Cố Hoài Nhu không tin, cho rằng có thể Khương Đào Hoa không muốn nói cho mình biết, dù sao Khương thị cũng lợi hại như vậy, chuyện xảy ra lần này, nàng ta cảm thấy Mai phu nhân chưa chắc đã thông minh bằng Khương nương tử. Huống hồ gia vẫn luôn thích Khương nương tử, sao có thể không tìm được cơ hội trở mình?
Nếu Khương nương tử đã không chịu nói thì nàng ta cũng không cần phải hỏi mãi nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Hai người hàn huyên vui vẻ, Cố Hoài Nhu vẫn nhìn Đào Hoa với ánh mắt kính trọng, không còn thái độ phòng bị và nghi ngờ như trước nữa.
Ánh mắt nàng ta nóng bỏng đến mức khiến Đào Hoa nhanh chóng hiểu ra rằng Cố Hoài Nhu đã thực sự thuyết phục được nàng. Lần này lên thuyền, không giữ lại cho mình chiếc thuyền nhỏ để trốn thoát mà toàn tâm toàn ý lựa chọn tin tưởng nàng, hết lòng đi theo nàng.
"Nương tử về nghỉ ngơi đi." Lúc tiễn nàng về, Cố Hoài Nhu còn nói: "Đợi hết thời gian bị giam cầm, ta nhất định sẽ đến Tranh Xuân Các thăm nương tử."
"Được." Đào Hoa gật đầu, mỉm cười cúi đầu với nàng ta rồi cùng Thanh Đài rời đi.
Tiết xuân càng lúc càng đậm, những người lui tới hậu viện cũng đông đúc hơn. Vừa đi qua hoa viên, Đào Hoa đã nhác thấy một nữ tử hơi lạ mặt.
"Kia là ai vậy?"
Thanh Đài theo sau ngẩng đầu lên nhìn, đáp: "Chắc là Đoàn nương tử đấy. Người trong phủ thường nói nàng ta yêu hoa, nhưng sức khỏe không được tốt, không thích giao thiệp với người khác."
Đoàn nương tử? Đào Hoa nhướng mày, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại danh sách những cái tên mà mình đã xem.
Đoàn Vân Tâm, con gái của Trị túc nội lại. Cái tên này hẳn là nàng đã từng thấy, lúc đầu khi Thẩm Tại Dã cố tình khiến nàng bị người ta đố kỵ, đã loại bỏ cơ hội thị tẩm của hai người. Một người là Mạnh Trăn Trăn, còn một người nữa là Đoàn Vân Tâm.
Chỉ là, phản ứng của Mạnh Trăn Trăn khá lớn, lập tức nhảy ra trước mặt nàng, nhưng Đoàn Vân Tâm thì không, vẫn luôn chưa chính thức đến chào đã đành, nhiều lần đụng mặt trong những dịp mọi người tụ tập, hai người cũng chưa từng nhìn thẳng mặt nhau.
Là một người không thích gây sự sao?
Nghĩ vậy, Đào Hoa dẫn Thanh Đài đi vào hoa viên. Dù sao cũng là người của hậu viện, chào hỏi một tiếng cũng là việc nên làm.
Đoàn Vân Tâm vịn tay nha hoàn chậm rãi đi dạo, vừa thưởng hoa trong vườn vừa thì thầm gì đó. Lúc Đào Hoa đến gần thì nghe thấy nàng ta nói:
"Ngày càng vào xuân, hoa cỏ trong viện cũng hỗn tạp hơn rồi. Gia bị dị ứng với một số loài hoa, lát nữa ngươi về mang lọ thuốc mới làm qua cho gia.”
Tiểu nha hoàn bên cạnh đáp lời, nhỏ giọng nói: "Đêm nay gia nghỉ ở Hải Đường Các, vị ở đó tính khí luôn không được tốt, hay là chúng ta đợi đến ngày mai rồi đưa có được không?"
"Không sao đâu." Đoàn Vân Tâm mím môi: "Thứ tốt cho gia, đương nhiên là đưa cho gia càng sớm càng tốt. Bây giờ Mạnh thị đã không còn, Tần nương tử cũng không cần phải nhắm vào chúng ta như thế, cùng lắm thì ngươi nói lời xin lỗi nhiều hơn một chút, để nàng ấy thông cảm là được."
Nghe thấy những lời này, Đào Hoa chợt dừng bước, rẽ vào sau một tảng đá giả ở bên cạnh.
"Chủ tử?" Thanh Đài thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Họ đang nói chuyện, chúng ta đi vào như vậy có vẻ không hay lắm." Đào Hoa mím môi: "Hơn nữa nghe ra, Đoàn nương tử và Mạnh thị trước kia có giao tình tốt, vậy thì với ta sẽ hơi ngại."
Dù sao trước đó Mạnh Trăn Trăn cũng mang tội danh "hãm hại Khương nương tử", sau đó chuyện Cố thị giả mang thai bị bại lộ, nhưng trên dưới Mạnh gia gặp nạn mà Thẩm Tại Dã cũng không hề minh oan cho nàng ta, vẫn mặc nhận tội danh này. Mặc dù không liên quan gì đến nàng, nhưng trong mắt bạn bè của Mạnh thị, có lẽ cũng sẽ không xem nàng là người tốt.
Chào hỏi hay không cũng thế.
"Về thôi." Thấy người đã đi xa, Đào Hoa vẫy tay: "Trong phòng vẫn còn điểm tâm chưa ăn hết."
"Vâng."
Trong Tranh Xuân Các rất yên tĩnh. Đào Hoa vào phòng ngồi xuống, nhìn điểm tâm trong đĩa khẽ mím môi, cầm một miếng lên chậm rãi ăn.
Bây giờ chắc Thẩm Tại Dã đang tiêu dao ở Hải Đường Các, với hành động thô lỗ như vậy của y, e là ngày mai Tần nương tử sẽ không thể đến Lăng Hàn Viện để thỉnh an.
Nói trong lòng không có chút khó chịu nào thì là giả, tuy nàng biết mình và Thẩm Tại Dã sẽ không có kết quả gì tốt đẹp nhưng bây giờ dù sao cũng vẫn đang ở bên nhau. Ân ái với nàng một thời gian, lại quay sang vui vẻ với người khác, kiểu gì cũng khiến nàng có cảm giác như nuốt phải ruồi nhặng.
Cũng không tính là ghen tuông đâu, chỉ là cảm thấy hơi chua xót. Trái tim Thẩm Tại Dã thật quá lạnh lùng. Nữ nhân trong hậu viện này đều là của y nhưng y lại chưa từng đối xử thật lòng với ai. Nói bỏ là bỏ, nói hại là hại. Vậy rốt cuộc y dùng tâm trạng như thế nào để sủng hạnh họ?
Sắc trời dần tối, Thanh Đài từ ngoài vào báo: "Chủ tử, Hải Đường Các đã thắp đèn rồi."
Thắp đèn chính là lúc thị tẩm, Đào Hoa gật đầu, ngáp một cái rồi nằm lên giường. Thanh Đài lại đi theo nói: "Nô tỳ cứ cảm thấy chuyện Đoàn nương tử nói trong hoa viên hôm nay có thể sẽ khiến Tần nương tử không vui."
"Sao vậy?" Đào Hoa nhắm mắt nói: "Chỉ là gửi đồ thôi, có gì mà không vui chứ."
"Nhưng nàng ta chọn không đúng thời điểm." Thanh Đài nói: "Bây giờ Hải Đường Các đã bắt đầu chuẩn bị thị tẩm, chắc chắn không có ai quan tâm đến nha hoàn của nàng ta. Cứ đứng mãi ở ngoài, Tần nương tử cũng sẽ không vui, giống như kền kền ăn thịt, bên cạnh còn có kền kền khác đang đợi vậy."
"Ngươi so sánh rất hợp lý." Đào Hoa cười: "Nhưng cũng không liên quan gì đến chúng ta, để họ hành nhau đi. Giờ không còn sớm nữa, ngươi cũng đi nghỉ sớm đi."
"Vâng."
Màn đêm càng lúc càng buông, trong phủ thừa tướng vẫn yên tĩnh như thường, nhưng Thẩm Tại Dã lại không tiếp tục ở lại sảnh phụ như trước giờ.
Chiếc rèm màu đen trong phòng được kéo lại, bên trong tự có người thay y thị tẩm Tần thị. Y im lặng ẩn náu phía sau viện, nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trạm Lư nhỏ giọng đáp: "Du vương suýt bị ám sát, hoàng thượng triệu người vào cung ngay trong đêm để hỏi tình hình, Cảnh vương hơi hoảng sợ."
"Chuyện nhỏ vậy mà hắn cũng hoảng?" Thẩm Tại Dã đen mặt: "Trước đây ta đã đánh giá hắn quá cao."
"Chuyện này không thể trách Cảnh vương được, vì bệ hạ hoảng sợ, nhìn ra được người quá yêu thương Du vương, Cảnh vương khó tránh khỏi lo lắng Du vương sẽ nhân cơ hội này mà trở mình. Ý của bên kia là mong ngài có thể âm thầm qua đó một chuyến, trực tiếp thương lượng cách làm như thế nào, e là sáng sớm ngày mai phải hành động."
Khẽ mím môi, Thẩm Tại Dã gật đầu. Dù sao vào ban đêm cũng sẽ không có ai biết y đi đâu.
"Ngươi đi chuẩn bị, cẩn thận đừng để người khác thấy."
"Vâng."
Trạm Lư ra ngoài, nhìn trái ngó phải, người trong viện đều đã ngủ, không dám làm phiền Tần nương tử thị tẩm, ngoài viện đương nhiên cũng là một khoảng yên tĩnh. Thế nên hắn yên tâm đi chuẩn bị xe ngựa, rồi quay lại mời Thẩm Tại Dã ra ngoài.
Trong phủ thừa tướng vào ban đêm sẽ không có ai đi lung tung, nên lúc họ ra ngoài không có nhìn kỹ xung quanh.
Tiểu nha hoàn núp trong góc tường, trong tay vẫn đang cầm lọ thuốc, kinh ngạc nhìn thừa tướng đi ra ngoài, rồi lại nhìn Hải Đường Các.
Nàng ta đến đây đã rất lâu, nhưng mà người trong Hải Đường Các hoàn toàn không cho nàng ta vào. Nghĩ đến lời dặn dò của chủ tử, nàng ta chỉ có thể chờ đến lúc canh ba gia thức dậy mới mang tới.
Kết quả không ngờ lại nhìn thấy cảnh này. Vẫn còn chưa đến giờ mà, sao gia lại đi rồi?
Nghĩ vậy, tiểu nha hoàn dứt khoát ở đây đợi, xem khi nào gia quay lại.
Canh ba, Đào Hoa tỉnh giấc, nhìn sắc trời bên ngoài, trở mình muốn ngủ tiếp, nhưng kiểu gì cũng không ngủ được.
Có lẽ do ngủ hai người đã quá lâu nên một mình nàng ôm gối ngủ không quen. Trăn qua trở lại đến canh tư vẫn không ngủ được, Đào Hoa dứt khoát ngồi dậy, khoác áo ra ngoài đi dạo.
Thanh Đài vẫn đang ngủ say, ánh trăng ngoài cửa rất trong và sáng, Đào Hoa hít một hơi thật sâu, mở cửa viện đi về hướng vườn hoa.
Nên mới nói cuộc đời mỗi người có rất nhiều thứ là định mệnh. Chất lượng giấc ngủ của Khương Đào Hoa luôn rất tốt, cũng chưa bao giờ tỉnh dậy lúc nửa đêm, mà vô tình đêm nay thức dậy, vô tình muốn ra ngoài đi dạo, vô tình đi đến gần cửa hông, lại còn gặp Thẩm Tại Dã vừa từ ngoài trở về.
Thẩm Tại Dã cũng thường ít đi ra ngoài vào ban đêm, để an toàn, y sẽ luôn ở lại viện của nữ nhân được thị tẩm, cho đến canh ba mới rời đi. Nhưng vô tình đêm nay có chuyện, buộc y phải xuất phủ, vô tình chuyện lại có chút phức tạp, khiến y canh tư mới có thể trở về, vô tình lúc trở về lại đụng phải Khương Đào Hoa đang đi dạo.
Hai người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, đều không biết đối phương đang làm gì. Nhưng phản ứng của Thẩm Tại Dã vẫn nhanh hơn Đào Hoa một bước, tiến tới xách nàng lên, đẩy mở cửa căn phòng tối nhỏ ở bên cạnh.
"Nàng đang làm gì ở đây thế?!" Giọng nói mang theo sự căng thẳng chưa từng có, Thẩm Tại Dã nhìn nàng, hung hăng hỏi.
Đào Hoa bị giật mình choáng váng, chớp chớp mắt, vô tội đáp lời: "Thiếp thân không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút..."
"Nàng lừa được ai?" Thẩm Tại Dã nhíu mày: "Một khi đã ngủ, có bao giờ nàng tỉnh giấc lúc nửa đêm đâu? Đi dạo mà sao lại đi đến cửa hông?"
Đào Hoa thật sự rất oan ức: "Gia, từ Tranh Xuân Các đến vườn hoa, nhất định phải đi qua con đường có cửa hông mà!”
"..." Khẽ mím môi, Thẩm Tại Dã nói: "Nàng thật sự khiến ta không dám tin."
"Gia còn khiến thiếp thân cảm thấy không thể tin nổi nữa cơ!" Nhân lúc xung quanh tối đen như mực, cuối cùng Đào Hoa cũng dũng cảm trợn mắt với y: "Nửa đêm nửa hôm, ngài không nên ở Hải Đường Các sao? Sao lại chạy ra ngoài phủ rồi?"
"Chuyện này nàng không cần biết, nhưng có một điều nàng phải biết." Thẩm Tại Dã nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Chuyện ta xuất phủ là bí mật, nếu nàng dám cho người thứ hai biết thì nàng coi như xong đấy.”
Đào Hoa rụt cổ, bĩu môi: "Ngài biến mất, Tần nương tử cũng sẽ biết thôi?"
"Chuyện này nàng không cần quan tâm." Thẩm Tại Dã nói: "Ta tự có cách để nàng ta không biết, một khi tin tức bị rò rỉ, thì ta chỉ có thể hỏi tội nàng thôi.”
"Thiếp thân hiểu rồi." Đào Hoa mếu máo, giơ hai tay lên: "Thiếp thân xin thề, chắc chắn sẽ giữ bí mật cho gia."
Liếc nàng hai cái, Thẩm Tại Dã gật đầu: "Đừng phụ sự tin tưởng của ta đối với nàng."
"Ngài yên tâm đi mà!" Đào Hoa ngáp một cái, rơm rớm nước mắt nói: "Vốn dĩ còn không ngủ được, nhưng mà nhìn thấy ngài, chẳng hiểu sao lại buồn ngủ rồi. Nếu không còn việc gì khác, vậy thiếp thân về ngủ tiếp đây."
"Ừ." Thẩm Tại Dã đáp lời, đẩy cửa ra, dẫn theo Trạm Lư ở ngoài, chạy còn nhanh hơn nàng.
Thật kỳ lạ.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo