiên có người bịt miệng nàng lại, hai tay ghì chặt cơ thể nàng xuống giường, khiến nàng không thể kêu cũng không thể động đậy. Hơi thở nam tính phả vào mặt, Đào Hoa mở to mắt, rất muốn nhìn rõ mặt người này, nhưng không biết từ lúc nào rèm che đã bị kéo xuống, trong phòng tối om.

Nàng không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn nằm im, chờ người này buông mình ra.

"Sợ rồi sao?" Giọng nói của Thẩm Tại Dã vang lên trong bóng tối, cười nói: "Chỉ là cho nàng một bất ngờ nho nhỏ thôi mà, sao lại sợ thành ra thế này? Cả người đều đang run rẩy kìa."

Đào Hoa thoáng sửng sốt, sau đó cảm thấy bàn tay đang bịt miệng mình được buông ra, người trong bóng tối kia đè lên người nàng, ghé sát tai nàng khẽ hỏi: "Có muốn ta không?"

Đưa tay ôm lấy eo người này, Đào Hoa mỉm cười: "Muốn chứ, đương nhiên là muốn, nhưng mà sao giờ này gia còn tới đây?"

"Ta ngủ không được, muốn ngủ cùng nàng."

Đào Hoa cười khẽ: "Thật là hiếm thấy nha, chẳng phải trước kia gia còn rất ghét bỏ thiếp thân, không muốn ngủ cùng thiếp thân sao?"

Còn có chuyện này nữa ư? Trong giọng nói của Thẩm Tại Dã tràn đầy kinh ngạc: "Nàng hiểu lầm rồi, ta chưa từng ghét bỏ nàng."

"Gia phải nhìn thẳng vào mắt thiếp thân mà nói những lời này thì thiếp thân mới tin." Đào Hoa bĩu môi làm nũng, chống người ngồi dậy nói: "Thắp đèn lên đi."

"Đừng làm loạn nữa, thay vì nói suông, chi bằng làm luôn cho rồi." Người trên giường đưa tay kéo nàng lại, ôm vào trong lòng nói: "Đêm ngắn ngày dài, nên quý trọng thời gian mới phải.”

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo