Ồn ào lâu như vậy, chắc chắn là Khương Đào Hoa không ngủ được, khi Thẩm Tại Dã đi vào đã thấy nàng đang mở to hai mắt, chớp chớp nhìn y.
“Lại đang nghĩ gì đấy?” Thẩm Tại Dã ngồi xuống bên giường, rất tự nhiên cởi xiêm y của nàng ra để xem vết thương trên vai.
Đào Hoa nghiêng đầu nói: "Cố nương tử ở trong viện này coi như rất ít thế lực, chưa bao giờ chọn đứng về phe Tần thị hay Mạnh thị, nhưng tại sao ngay từ đầu gia lại tính bỏ nàng ta?"
Thẩm Tại Dã cười khẽ: “Nàng ta sinh ra trong một gia đình quyền quý, vào tướng phủ nhờ phụ thân. Bây giờ phụ thân nàng ta phạm lỗi, sắp bị xử tử, tại sao ta phải giữ nàng ta lại để liên lụy tướng phủ?"
Đào Hoa thoáng giật mình: "Quan phủ đã biết chuyện làm tiền giả từ một tháng trước rồi?"
“Không, mới được phát hiện cách đây vài ngày thôi.”
"Vậy..." Vậy tại sao y lại có sự chuẩn bị sớm như thế?
Chuyện này không cần phải hỏi, chỉ cần động não là sẽ biết ngay, ngoài Hắc Bạch Vô Thường, kẻ duy nhất có thể đoán trước được một người đang yên lành sắp chết chỉ có thể là hung thủ.
Chắc là Cố đại nhân đã đắc tội Thẩm Tại Dã chỗ nào rồi nhỉ? Ra tay tàn nhẫn quá, dù gì Cố Hoài Nhu cũng là nữ nhân mà y từng sủng ái, bây giờ lại định đối xử với người ta như vậy?
Miếng gạc trên vết thương được tháo ra. Thẩm Tại Dã chậm rãi thay thuốc cho nàng, rồi lại nhẹ nhàng quấn lại, nhìn nàng nói: “Hai ngày tới nàng đừng đi lại lung tung, cứ ở Tranh Xuân Các nghỉ ngơi đi. Ta sẽ rất bận nên có thể buổi tối sẽ không về.”
Đào Hoa gật đầu. Muốn định tội Du vương, chắc chắn giữa Cảnh vương và hoàng đế sẽ có sự giằng co, Thẩm Tại Dã hẳn phải đứng giữa hòa giải làm người tốt, tất nhiên sẽ bận rộn. Nàng cũng sẽ nhân cơ hội này bảo Thanh Đài đi nghe ngóng tin tức bên ngoài trước.
Chuyện làm tiền giả đã có từ thời xa xưa. Chỉ là luật pháp Đại Ngụy rất nghiêm khắc, dân gian cũng không có đủ năng lực và kênh dẫn nên phần lớn tiền giả đều thông qua quan lại để lưu hành trong dân gian. Dù sao thì có rất nhiều người không dám kiểm tra tính xác thực của ngân phiếu do quan lão gia đưa cho. Dùng tiền giả đổi lấy tiền thật do triều đình cấp phát cũng là một thủ đoạn tham ô.
Cha của Cố Hoài Nhu là Lang trung lệnh, võ tướng phụ trách việc bảo vệ cung điện, không ngờ cũng giở trò này. Tuy rằng có thể là Thẩm Tại Dã giăng bẫy, nhưng nếu bản thân ông ta không tham lam thì cũng sẽ không trúng kế. Gặp quả báo thì cũng không gọi là oan uổng.
Tuy nhiên, nàng luôn cảm thấy chuyện Cố Hoài Nhu làm lần này không giống như là điều bản thân nàng ta muốn làm, suy cho cùng nàng ta tính tình bốc đồng, đầu óc đơn giản, sẽ không thể nghĩ ra cách hại người độc ác như vậy.
Vậy thì là ai đang ở trong tối theo dõi tất cả những chuyện này?
Rạng sáng hôm sau, Thẩm Tại Dã đã đi ra ngoài. Chẳng lâu sau đã có có khách đến Tranh Xuân Các.
"Ta cũng thương nương tử quá, sao cứ bị thương liên tiếp như vậy chứ?" Tần Giải Ngữ che miệng nhìn nàng, thở dài: "Quả nhiên là hồng nhan nhiều trắc trở, có người không muốn thấy nương tử được yên ổn."
Đào Hoa khẽ mỉm cười, ngây thơ nhìn nàng ta: “Tần nương tử cũng là tuyệt thế hồng nhan thiên tư quốc sắc nhưng đâu có trắc trở như ta, hẳn không liên quan nhiều đến dung nhan mà liên quan đến lòng người hơn.”
Tần thị sửng sốt, liếc nhìn nàng, cười khẽ: "Nương tử nói đúng, may mà Cố thị sắp đi rồi, ở lại trong phủ này thêm hai ngày nữa chưa chắc sẽ có thay đổi gì."
"Tần nương tử ở trong phủ này lâu hơn ta rất nhiều." Đào Hoa nhìn nàng ta, tò mò hỏi: "Cố thị là người như thế nào, chắc nương tử phải biết rõ hơn ta chứ?"
"Đó là điều tất nhiên." Tần Giải Ngữ bật cười: "Nàng ta tính giống hệt cha mình, giả thanh cao, thường không chịu chơi với tỷ muội chúng ta. Ở trước mặt gia vừa quyến rũ vừa nịnh bợ, luôn thích chơi trội.”
“Hả?” Đào Hoa nghe thấy điểm mấu chốt: “Cố thị rất giống cha nàng ấy?”
"Đương nhiên, cha nào con nấy." Tần Giải Ngữ khinh thường nói: "Người ở hậu viện chúng ta có ai không phải quan lại quyền quý? Vì đã thành thông gia nên bọn họ đều kính trọng tướng gia. Duy chỉ có cha nàng ta, chẳng qua chỉ là một Lang trung lệnh nhưng lại nhiều lần cãi lại tướng gia ở trên triều và làm những chuyện ngu xuẩn xấu xa, bây giờ nàng ta bị bỏ cũng coi như đáng đời.”
Cố đại nhân thật sự có tính khí như vậy? Thế thì không trách Thẩm Tại Dã được. Đào Hoa mím môi, tính tình của Thẩm Tại Dã rõ ràng là “thuận ta thì sống, chống ta thì chết”, người đứng đối diện y đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tuy nhiên, Tần Giải Ngữ và Cố thị cũng không tính là có thâm thù đại hận gì, thậm chí có thể nói rằng họ gần như không có sự giao thoa. Bây giờ Cố thị ngã xuống giếng, liệu nàng ta có ném đá mạnh quá không?
“Lúc Cố thị đắc sủng nhất trong phủ này tình hình như thế nào?” Đào Hoa hỏi: “Có đến mức tùy ý xuất phủ không?”
“Sao có thể chứ?” Tần Giải Ngữ cười lạnh: “Bất kể là ai trong viện này đắc sủng đến mấy, muốn xuất phủ cũng đều phải tìm phu nhân xin thẻ bài. Ngay cả nha hoàn đi ra ngoài cũng phải ghi lại nguyên do hướng đi. Đây là quy tắc.”
Thế à, Đào Hoa gật gù: "Phải tuân thủ quy tắc mới được."
Tần Giải Ngữ nhìn nàng, cười nói: "Nhưng nếu nương tử muốn xuất phủ thì cứ việc đi thông báo cho phu nhân, phu nhân đều sẽ cho phép."
“Không có việc gì quan trọng cũng vẫn có thể ra khỏi phủ đi dạo sao?” Đào Hoa nhướng mày.
"Người khác thì ta không dám đảm bảo, nhưng nương tửng thì được." Tần Giải Ngữ vỗ nhẹ vào tay nàng: "Phu nhân của chúng ta rất thích nương tử."
Nhìn ra thích nàng ở chỗ nào vậy? Đào Hoa cười xòa, lẩm bẩm trong lòng. Nàng luôn cảm thấy Mai Chiếu Tuyết mặc dù trông có vẻ đoan trang hào phóng nhưng ngược lại là người dây vào nhất trong viện.
"Lần này ta tới đây, thứ nhất là để thăm nương tử. Thứ hai cũng là muốn chuyển lời cho nương tử." Tần Giải Ngữ khẽ cất lời, ánh mắt nhìn nàng với ý tứ sâu xa: "Rất khó để tồn tại ở trong viện này. Nếu không nhanh chóng chọn một cây đại thụ mà ôm thì nương tử cũng sẽ bị gió thổi bay giống như Cố nương tử. Phu nhân rất vừa mắt nương tử, nếu nương tử bằng lòng thì có thể đến Lăng Hàn viện đi dạo.”
Vậy mà lại đến để lôi kéo nàng? Đào Hoa kinh ngạc, nàng vẫn luôn cho rằng Mai thị và Tần thị có chút thù địch với mình, nữ nhân đắc sủng như nàng vốn đã là cây đại thụ rồi, sao lại phải ôm người khác làm gì? Mà cái cây lớn hơn cả phu nhân thì chỉ có kết quả duy nhất là bị đốn hạ ở trong rừng mà thôi.
Họ đang toan tính điều gì?
Đào Hoa ngẫm nghĩ rồi cười nói: "Ta hiểu ý của nương tử rồi, để ta suy nghĩ thêm vài ngày nữa, đợi vết thương lành rồi sẽ đi bái kiến phu nhân."
"Cũng được." Tần Giải Ngữ gật đầu, suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy, nhìn nàng: "Khương nương tử là người thông minh, hẳn là sẽ không khiến ta và phu nhân thất vọng. Nương tử nghỉ ngơi đi."
Đào Hoa gật đầu, lễ phép đưa mắt tiễn nàng ta, sau đó nhanh chóng căn dặn Thanh Đài: “Giúp ta đi kiểm tra ghi chép ra vào ở trong phủ, xem xem mấy ngày nay có ai ra khỏi Ôn Thanh Các không.”
“Vâng.” Thanh Đài đáp lời rồi lập tức đi ra ngoài, chẳng bao lâu sau liền mang về bản sao danh sách xuất phủ mấy ngày nay.
Đào Hoa nhận lấy xem qua, nheo mắt lại. Người trong Ôn Thanh Các chỉ ra ngoài mời đại phu vài lần trước và sau khi Cố thị sẩy thai, sau đó trong thời gian tĩnh dưỡng thì không ai ra khỏi phủ nữa.
Thú vị đấy.
Sau khi trời tối, có tin từ trong cung truyền đến rằng hôm nay thừa tướng sẽ ở lại cung, người trong phủ cũng không đợi nữa, lần lượt tắt đèn đi ngủ.
Trăng đã lên cao, Cố Hoài Nhu ở Ôn Thanh Các đang ngồi khóc trong viện.
Nàng ta không nỡ xa nơi này, càng không nỡ xa Thẩm Tại Dã, nhưng không còn nhiều thời gian nữa nên chỉ có thể liếc nhìn thêm vài cái.
Không ngờ sau hơn một năm vào phủ, kết cục cuối cùng của nàng ta lại như thế này. Nàng ta hối hận rồi, lẽ ra lúc cơ thể có điều khác lạ nàng ta nên nghe theo lời của Khương Đào Hoa, đừng vội vàng chẩn đoán như thế, thì cũng không đến mức phải rơi vào kết cục như bây giờ.
Cố Hoài Nhu thở dài một hơi rồi đứng dậy, đang định trở về phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng cọt kẹt.
Nàng ta thoáng giật mình, quay đầu hét lên: "Kẻ nào?"
Trong Ôn Thanh Các chỉ còn lại Việt Đào và nàng ta, ngay cả một hộ viện cũng không có, nên nàng ta nói gì cũng không có ai nghe thấy, ngoại trừ Khương Đào Hoa đang đi vào.
Đào Hoa cởi nón trên áo choàng xuống, hành lễ với nàng ta: "Đừng hoảng sợ, là ta."
Đồng tử Cố Hoài Nhu co lại, theo bản năng lùi lại hai bước: "Nửa đêm canh ba, nương tử tới đây làm gì?"
"Đương nhiên là có chuyện muốn nói với nương tử." Đào Hoa tự nhiên đi tới, nắm tay nàng ta đi về phía phòng chính.
Tay Cố Hoài Nhu lạnh ngắt, đột nhiên được người khác sưởi ấm, tuy trên mặt vẫn đề phòng nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút chua xót. Từ sau khi tướng gia nói sẽ bỏ nàng ta, mẫu thân đi rồi, Việt Đào thì chỉ biết khóc, đến một người để nàng ta nói chuyện cũng không có. Nỗi ấm ức và oán giận trong lòng không có nơi nào để trút bỏ.
Cho nên vừa ngồi xuống, nàng ta đã không cầm được nước mắt, nhìn Đào Hoa nói: "Ta thật sự không muốn giết nương tử."
“Ta biết mà.” Đào Hoa cười híp mắt nhìn nàng ta: “Nếu không đêm nay ta cũng sẽ không tới.”
"Đa tạ.” Cố Hoài Nhu nức nở hai tiếng: "Lòng người ấm lạnh vô chừng, xưa nay giúp người khi thành công luôn nhiều hơn giúp người khi gặp nạn. Cho dù tối nay nương tử đến vì lý do gì, Hoài Nhu cũng nợ nương tử một ân tình."
Đào Hoa chớp mắt bật cười: "Bây giờ nương tử ngoan ngoãn đáng yêu quá nhỉ, nếu bản tính không xấu, vậy sao trước đây lại nhảy khỏi thuyền của ta?"
"Là ta ngu ngốc." Cố Hoài Nhu nhắm mắt lại: "Nếu có cơ hội được làm lại, ta nhất định sẽ một lòng đi theo nương tử, không làm mấy chuyện ngu xuẩn đó!"
"Vậy bây giờ nương tử có thể nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không?" Đào Hoa nói: "Ta cảm thấy chuyện trong khu rừng ngoại thành có lẽ không phải do nương tử sắp xếp, vậy thì là ai đứng sau lưng hại nương tử?"
Cố Hoài Nhu giật thót, ngước mắt nhìn nàng: "Sao nương tử lại cho rằng không phải ta?"
Ngay cả tướng gia cũng nói là nàng ta, nàng ta cũng không có bằng chứng nào có thể chứng minh không phải mình làm.
"Rất đơn giản, người của nương tử trong khoảng thời gian đó đều không ra khỏi phủ thì mua chuộc hung thủ bằng cách nào?" Đào Hoa bĩu môi: "Cho bồ câu đưa thư à? Trong phủ này không có bồ câu."
Cố Hoài Nhu kinh ngạc há hốc mồm, vỗ ghế vịn tay đứng phắt dậy: "Đúng thế! Có ghi chép xuất phủ mà! Ta có thể chứng minh với gia là mình trong sạch!"
Nói xong liền định đi ra ngoài.
“Nương tử nghỉ một lát đã.” Đào Hoa lắc đầu: “Loại chứng cứ này chỉ có thể khiến người tin nương tử tin thôi, chứ không thể thuyết phục được người không tin nương tử đâu.”
Người Cố Hoài Nhu cứng đờ, quay đầu nhìn nàng: “Gia không tin ta?”
"Lẽ nào nương tử vẫn không nhìn ra?" Đào Hoa thở dài: "Kể từ khi phụ thân nương tử nhiều lần ngỗ ngược với ngài ấy, ngày ấy đã hoàn toàn không tin nương tử nữa rồi."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo