Nha hoàn chạy vặt Thanh Vũ của ngoại viện vội nói: "Gia! Chúng nô tỳ oan uổng quá! Cố phu nhân sai người đến nói trong viện này giấu đồ vu khống Cố nương tử, cưỡng chế lục soát..."
Cố phu nhân? Đào Hoa chớp mắt, nhìn Thẩm Tại Dã. Sắc mặt y tối sầm, đẩy nàng ra rồi bước vào phòng.
Sau chốc lát, mấy tên gia nô bị ném ra giữa viện rầm rầm.
"Các ngươi tạo phản à, ai cho các ngươi cái gan dám lục đồ trong tướng phủ?!" Thẩm Tại Dã tức giận quát, ngước mắt nói với Trạm Lư: "Dẫn hết người của Ôn Thanh Các đến đây cho ta!"
"Vâng!" Trạm Lư đáp lời, quay người chạy nhanh.
Đào Hoa rụt cổ, bước vào xem thử bất chấp cơn giận của vị đại gia này. Mấy tên gia nô nằm dưới đất không phải mặc y phục của tướng phủ mà là được người nhà người khác mang tới.
Thế thì cũng không thể trách Thẩm Tại Dã lại tức giận như vậy. Ai mà lại không tinh ý quá thế? Dẫn người đến tướng phủ lục soát, lại còn bị thừa tướng bắt gặp, chẳng phải là vào hang rắn đào trứng hay sao? Không cắn chết đám ngu xuẩn này mới lạ!
Trong phủ nhanh chóng ồn ào huyên náo, Trạm Lư cũng rất can đảm, còn mang theo hộ vệ, trực tiếp áp giải một người ăn mặc lộng lẫy đến đây.
"Buông ra! Tất cả buông ra cho ta! Các ngươi tạo phản hả!"
Giọng nói sắc bén từ xa truyền đến khiến Đào Hoa giật mình, vội vàng nhảy ra đứng sau lưng Thẩm Tại Dã.
Mai Chiếu Tuyết là người đầu tiên bước vào viện. Trên mặt có chút hoảng sợ, tựa hồ thật sự không biết Thẩm Tại Dã đã trở về, tiến lên trước hành lễ: “Thiếp thân thỉnh an gia, không biết gia hồi phủ sớm nên không nghênh tiếp, xin gia thứ tội!"
Thẩm Tại Dã không nhìn nàng ta mà ngước mắt nhìn người bị áp giải ở phía sau.
Vừa nhìn thấy tướng gia đã về, Cố phu nhân cũng không ồn ào nữa, nhưng vẻ mặt vẫn có chút không vui, thấp giọng lầm bầm.
"Gia!" Cố Hoài Nhu nhào tới nói: "Gia mẫu không biết phép tắc, nếu có gì mạo phạm đến gia, xin gia bao dung."
"Không biết phép tắc?" Thẩm Tại Dã cười lạnh: "Đường đường là phu nhân của Lang trung lệnh mà ngay cả phép tắc cũng không biết. Lại còn muốn người khác bao dung? Ta không phải là Cố đại nhân, không có tấm lòng rộng rãi như vậy. Cố phu nhân là người đầu tiên không có thánh chỉ mà dám đến tướng phủ ta tìm người, món nợ này không đi tìm Cố đại nhân tính sổ thì sao mà được?
Cố Hoài Nhu sửng sốt, vội quay đầu nhìn mẫu thân mình, liên tục nháy mắt.
Cố phu nhân ở trong phủ ngạo nghễ quen thói, vì Cố đại nhân là người thiếu lập trường nên bà ta cũng luôn vênh váo hung hăng, tự cao tự đại. Lúc đầu khi Cố Hoài Nhu ở tướng phủ đắc sủng, bà ta còn xem con gái mình là bảo bối trong lòng thừa tướng mà thường xuyên tác oai tác quái.
Thế nên bây giờ cho dù sắc mặt Thẩm Tại Dã đã rất khó coi nhưng bà ta cũng chỉ hạ giọng xuống một chút: "Ta không làm chuyện gì sai trái, thừa tướng có gì mà phải tính sổ?"
"Mẫu thân!" Cố Hoài Nhu lo đến mức mặt trắng bệch, hoảng sợ liếc nhìn Thẩm Tại Dã, nhanh chóng lùi lại bên cạnh kéo mẹ mình nói: “Người đừng nói kiểu kích động như vậy!”
"Ta kích động chỗ nào?" Cố phu nhân cau mày: “Lẽ nào không phải sao? Rõ ràng là có người muốn hại con trước, con yếu đuối như vậy còn ra thể thống gì?"
Tức quá hóa cười, Thẩm Tại Dã chắp hai tay cúi đầu nhìn bà ta, hỏi: “Ai muốn hại ai?”
“Tướng gia vẫn chưa biết nhỉ?” Cố phu nhân ngước mắt nhìn Khương Đào Hoa ở bên cạnh rồi quỳ xuống đất, lạnh lùng nói: “Ngài vừa rời kinh thành, trong ngoài phủ liền bắt đầu lan truyền tin đồn nói Hoài Nhu mượn cớ mang thai hãm hại Mạnh thị, vu oan cho Khương nương tử. Trùng hợp là tin tức này được truyền ra từ Tranh Xuân Các.”
Cái gì? Đào Hoa kinh ngạc nhìn bà ta: "Ta đi rồi là Tranh Xuân Các đâu còn người nào, tin tức được truyền từ đâu chứ?"
“Chuyện đó thì phải khen Khương nương tử thông minh.” Cố thị hừ nhẹ, liếc mắt nói: “Nương tử và tướng gia vừa đi, trông thì giống như đã phủi sạch quan hệ, nhưng lại lén lút sắp xếp nha hoàn hãm hại Nhu Nhi! Tội nghiệp Nhu Nhi mất con đã đành, còn bị người ta vu khống!”
Chuyện này thật thú vị! Đào Hoa nheo mắt, tiến lên một bước nhìn bà ta: "Phiền bà nói lại lần nữa, ta vu khống Cố thị chuyện gì?"
“Nương tử đang giả vờ đấy à?” Cố phu nhân cau mày, ngẩng đầu nhìn nàng: “Còn tưởng ai cũng không biết sao? Nương tử phái người đi tung tin đồn khắp trong phủ ngoài phố rằng Nhu Nhi nhà ta không hề có thai, mà là lợi dụng việc mang thai để gây khó dễ cho nương tử và Mạnh thị, bụng dạ hẹp hòi, âm mưu toan tính. Còn nói nó mua chuộc đại phu của Huyền Hồ Đường, đúng là nói dối rất hoàn hảo, khiến ta suýt thì tin thật! Bây giờ bên ngoài đều mắng chửi Nhu Nhi của ta rất khó nghe, nương tử vui rồi chứ?”
Đào Hoa rất kinh ngạc, chuyện này truyền từ đâu ra vậy? Lẽ ra chỉ có nàng và Cố Hoài Nhu biết mới đúng, hơn nữa nàng còn bận đối phó với Thẩm Tại Dã, lấy đâu ra thời gian rảnh để hãm hại Cố Hoài Nhu?
Quay đầu nhìn Cố thị, trong mắt nàng tràn đầy thăm dò. Cố Hoài Nhu rõ ràng đang rất chột dạ, vừa đối mắt với nàng liền vội vàng cúi đầu né tránh.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thẩm Tại Dã từ trên cao nghe xong, bình tĩnh nói: "Chiếu Tuyết."
"Có thiếp thân.”
"Nàng là chủ mẫu trong phủ, khi ta đi vắng, nàng là chủ sự trong phủ này. Thế nhưng bây giờ lại để mặc cho kẻ khác dẫn theo gia nô đến phủ giở trò ngang ngược, nàng có biết mình sai không?"
Mai Chiếu Tuyết sửng sốt, vội vàng cúi đầu: "Thiếp thân cam lòng nhận tội thất trách."
“Về chép phạt Tâm Kinh mười lần đi.”
"… Vâng."
Cố phu nhân sững sờ, nhìn chằm chằm Thẩm Tại Dã. Người bị phạt là Mai Chiếu Tuyết, nhưng rõ ràng là đang vả vào mặt bà ta, dựa vào đâu chứ?
"Tướng gia thiên vị đến mức không muốn điều tra chuyện này sao?" Bà ta tức giận: "Dù gì cũng liên quan đến danh dự của tướng phủ! Ngài không thể tha cho kẻ tiểu nhân đứng đằng sau tác quái được!”
"Đương nhiên ta sẽ điều tra, không phiền phu nhân lo lắng." Thẩm Tại Dã lạnh lùng liếc bà ta một cái, quay đầu nhìn Cố Hoài Nhu: "Nếu đã lan truyền tin đồn như thế, vậy thì mời đại phu của Huyền Hồ Đường đến khám lại lần nữa trước đi.”
Cố Hoài Nhu thoáng giật mình, vội vàng cúi đầu nói: "Gia muốn mời thì hãy mời Trương đại phu, ông ấy rất có kinh nghiệm về bệnh phụ nữ."
"Chỉ mời một người sao mà đủ?" Thẩm Tại Dã cười hiểm nhìn nàng ta: "Huyền Hồ Đường có rất nhiều người y thuật tinh thông, dù có mời tất cả bọn họ, ta cũng mời nổi."
Sắc mặt tái nhợt, trong lòng Cố Hoài Nhu cuống cuồng, vội kéo vạt áo mẫu thân mình.
"Sao thế?" Cố phu nhân không hiểu nhìn nàng ta, hất cằm nói: "Nên chẩn đoán thì chẩn đoán, cũng không thể để con bị oan uổng được! Con đó, tại vì quá lương thiện nên luôn bị bắt nạt trong phủ này!”
Đào Hoa cười cười, nhìn Cố Hoài Nhu: "Đúng là rất lương thiện.”
Nàng còn chưa tính toán chuyện lần trước nàng ta mưu tính giết mình, vậy mà bây giờ lại sợ nàng tiết lộ bí mật mang thai đã cắn ngược lại nàng trước?
Chuyện này thì có ích gì cho nàng ta chứ? Lỡ như tra ra nàng ta không mang thai thật thì sẽ là họa vô đơn chí. Mạnh gia vừa vào đại lao, Thẩm Tại Dã đã không còn chút kiêng dè nào nữa, trực tiếp dùng tội mang thai giả để xử Cố thị cũng không có vấn đề gì.
Tại sao người ta lại thích tự tìm cái chết đến thế?
Cố Hoài Nhu lo lắng đến mức không nói nên lời, liếc nhìn Đào Hoa, trong mắt đầy vẻ van xin.
Chuyện này không phải nàng ta làm, nàng ta đâu có ngốc đến thế! Tránh còn không kịp nữa là, còn muốn ngọc nát vàng tan cùng người khác hay gì?
Đào Hoa sửng sốt, khẽ nhướng mày.
Không phải nàng ta thì là ai?
Không còn thời gian để họ giao tiếp bằng mắt, Thẩm Tại Dã bế Đào Hoa vào phòng trong, để nàng nằm trên giường nghỉ ngơi thoải mái, sau đó bảo Cố thị và Cố phu nhân cùng những người đến xem náo nhiệt đợi ở phòng ngoài.
Cố phu nhân ngồi sang một bên, liếc nhìn vào phòng trong mấy lần, nhỏ giọng lầm bầm: “Nhiều người ngồi như vậy mà cô ta lại nằm ư?”
"Mẫu thân." Cuối cùng Cố Hoài Nhu không nhịn được nói khẽ: "Con đã không còn đắc sủng như trước nữa rồi, người không thể bớt ra vẻ lại được sao?”
“Con…” Cố phu nhân cau mày: “Tự hạ thấp bản thân như vậy, ai lại coi trọng con?”
"Người nghĩ rằng ở đâu cũng là Cố phủ sao?" Cố Hoài Nhu bực mình giậm chân: "Nơi này có quy củ, không phải chỉ có một mình con!"
Bị nàng ta gào cho choáng váng, Cố phu nhân kiềm chế một chút, bĩu môi: "Biết rồi, con sốt ruột như thế làm gì? Tướng gia còn đang nhìn kìa."
"..." Cố Hoài Nhu tức giận nhắm mắt lại. Trước đây nàng ta luôn báo điều tốt chứ không báo điều xấu, khiến cho mẫu thân nghĩ rằng nàng ta thật sự rất lợi hại, đi đâu cũng mượn danh nàng ta đắc tội người khác, cuối cùng người chịu khổ đều là nàng ta.
Tại sao lại dễ kích động như vậy chứ?
Thẩm Tại Dã lặng lẽ uống trà mà không thèm ngước mắt lên nhìn. Trong tập sách y cầm trên tay đã có thêm một cái tên bị gạch bỏ.
Các đại phu của Huyền Hồ Đường nhanh chóng đến nơi, tổng cộng có mười người. Cố Hoài Nhu rất không muốn đưa tay ra, muốn mượn cớ chóng mặt khó ở để trốn đi. Cố phu nhân cũng nhận thấy có gì đó không ổn, thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
Trong phòng nhiều người như vậy, Cố Hoài Nhu sao có thể dám nói gì? Chỉ có thể cắn răng nói với Thẩm Tại Dã: "Thiếp thân không muốn bắt mạch, gia có thể cho thiếp thân về nghỉ ngơi được không? Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra."
“Nếu như nàng bị oan mà nàng nói lời này thì ta sẽ cảm thấy nàng rất hiểu chuyện.” Ngẩng đầu nhìn nàng ta, Thẩm Tại Dã thản nhiên nói: “Nhưng hôm nay là mẫu thân nàng khiến Đào Hoa bị oan, nàng còn nói như thế, khó tránh khỏi có chút xấc láo.”
Cố Hoài Nhu sửng sốt, vén váy lên quỳ xuống: "Thiếp thân nguyện lòng xin lỗi Khương nương tử."
"Biết sai mà sửa chữa là chuyện tốt." Thẩm Tại Dã nói: "Nhưng các đại phu đều đã đến rồi, nàng vẫn nên khám thử xem sao. Nếu như không khám thì đến ta cũng cho rằng nàng đang chột dạ."
Người Cố Hoài Nhu cứng đờ, cúi đầu bất động. Thanh Đài ở bên cạnh nhìn theo ánh mắt Thẩm Tại Dã, lập tức bước tới ấn Cố Hoài Nhu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đưa tay nàng ta cho đại phu bắt mạch.
Cố Hoài Nhu đen mặt, nhìn Thanh Đài nói: "Ta với ngươi không thù không oán, ngươi làm gì vậy hả?”
“Theo lời Cố phu nhân nói, đây là để chứng minh nương tử trong sạch, cũng là để rửa sạch tội vu khống cho chủ tử nhà ta.” Thanh Đài vô cảm nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, nương tử không cần phải căng thẳng. "
Không căng thẳng mới lạ! Cố Hoài Nhu liều mạng giãy giụa, cau mày hét lớn: "Ngươi buông ta ra!"
“Nếu nàng còn giãy giụa thì chứng tỏ lời đồn bên ngoài là thật.” Thẩm Tại Dã nghiêm mặt: “Hoài Nhu, giả mang thai giá họa cho người khác, tội danh này không nhẹ hơn việc Mạnh thị mưu hại con nối dõi đâu.”
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo