Đoàn Vân Tâm khẽ thở dài: "Chẳng phải chuyện này rất bình thường sao? Nếu gia thật lòng yêu quý Trăn Trăn thì đã không vội vã bỏ nàng ấy như vậy?"
"Nhưng như thế thì quy củ trong phủ này còn đâu nữa?" Liễu Hương Quân bất mãn nói: "Người phạm nhiều lỗi lầm như vậy, trước là tiếp tục ở lại phủ, sau lại chẳng hề bị phạt, lại còn được gia sủng hạnh!"
"Muội cũng ở trong phủ một thời gian rồi." Đoàn Vân Tâm liếc nhìn nàng ta: "Lẽ nào vẫn không hiểu? Trong phủ này chưa bao giờ có quy củ gì, đều do tướng gia quyết định."
"..." Hình như đúng là vậy, nhưng nếu gia thiên vị Cố thị thì cục diện này chẳng phải vẫn chưa thể thay đổi hay sao?
Liễu Hương Quân rất lo lắng, lúc đầu nàng ta chọn bỏ Cố thị, theo phe Đoàn nương tử này. Nhưng giờ Cố thị không những trở mình thành công, mà còn ngày càng được sủng ái, chẳng phải là tự vả mặt mình sao?
Nhìn biểu cảm cũng biết nàng ta đang nghĩ gì, Đoàn Vân Tâm khẽ cười: "Muội vội gì chứ? Khi gió lớn thì không thể ra khỏi nhà, đó là điều ai cũng biết, hãy cứ chờ xem."
Liễu Hương Quân khẽ gật đầu, nhưng vẫn không hết lo, dìu Đoàn thị tiếp tục đi về phía trước.
Tình hình trong phủ thay đổi chóng mặt, Thẩm Tại Dã cũng không biết nghĩ gì, nửa tháng sau đó sủng hạnh Cố thị, Tần thị, Đoàn thị, nhưng lại không hề đến Tranh Xuân Các dù chỉ một lần.
Cố Hoài Nhu sau khi đắc sủng thì khí sắc tốt hơn rất nhiều, váy áo và trang sức cũng xa hoa hơn. Nhưng khi ngồi đối diện với Đào Hoa, thần sắc lại lộ rõ vẻ lo lắng.
"Có phải nương tử đã đắc tội với gia không?"
Đào Hoa nhún vai: "Ta không biết, ta chẳng làm gì cả. Bỗng nhiên ngài ấy không muốn ngó ngàng đến ta nữa."
Hơn nữa còn không cho nàng cơ hội giải thích hay hỏi thăm, mỗi lần nàng đến Lâm Vũ Viện đều bị chặn lại ở ngoài. Lúc đầu Đào Hoa cảm thấy rất tủi thân, nhưng sau đó cũng hiểu ra. Hẳn là y đang bận việc. Mà nàng không những không thể giúp được gì, còn có thể làm hỏng việc của y, nên y đề phòng nàng thôi.
Tuy nhiên, nghĩ thông suốt là một chuyện, nhưng chấp nhận thì lại là chuyện khác. Ban đầu nàng nghĩ rằng Thẩm rắn độc là người khẩu xà tâm phật, bây giờ xem ra, tâm của y cũng không “phật” chút nào.
Y không muốn gặp nàng, vậy nàng cũng không cần phải cố gắng nữa, sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp cũng tốt.
"Đây cũng không phải là cách." Cố Hoài Nhu cau mày: "Hay là để ta đi nói với ngài ấy?"
"Nương tử cứ giữ chặt ân sủng của mình là được, đừng dính lấy vận đen của ta." Đào Hoa mím môi: "Giờ trong phủ có vẻ như đã hình thành thế chân vạc, nương tử còn tâm trạng lo lắng cho ta sao?"
Cố Hoài Nhu sững sờ, rất bối rối: "Thế chân vạc gì?"
"Nương tử không nhìn ra sao?" Khóe miệng Đào Hoa co giật, lấy ba chén trà nhỏ trên bàn ra xếp cạnh nhau: "Tần thị, Đoàn thị, và nương tử. Ba người giờ đây độc chiếm ân sủng của gia, những người khác trong phủ cũng sẽ nhìn theo cục diện, ví dụ như gần đây có thị y đến viện của nương tử để cầu cạnh, cũng có người chọn theo hai vị chủ tử khác. Mạnh thị không còn, cục diện hai phe trong phủ sụp đổ, nương tử trong cái rủi có cái may chiếm được một chỗ, nếu mà không chịu suy nghĩ thì chắc chắn sẽ bị hai người kia chèn ép."
Cố Hoài Nhu ngạc nhiên, nhìn chằm chằm ba chén trà trên bàn, lẩm bẩm: "Vậy nên trước đây những người đó tìm đến ta nói những lời hay ý đẹp là muốn theo ta?"
"Không lẽ nương tử nghĩ họ rảnh quá sao?" Đào Hoa lắc đầu: "Trong phủ này không có bạn bè thật sự, tất cả đều dựa vào lợi ích mà đứng về một phía, lợi ích xung đột thì trở thành kẻ thù."
Vậy nên, những ngày trước Đào Hoa bảo nàng ta đáp lễ cho những người đó, coi như là kết đồng minh? Cố Hoài Nhu trợn tròn mắt, nàng ta còn chẳng biết gì cả, chỉ một lòng hầu hạ gia, may mà có nàng...
"Nương tử nghĩ sao về mấy thị y đến tìm ta, có đáng tin cậy không?"
Đào Hoa cười khẽ: "Nếu không đáng tin thì sao ta lại bảo nương tử đáp lễ? Hai thị y đến viện của nương tử, một người họ Ngô - là đích nữ của huyện lệnh huyện Khu Hổ, một người họ Phùng - là thứ nữ của quận thủ quận Trường Ninh, gia thế bối cảnh của hai người đều không gọi là cao, nhưng tính cách không tệ, chỉ muốn tìm chỗ nương thân, nhưng không có ý định đạp lên nương tử để lên chức."
Cố thị ngây ngốc: "Làm sao nương tử biết?"
"Thân thế của họ có ghi trong danh sách, còn về tính cách, chẳng lẽ nương tử không biết nhìn sao?" Ánh mắt Đào Hoa kỳ quái: "Lúc người ta đến thăm nương tử, nương tử đã nhìn cái gì vậy?”
"Nhìn trang phục và lễ vật của họ."
Đào Hoa: "..."
Hai người đều im lặng, trong sự im lặng đó, họ đạt được sự đồng thuận - nếu không có Khương Đào Hoa thì Cố Hoài Nhu chắc chắn sẽ không thể trụ được trong phủ.
Họ phát hiện ra vấn đề này khá muộn, dù sao thì người trong cuộc thường bị mù quáng. Tuy nhiên, một số người bên ngoài đã nhận ra từ lâu.
"Thay vì phí tâm sức đối phó với Cố thị, chi bằng loại bỏ Khương thị, làm một mẻ khỏe suốt đời." Liễu Hương Quân quỳ trước mặt Tần Giải Ngữ, cười tủm tỉm hỏi: "Nương tử thấy sao?"
Tần Giải Ngữ cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Giờ gia đã lạnh nhạt với nàng ta, hình như chúng ta cũng không có cách nào khác để đối phó với nàng ta."
"Cách thức luôn cần con người tạo ra." Liễu Hương Quân nói: "Khương nương tử có rất nhiều điểm khác người, ví dụ như nàng ta là nữ quyến nhưng lại thường xuyên gặp mặt Nam vương. Nên nhớ, Nam vương từng có hôn ước với nàng ta."
"Chẳng phải là gia cho phép sao?" Tần Giải Ngữ mím môi: "Ta cũng nghe được một vài tin đồn."
"Chúng ta không biết tại sao gia lại cho phép, nhưng Khương nương tử là nữ quyến của tướng phủ, chắc chắn vẫn có một số điều kiêng kỵ." Liễu Hương Quân hạ thấp giọng, nhìn Tần thị: "Nương tử thông minh như vậy, nhất định có cách."
Tần Giải Ngữ trầm ngâm giây lát, ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Cái miệng của muội đúng là biết gây thị phi.”
“Nương tử quá khen, thiếp thân chẳng qua muốn làm chút chuyện gì đó cho nương tử, để còn tiếp tục sinh tồn ở trong phủ này mà thôi.” Liễu Hương Quân cười, chậm rãi đứng dậy: “Đã đưa chủ ý rồi, cụ thể phải làm thế nào, thiếp thân cũng không thể khua tay múa chân trước mặt nương tử, nương tử hãy tự làm đi nhé.”
Tần Giải Ngữ mỉm cười, nhìn người này hành lễ rồi rời đi, cụp mắt suy nghĩ hồi lâu.
Lại đến ngày Nam vương đến phủ, Thẩm Tại Dã mặt không cảm xúc đợi ở cửa, thấy Mục Vô Hạ đến liền hành lễ: "Vương gia."
Mục Vô Hạ tò mò liếc nhìn y rồi bước vào: "Có câu này bổn vương muốn hỏi thừa tướng đã lâu - gần đây thừa tướng có bệnh gì không?"
"Không." Thẩm Tại Dã liếc nhìn hắn: "Sao vương gia lại hỏi vậy?"
Mục Vô Hạ nghiêm túc nói: "Sắc mặt của ngài trông rất tệ, hơn nữa gần đây hình như rất ít cười, ngay cả phụ hoàng hôm nay cũng hỏi rằng có phải ngài nhiều việc quá nên mệt hay không."
Thẩm Tại Dã mím môi, bỏ qua câu hỏi của Nam vương mà hỏi ngược lại: "Hoàng thượng hỏi lúc nào? Ngài cũng có mặt?"
"Chẳng phải hôm nay ban chỉ cho Cảnh vương huynh giám quốc sao?" Mục Vô Hạ nói: "Tất cả các hoàng tử đều ở ngự thư phòng nghe giáo huấn, phụ hoàng mới nhắc đến một câu như vậy."
Lòng Thẩm Tại Dã khẽ động, nhìn người bên cạnh: "Nghe tin Cảnh vương giám quốc, vương gia có suy nghĩ gì?"
Bước chân Nam vương khựng lại, nghiêng đầu nhìn y: "Có thể có suy nghĩ gì? Bổn vương chưa chắc tệ hơn Cảnh vương huynh, nhưng phụ hoàng có thành kiến với ta, khái niệm trị quốc cũng khác với ta, để Cảnh vương huynh giám quốc là chuyện bình thường."
Xung quanh không có ai, Thẩm Tại Dã mời Nam vương vào đình hóng mát trong hoa viên, ngồi xuống nhìn hắn: "Nếu Cảnh vương giám quốc là do vi thần đốc thúc thì liệu vương gia có dựa vào vi thần nhiều hơn?"
Mục Vô Hạ đen mặt, cau mày: "Ngài lại đang tính toán điều gì?"
"Tóm lại là không phải tính toán hại ngài." Thẩm Tại Dã khẽ cong khóe môi: "Nhưng vương gia vẫn luôn không chịu hợp tác với vi thần, vi thần cũng có chút phiền muộn."
"Thừa tướng." Mục Vô Hạ nhìn y, rất nghiêm túc hỏi: "Ngài nghĩ nếu một người muốn dựa vào người khác để đạt được mục đích đến mức bản thân không cần phải làm gì, thì nếu một ngày nào đó người ấy lên ngôi, liệu ngai vàng có vững chắc?"
"Không phải ngài không cần phải làm gì." Thẩm Tại Dã mím môi: "Chăm chỉ học hỏi đạo trị quốc của hoàng thượng là được."
Trên mặt hiện lên tia giận dữ, Mục Vô Hạ đứng dậy vung tay áo, ánh mắt tựa mũi tên nhìn y: "Thừa tướng coi Vô Hạ như công cụ, như bù nhìn, chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc thật sự của Vô Hạ. Ngài như vậy mà muốn ta dựa vào, quả thật là mơ tưởng hão huyền!"
Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, Thẩm Tại Dã sa sầm mặt, nhất thời cũng không biết phải nói gì. Theo kế hoạch của y, không quá hai năm nữa Nam vương sẽ lên ngôi thái tử. Nhưng giờ hắn không hợp tác thì y phải đi thêm rất nhiều đường vòng, tại sao hắn không hiểu chứ?
"Chuyến đi săn mùa xuân lần trước Khương thị bị thương đúng không?" Mục Vô Hạ quay đầu nói: "Ta muốn đi thăm tỷ ấy."
Nhắc đến Đào Hoa, tâm trạng Thẩm Tại Dã càng tệ hơn, trầm giọng nói: "Đã lâu như vậy rồi, vết thương đã lành hẳn rồi, còn gì để thăm nom chứ? Dù sao nàng ta cũng là nội quyến, vương gia vẫn nên ít gặp thì hơn."
"Bổn vương coi tỷ ấy như tỷ tỷ mà thôi." Mục Vô Hạ nói: "Ngay cả gặp mặt cũng không được?"
Tỷ tỷ? Thẩm Tại Dã cười nhạt, tỷ tỷ của hắn không có quỷ kế đa đoan như Khương Đào Hoa.
Bên này bắt đầu giằng co thì Đào Hoa ở Tranh Xuân Các bên kia vừa mới trang điểm xong.
Nam vương đến, theo lý mà nói cho dù Thẩm Tại Dã không thích gặp nàng thì tiểu vương gia cũng sẽ muốn gặp mặt nàng, nên vẫn phải trang điểm, rồi tặng tiểu vương gia một chiếc gối vừa thêu xong.
“Khương nương tử." Chưa được bao lâu, ngoài cửa đã có người đến thông báo: "Tướng gia mời người mang điểm tâm đến hoa viên."
"Được." Đào Hoa gật đầu, bảo Thanh Đài bưng điểm tâm, còn mình ôm một chiếc gối, vui vẻ đi về phía ngự hoa viên.
Chuyện mà Thẩm Tại Dã muốn ngăn cản thì dù là Nam vương cũng không thể cản được. Mục Vô Hạ đang tức giận định đi thì nghe thấy ngoài cửa hoa viên có người gọi: "Vương gia!"
Mắt hắn sáng lên, ngẩng đầu thì thấy Khương thị đang ôm gì đó đứng ở cửa, đang cười với hắn.
Mặt Thẩm Tại Dã lập tức đen sì, đứng dậy nhìn Khương Đào Hoa đang đi tới, ánh mắt sắc bén.
Thật ra đã hơn nửa tháng y không nhìn thấy nàng, thoạt nhìn nàng có vẻ gầy đi, người cũng mỏng hơn, chẳng biết có phải là do không ăn uống đầy đủ hay không.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ những điều này, y không cho gọi mà nàng lại dám tự ý đến gặp Nam vương?
"Thiếp thân xin thỉnh an gia và Nam vương!" Trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, Đào Hoa cầm gối đưa đến trước mặt Nam vương: "Đây là quà cảm ơn của vương gia do thiếp thân tự tay khâu, vương gia đừng chê nhé."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo