Tình huống có phần gượng gạo, Mai Chiếu Tuyết bận rộn hàn huyên với người khác, dường như hoàn toàn không chú ý đến nàng, những người khác càng tỏ ra không nhìn thấy nàng, chỉ lo nói chuyện trên trời dưới đất. Cố Hoài Nhu cũng nhận ra điều gì đó không ổn, nhưng vị trí bên cạnh nàng ta đã có người ngồi. Nàng ta nhất thời không biết phải làm sao.
Đào Hoa mím môi, tuy đúng là nàng ôm đùi Thẩm Tại Dã cam tâm làm thiếp thất, nhưng dù sao nàng vẫn đại diện cho nước Triệu, nếu thật sự ngồi ở hàng cuối cùng thì chẳng khác nào làm mất mặt nước Triệu, tự nhận mình là công chúa nước Triệu còn không bằng một thứ nữ của chức quan thấp nhất trong hàng cửu khanh, thế thì nàng sẽ bị người nước Triệu chỉ trích đến chết.
Nghĩ kỹ, Đào Hoa ung dung đứng giữa viện, đợi Lan quý phi xuất hiện.
Mai Chiếu Tuyết luôn để ý nàng, muốn xem phản ứng của nàng như thế nào, nhưng nàng lại đứng đó không động đậy. Dù sao cũng là người của tướng phủ, làm như thế nàng ta cũng có chút ngại ngùng, thế là cất giọng khẽ mắng một câu: “Khương thị, tìm chỗ ngồi vào đi.”
“Nơi này không có chỗ cho thiếp thân.” Đào Hoa mỉm cười, khom người nói với Mai Chiếu Tuyết: “Chắc hẳn thiếp thân chưa chính thức bái kiến quý phi nương nương, nên nương nương đã quên chỗ ngồi của thiếp thân, thiếp thân xin phép đợi ở đây để thỉnh an nương nương.”
Tần Giải Ngữ cau mày, chỉ vào chỗ ngồi bên dưới: “Đằng kia không phải có chỗ sao?”
Đào Hoa mỉm cười: “Đó không phải là vị trí thiếp thân nên ngồi.”
“Sao? Ngươi ngang ngược kiêu căng ở trong phủ đã đành, lẽ nào vào cung rồi người ta còn phải chiều chuộng ngươi?” Tần Giải Ngữ đen mặt, rất không vui nói: “Ngươi không biết phép tắc như vậy, nếu lỡ bị nương nương trách tội thì đừng liên lụy tướng phủ chúng ta.”
“Sao lại không liên lụy chứ, dù sao cũng là người của tướng phủ.” Mai Chiếu Tuyết thở dài: “Nương nương đến cùng lắm chỉ trách ta quản giáo không nghiêm, không trách tội Khương thị, nên nàng ta ngang ngược vô lý cũng là điều đương nhiên.”
Lời này vừa nói ra, những phu nhân khác có mặt đều nhìn Đào Hoa với ánh mắt không mấy thiện cảm. Loại nữ tử ỷ mình được sủng ái như vậy cũng sẽ chỉ lấy lòng trước mặt nam nhân thôi, trong mắt nữ nhân thì chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Đào Hoa không để ý đến, phụ nữ giỏi nhất là chuyện mồm mép, khi mình có lý thì đợi người có thể quyết định xuất hiện rồi mới nói, tránh tranh cãi làm mất đi phong thái, ngược lại còn làm cho người khác không có ấn tượng tốt.
May mắn thay, Lan quý phi xuất hiện rất nhanh.
“Có chuyện gì thế?” Thấy Khương Đào Hoa đang đứng ở dưới, mắt Lan quý phi khẽ động: “Sao Khương thị không ngồi?”
Mai Chiếu Tuyết đứng dậy cúi đầu: “Là lỗi của thiếp thân, trước đây thường ngồi bên trái nương nương, năm nay không nghĩ đến vấn đề thân phận của Khương thị, quên không nhường chỗ.”
Lan quý phi liếc nhìn nàng ta, thản nhiên nói: “Ngươi là đích nữ của nhà Mai phụng thường đứng đầu cửu khanh, đương nhiên phải ngồi bên trái, không có vấn đề gì.”
Mai Chiếu Tuyết mỉm cười, cúi đầu khom lưng. Mọi người nhìn về phía Khương Đào Hoa, lập tức chuyển sang trạng thái chờ xem kịch hay.
Đào Hoa không hề hốt hoảng tiến lên hành lễ: “Thiếp thân bái kiến quý phi nương nương.”
Lan quý phi liếc nhìn nàng, vịn tay cung nhân ngồi xuống, cũng không bảo nàng đứng dậy, chỉ hỏi: “Sao nương tử không ngồi? Không lẽ là chê Chỉ Lan Cung này của ta không đủ lớn?”
“Nương nương nặng lời rồi, Chỉ Lan Cung là cung điện lớn thứ hai trong cung, sao có thể không đủ lớn chứ?” Đào Hoa mỉm cười, cụp mắt nói: “Thiếp thân chỉ sợ làm hỏng danh tiếng của nương nương ở hậu cung, nên mới không dám ngồi.”
“Ồ?” Lan quý phi cười, nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi có ngồi hay không, thì liên quan gì đến bổn cung?”
“Đương nhiên là có.” Đào Hoa giơ tay, chỉ vào vị trí bên trái ngoài cùng: “Thiếp thân đến không đúng lúc, chỉ còn lại một vị trí này. Nếu ngồi xuống thì người bên ngoài khó tránh khỏi sẽ nói nương nương trong cung không phân biệt tôn ti, không nghiêm minh bằng quy củ của chính cung. Nếu bị người có tâm cơ nghe được, e rằng sẽ chuyện bé xé ra to. Nói nương nương không biết phép tắc lại thường xuyên ở bên cạnh hoàng đế, e rằng sẽ dẫn đến luật pháp Đại Ngụy bị phá hỏng, đến lúc đó triều thần dâng sớ, chính cung khiển trách, chẳng phải oan uổng cho nương nương hay sao?”
Dừng một chút, trước khi Lan quý phi tức giận, nàng lại nói: “Lần trước gặp nương nương ở trại ngựa, thiếp thân nghĩ rằng nương nương không chỉ dung nhan tuyệt mỹ, mà còn đoan trang hào phóng, biết tiến biết lùi, là người hiểu lễ nghĩa, nên được thánh sủng. Hôm nay chuyện chỗ ngồi tuy là chuyện nhỏ nhưng cũng đại diện cho thái độ của Chỉ Lan Cung. Thiếp thân không muốn vì chuyện nhỏ mà khiến nương nương bị ô danh, nên mãi không dám ngồi, xin nương nương khoan thứ!”
Mồm mép như hoa sen, đây mới gọi là mồm mép như hoa sen này! Cố Hoài Nhu nghe mà ngây người, tận mắt nhìn thấy sắc mặt Lan quý phi từ u ám trở nên sững sờ, cuối cùng lại suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu: “Ngươi nói có lý.”
Mai Chiếu Tuyết giật mình, vội vàng đứng dậy: “Nói như vậy, tội của thiếp thân càng lớn rồi, vậy thiếp thân sẽ xuống dưới ngồi, chỗ này nhường cho Khương thị.”
“Phu nhân là chính thất, sao có thể nhường chỗ cho thiếp thất?” Đào Hoa cười duyên: “Quý phi nương nương thông tuệ, ắt có cách sắp xếp của mình, sao phu nhân phải vội vàng quyết định thay nương nương?”
Mai Chiếu Tuyết khựng lại, nghiêng đầu nhìn nàng thật kỹ. Đào Hoa không né tránh mà đối mặt với ánh mắt của nàng ta, nở nụ cười nhưng không chạm đáy mắt.
Lan quý phi mím môi, vẫy tay bảo cung nhân bê chiếc bàn thấp và đệm ở vị trí cuối cùng kia đến chỗ bên phải cạnh mình: “Khương thị thân phận đặc biệt, hôm nay không bàn đến chuyện chính thất hay thiếp thất. Công chúa nước Triệu đến Đại Ngụy ta, đương nhiên phải tiếp đãi bằng lễ nghi khách quý, ngồi đây đi.”
Mọi người đều giật mình, thấy Khương thị thật sự bước đến thì trong lòng nghĩ đủ điều.
“Thật lợi hại.” Cổ thị y ngồi bên cạnh Cố Hoài Nhu nhỏ giọng khen ngợi: “Khí thế này, không hổ danh là công chúa nước Triệu.”
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ bẽ mặt mà cãi cọ gây gổ làm mất lòng quý phi, hoặc là bị thần sắc của quý phi nương nương làm cho sợ hãi không dám nói gì mà ngoan ngoãn ngồi xuống. Không ngờ Khương nương tử lại còn dám nói nhiều như vậy, hơn nữa từng câu chữ đều hợp lý.
Trên mặt Mai Chiếu Tuyết và Đoàn Vân Tâm đều không có biểu cảm gì, chỉ có Tần thị là tức muốn chết, thấy ý cười trên mặt Khương Đào Hoa thì suýt nữa bóp nát khăn tay, thấp giọng lẩm bẩm: “Ta thật sự không ưa được cái kiểu kiêu ngạo mê hoặc lòng người của ả!”
Trước khi Khương thị vào phủ, gia luôn thích vẻ kiêu ngạo và nét quyến rũ của nàng ta nhất, ai ngờ từ khi Khương thị vào, trong phủ không còn ai nói nàng ta quyến rũ nữa mà chỉ đều chỉ nói nàng ta kiêu ngạo thôi.
Tự đi đường của mình không sao, nhưng lại chèn ép đường đi của người khác, loại người như vậy thì đáng chết.
Đào Hoa vừa ngồi xuống, liền cảm thấy mặt như bị thứ gì đó đâm vào, ngẩng đầu liền đối mặt với ánh mắt của Tần Giải Ngữ, trong mắt đầy vẻ mơ màng. Vị chủ tử này lại không vừa mắt với nàng nữa?
Dời tầm mắt, Tần Giải Ngữ bắt đầu nghịch hộp thức ăn trước mặt mình. Đào Hoa thấy vậy, cũng không nghĩ nhiều nữa, đợi hội phẩm trà bắt đầu.
“Hội phẩm trà năm nay vẫn như cũ.” Lan quý phi quét mắt nhìn mọi người, cười nói: “Dùng trà bánh trước, uống trà ngon sau. Các vị phu nhân tiểu thư hẳn đều mang theo điểm tâm và trà do chính tay mình làm, bổn cung sẽ đi trước, sau khi nếm qua từng món một, sẽ đánh giá cao thấp.”
Mọi người đều đồng ý, Đào Hoa cũng cúi đầu, nhưng trong lòng nàng không khỏi nghĩ, quý phi nương nương này ăn no rửng mỡ hay gì? Tại sao lại tổ chức một buổi tụ họp như thế này?
Nhưng sau đó nàng đã nhận ra, buổi tụ họp này mang tên phẩm trà, nhưng thực chất là đang phẩm người. Mỗi nhà đều không chỉ có phu nhân đã xuất giá đến, mà còn có những cô gái chưa chồng. Có câu lá xanh đỡ hoa đỏ, những cô nương với mái tóc chưa chồng, mặc những chiếc váy dài màu sắc rực rỡ đó ở trong đám người đã lấy chồng, thật sự rất xinh đẹp.
Trước đây hình như Cố Hoài Nhu từng nói rằng Đoàn Vân Tâm đã thắng hội phẩm trà này và gả vào tướng phủ, vậy những cô nương kia tích cực như vậy cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, tại sao nàng lại thấy những người trong phủ cũng rất tích cực?
“Điểm tâm thiếp thân làm là bánh phỉ thúy, dùng đậu xanh bọc đậu đỏ, rất ngon miệng.” Mai Chiếu Tuyết mở hộp thức ăn, những người khác cũng lần lượt lấy đĩa đựng điểm tâm ra.
Tần thị làm bánh rán, Đoàn thị làm món trứng hấp bát bảo theo kiểu truyền thống, nhìn một lượt, mỗi người đều có món ngon riêng.
Lan quý phi hài lòng gật đầu, nhìn Đào Hoa: “Bánh của ngươi là bánh gì?”
“Bánh hoa đào.” Đào Hoa cười nói: “Chỉ là bên trong dùng hoa hồng đang nở rộ, thơm ngon giòn tan.”
“Sao không gọi là bánh hoa hồng?” Lan quý phi bĩu môi, lẩm bẩm một câu, rồi đứng dậy lấy một cái nếm thử.
Ngon thì ngon đấy, nhưng rõ ràng không phải là người thường xuyên vào bếp làm bánh, tay nghề còn rất vụng về. Lan quý phi không nói gì, tiếp tục nếm thử món tiếp theo.
Cung nhân bên cạnh đến, dẫn các vị phu nhân tiểu thư đến bục bên cạnh để pha trà. Đào Hoa cuối cùng cũng tạm thời thở phào, tìm thấy Cố thị và đi cùng nàng ta.
“Nương tử cẩn thận một chút.” Cố thị cau mày: “Hình như phu nhân muốn gây khó dễ cho nương tử đấy.”
“Giờ mới nhìn ra?” Đào Hoa nghiêng đầu, nở nụ cười duyên: “Phu nhân đã gây khó dễ cho ta lâu rồi.”
Chỉ là hôm nay đặc biệt rõ ràng mà thôi, có lẽ bởi vì Thẩm Tại Dã không có mặt nên cũng không thể biết được nguyên do của quá trình cụ thể.
Cố Hoài Nhu lắc đầu, dẫn nàng đi đến chỗ xa hơn để lấy nước nóng pha trà, không ngừng lẩm bẩm: “Nương tử hiện đang bị kẹp giữa hai bên, bất kể là ai cũng đều phải đề phòng.”
“Kể cả nương tử sao?” Đào Hoa trêu đùa một câu.
Thoáng ngẩn người, mắt Cố thị lập tức trợn tròn: “Đề phòng ta làm gì? Ta cũng đâu có hại nương tử!”
Khương thị lợi hại như vậy, cho dù bỏ qua tình nghĩa cứu mạng, nàng ta cũng không ngu ngốc đến mức đi đối đầu với nàng.
Đào Hoa khẽ cười thành tiếng, bưng chén trà đã pha đi về: “Đùa nương tử đấy, đi thôi.”
Thời gian pha trà dài ngắn khác nhau, khi họ trở về, vẫn còn rất nhiều chỗ trống, nhưng Lan quý phi đã ăn hết điểm tâm của phu nhân tiểu thư nhà tam công bên phải, đang ăn bánh rán của Tần Giải Ngữ.
“Các ngươi về sớm thật.” Cau mày nuốt vài cái bánh rán, Lan quý phi cầm đũa lẩm bẩm: “Món này ngon, nhưng lại quá dầu, vừa hay có trà. Khương thị, trà của ngươi pha xong trước, mang đến đây đi.”
“Vâng.” Đào Hoa gật đầu, cung kính dâng trà hoa mật ong lên.
Lan quý phi có lẽ là bị nghẹn, uống trà một lúc lâu mới cảm nhận được vị, nhíu mày: “Sao lại là trà ngọt?”
“Thưa nương nương, đây là loại trà mới có ở quốc đô, gọi là trà hoa mật ong.” Cố Hoài Nhu vội vàng giải thích: “Có tác dụng dưỡng nhan.”
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo