Thanh Đài gật đầu, nói nhỏ: “Nô tỳ cũng thấy Đoàn nương tử kỳ quái, nhìn rất khó chịu. Tốt nhất người đừng nên tin lời nàng ta.”
"Đương nhiên ta sẽ không tin." Đào Hoa bĩu môi: "Nói đến chuyện của Lan quý phi, chỉ có một người đáng tin cậy."
"Ai?"
"Thẩm Tại Dã."
Thanh Đài há hốc mồm, ngạc nhiên nhìn nàng: "Người định đi hỏi tướng gia?"
"Ta cũng chưa có điên. Đã nói là chỉ đi góp vui thôi thì sao có thể đặc biệt vì chuyện này mà đi chọc giận rắn độc chứ?" Đào Hoa trợn mắt, cầm gói trà nói: "Về chuẩn bị đại thôi là được rồi."
Pha trà thì nàng không giỏi lắm, nhưng ít nhất cũng từng học qua, ứng phó một chút không thành vấn đề.
Đang suy nghĩ thì con đường nhỏ phía trước có vài động tĩnh.
Trạm Lư dẫn theo người, đang giải một gia nô có vẻ giống người gác cổng đi về hướng Lâm Vũ Viện. Đào Hoa sững sờ, quay đầu muốn né tránh, nhưng động tác không đủ nhanh, giọng của Trạm Lư đã vang lên từ xa:
"Khương nương tử, gia mời người cũng qua đó một chuyến."
Khóe miệng giật giật, trực giác mách bảo nàng rằng đi sẽ không có chuyện gì tốt đẹp. Người bị áp giải chắc chắn liên quan đến việc giấu tin không báo trước đó, tuy nhiên, nàng cũng không có cớ gì để trốn.
Quay người lại, Đào Hoa cười cười, dẫn theo Thanh Đài đi về phía họ, cất giọng ôn hòa: "Vừa hay ta cũng muốn đi thỉnh an gia."
Trạm Lư gật đầu, nghĩ thầm rõ ràng trông nàng có vẻ muốn trốn, bản lĩnh mở mắt nói bừa cao siêu chẳng khác gì tướng gia.
Thẩm Tại Dã đang ngồi đợi trong phòng chính, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở ngoài cửa từ xa, y nhướng mày, không nhịn được cong khóe môi, nở nụ cười nham hiểm.
"Đào Hoa, lại đây."
Khương Đào Hoa khẽ mỉm cười, đứng ở ngoài ngưỡng cửa, lén lút bấu tay vào khung cửa: "Thiếp thân có thể không qua không?"
Hôm nay Thẩm Tại Dã cười thật là kỳ lạ. Còn khiến nàng toàn thân ớn lạnh hơn cả Đoàn Vân Tâm!
Thẩm Tại Dã không nói gì, mắt cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy. Trong mắt rõ ràng đang viết: Nàng mà không qua, hậu quả tự chịu.
Đùa à! Nàng là loại người ham sống sợ chết sao!
Đào Hoa hếch cằm một cách đầy khí phách, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ Thẩm Tại Dã, ngồi vào lòng người ta, trên mặt nở cười nụ cười lấy lòng: "Gia có gì dặn dò ạ?”
"Nàng xem, chính là người này hại ta đổ oan cho nàng." Vươn tay ôm nàng, Thẩm Tại Dã tì cằm lên đỉnh đầu nàng, dịu dàng hỏi: "Nàng muốn xử lý hắn thế nào?"
Trạm Lư đá một phát khiến tên gác cổng bên cạnh ngã xuống đất, hắn giật mình, vội vàng quỳ xuống, vừa dập đầu vừa nói: "Tiểu nhân bị oan!"
Đào Hoa đen mặt quay đầu nhìn Thẩm Tại Dã, trừng to đôi mắt hạnh: Không phải ngài nói giao cho Trạm Lư xử lý sao! Tại sao lại kéo ta xuống nước!
Thẩm Tại Dã cười: Phán đoán của y chính là giao cho nàng định tội là tốt nhất, nàng là nạn nhân mà.
Bà đây không đồng ý! Ngài cũng đâu có tăng lương cho ta, dựa vào đâu lại lại bắt ta làm việc!
Mấy ngày tăng lương cho nàng còn chưa đủ?
Đó là an ủi! Ngài đừng xem ta là kẻ ngốc chứ, không thể nhập chung mà nói được!
Hai người mắt đi mày lại, ngoài người nhìn thì có vẻ thắm thiết, chỉ có họ mới biết bên trong có bao nhiêu luồng đao ánh kiếm.
Khương Đào Hoa rất giận, nghiến răng trừng mắt: Ta không dễ bị lừa như vậy đâu, ít nhất ngài phải tặng ta thêm một bảo bối, phải nhỏ và tinh tế, chứ đừng là loại san hô đỏ kia!
Thẩm Tại Dã chán ghét nhìn nàng, cái đồ không biết phân biệt này, cây san hô đỏ còn giá trị hơn đống đồ ở chỗ nàng cộng lại, vậy mà nàng còn chê!
Nhưng vì muốn thành công, Thẩm Tại Dã vẫn gật đầu: Chốt kèo.
Đào Hoa cười rạng rỡ, vươn tay ôm cổ y, nhỏ nhẹ nhìn người quỳ trước mặt, giọng ngọt ngào nói: "Người này giấu tin không báo cho gia biết, lại đi báo cho người khác, khiến thiếp thân chịu không ít đắng cay. Nếu còn giữ mạng lại, thiếp thân không chịu đâu nhé ~"
Dù có chuẩn bị tâm lý, Thẩm Tại Dã vẫn bị giọng điệu của nàng làm cho rùng mình, vẻ ghét bỏ trong mắt có che cũng không giấu được.
Có thể nhập vai một chút không? Đào Hoa đưa tay lén cấu y một cái.
Thẩm Tại Dã khẽ ho một tiếng, thu lại ánh mắt, nhìn tên gác cổng.
Bị lời nói của Đào Hoa làm cho sợ hết hồn, tên gác cổng run lẩy bẩy, trên mặt toàn là vẻ hoảng sợ: "Tướng gia, ngài hãy nghe nô tài nói ạ. Hôm ấy Nam vương phái người đến truyền tin thì ngài đang ở thư phòng bận việc. Nô tài nghĩ không phải việc gì quan trọng, cho nên mới truyền đến chỗ phu nhân, để phu nhân quyết định! Làm vậy cũng gọi là hợp tình hợp lý, sao lại muốn lấy mạng nô tài ạ!"
"Lời ngươi nói thật là kỳ lạ." Đào Hoa chớp mắt, nằm trong lòng Thẩm Tại Dã như không có xương, dáng vẻ kiêu ngạo vì được sủng ái: "Gia đang bận ngươi không bẩm báo cũng không sao, nhưng sau khi xong việc thì cũng nên thông báo một tiếng chứ? Dù sao chủ tử của tướng phủ này là tướng gia của chúng ta, không phải phu nhân."
Tên gác cổng sững sờ, trong lòng khá bực bội, cúi đầu cắn răng nói: "Sau đó có chút việc, nô tài nghĩ phu nhân đã báo với tướng gia rồi nên mới không bẩm báo."
"Nói như vậy, vẫn là lỗi của phu nhân?" Thẩm Tại Dã nhíu mày.
Tên gác cổng không dám nói phải, nhưng đúng là như vậy mà, chỉ đành cúi đầu lặng thinh. Cục diện giằng co, người ở ngoài lại vào bẩm báo một câu: "Phu nhân đến."
Đào Hoa nghe thấy, lập tức muốn nhảy xuống khỏi lòng Thẩm Tại Dã. Nhưng không biết có phải do vị đại gia này ôm thoải mái quá hay không mà hoàn toàn không muốn buông tay, như ôm một con mèo như vậy, còn vuốt ve lưng nàng nữa.
"Đừng sợ, nàng có lý mà."
Có lý cũng không thể ngồi trong lòng y trước mặt phu nhân được, còn ra thể thống gì? Đào Hoa trừng mắt với y, nhưng y lại bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không nhìn nàng.
Mai Chiếu Tuyết bước vào phòng liền giật mình, ngây ngẩn nhìn hai người ngồi đấy dính chặt lấy nhau, sắc mặt không được tốt.
Đào Hoa liều mạng giãy giụa, chỉnh lại y phục hành lễ với nàng ta: "Phu nhân an hảo."
Mai Chiếu Tuyết khẽ gật đầu mà không nói gì, cung kính thỉnh an Thẩm Tại Dã trước, sau đó quét mắt nhìn tên gác cổng bên cạnh: "Lại xảy ra chuyện gì?"
"Phu nhân cứu mạng!" Tên gác cổng như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng khấu đầu với Mai Chiếu Tuyết: "Nô tài tội không đến mức chết, tội không đến mức chết ạ!"
Mai Chiếu Tuyết sững sờ, cũng hiểu ra là chuyện gì, mỉm cười nhìn Thẩm Tại Dã: "Gia làm sao vậy ạ? Sao lại giận đến như vậy? Chuyện phái hộ viện cứu Nam vương, thiếp thân thấy tên gác cổng này không sai."
"Vẫn chưa sai?" Thẩm Tại Dã nhíu mày: "Hắn giấu tin không báo, khiến ta hiểu lầm Khương thị mà phạt nặng nàng ấy, hắn không sai, không lẽ người sai là ta?"
Mai Chiếu Tuyết mím môi, thấp giọng nói: "Tình hình lúc ấy là gia đang bận, thiếp thân là chủ mẫu của tướng phủ này, đương nhiên có thể thay gia đưa ra một vài quyết định, cho nên hắn mới đến Hàn Lăng Viện chuyển lời. Thiếp thân thấy không phải việc gì quan trọng nên sau khi Nam vương bình an cũng không có đặc biệt tới tranh công với gia."
Xem nói hay chưa kìa, ngay lập tức biến giấu tin không báo thành khiêm tốn không muốn tranh công. Mai phu nhân thật sự rất lợi hại!
Thẩm Tại Dã nghiêng đầu nhìn Đào Hoa, Đào Hoa vội vàng hoàn hồn khỏi thái độ xem náo nhiệt, tủi thân nói: "Phu nhân nói không muốn tranh công, lại khiến gia hiểu lầm thiếp thân không biết phép tắc, khiến thiếp thân đói hai ngày liên tiếp! Phu nhân không sai, tên gác cổng cũng không sai, gia càng không sai, vậy người sai là thiếp thân sao? Thiếp thân đáng bị oan ức?"
Mai Chiếu Tuyết ngẩng đầu, dịu dàng mỉm cười: "Nương tử bị oan, gia cũng an ủi bù đắp rồi, hà tất phải bắt giữ một kẻ hầu một lòng trung thành không buông chứ?"
"Trung thành cũng phải xem là trung thành với ai." Đào Hoa mếu máo, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lấy tiền của gia nhưng lại trung thành với người khác, như vậy mới đáng sợ."
"Đào Hoa!" Thẩm Tại Dã giả vờ quát khẽ: "Nàng nói như vậy chẳng phải là trách phu nhân sao?”
"Thiếp thân tủi thân quá, thiếp thân bị oan!" Mở to đôi mắt ngấn nước, Đào Hoa đưa tay kéo tay áo Thẩm Tại Dã, khẽ lắc lư: "Ngài đã nói sẽ không để kẻ hại thiếp thân sống yên mà, bây giờ kẻ đó đang ở đây, suy cho cùng chính là hắn hại thiếp thân. Ngài nói, hắn không nên chết sao?"
Thẩm Tại Dã nhíu mày, giả vờ khó xử nhìn Mai Chiếu Tuyết.
Mai phu nhân sắc mặt không tốt, cau mày nhìn Khương Đào Hoa: "Nương tử gần đây được sủng ái, thật là không còn giống trước kia."
Trước kia vẫn là biết tiến lùi, giữ phép tắc, sao hôm nay lại càn quấy như vậy?
Tưởng nàng vui lắm sao? Đào Hoa mếu máo, ấm ức nói: "Nếu giống như trước kia thì phải chịu đựng muôn vàn oan ức, vậy thiếp thân thà thay đổi, cũng phải xin gia làm chủ."
"Gia ~" Quay đầu nhìn Thẩm Tại Dã, Đào Hoa nói với vẻ đáng thương: "Lúc đầu ngài đã nói với thiếp thân là cả đời này đều sẽ bảo vệ thiếp thân thật tốt. Có người phạm thiếp thân một tấc, ngài sẽ trả lại một trượng. Nếu như làm sai, sẽ bị sét đánh! Đây đều là ngài nói đấy."
Y nói lúc nào? Thẩm Tại Dã nheo mắt nhìn nàng, tiểu nha đầu không sợ chết này, đừng tưởng y không nghe ra là nàng đang trù ẻo y trá hình nhé!
Nhưng muốn tính sổ cũng phải đợi chuyện này xong đã, y dằn cơn giận xuống, gật đầu: "Ta nói được làm được."
"Gia!" Mai Chiếu Tuyết nhíu mày: "Tên gác cổng dù sai đến mấy thì tội cũng không đến mức chết, nếu ngài thật sự vì Khương thị mà nhẫn tâm như vậy, e rằng sẽ không có danh tiếng tốt đẹp gì."
"Danh tiếng của ta tốt đẹp khi nào đâu?" Thẩm Tại Dã bật cười: "Người khác không biết, nhưng nàng còn không biết sao? Bên ngoài đều nói ta là gian thần tặc tử, không phải người tốt. Nếu đã không phải người tốt thì làm chút chuyện xấu có làm sao?"
Sống lưng Mai Chiếu Tuyệt lạnh buốt, mặt cũng căng cứng, hoàn toàn không ngờ trong lòng gia Khương thị lại có địa vị quan trọng như vậy, thật sự vì nàng mà hoàn toàn mất đi lý trí trước giờ.
Nàng ta đã sớm nghĩ đến hậu quả của chuyện này rồi, đoán rằng sẽ không có gì nghiêm trọng nên mới để mặc cho Tần thị bảo người gác cổng không bẩm báo với Lâm Vũ Viện, kết quả sao lại...
"Tướng gia, nô tài chỉ nghe lệnh hành sự thôi!" Thấy phu nhân sắp không bảo vệ được mình, tên gác cổng vội vàng quỳ xuống tiến lên hai bước, liều mình nói: "Nô tài vốn định bẩm báo với Lâm Vũ Viện, kết quả..."
Không dám nói hết lời, hắn liền nhìn Mai Chiếu Tuyết một cái.
Mai Chiếu Tuyết cúi đầu, bàn tay trong tay áo nắm chặt. Đúng là con người đều không thể tin được, khi bị đe dọa tính mạng, trong lòng nào còn có hai chữ trung thành? Chi bằng nàng ta nuôi một con chó cho rồi!
"Thiếp thân thay mặt Tần thị xin lỗi gia." Mai thị cúi đầu, thấp giọng nói: "Tần thị bướng bỉnh cũng không phải một hai ngày, đột nhiên có chủ ý như vậy, thiếp thân cũng không kịp cản."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo