Nữ nhân hiểu chuyện như vậy thật ra rất khiến người ta yên tâm, nhưng không biết tại sao nghe nàng nói như thế, Thẩm Tại Dã lại cảm thấy có một chút đau lòng nhỏ như sợi tóc vậy.
Nàng thông minh nên có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện, cũng biết y chưa bao giờ đặt nàng vào vị trí đặc biệt quan trọng nào. Biết rõ điều này mà vẫn tiếp tục ở bên cạnh y tận tâm tận lực hầu hạ, phải chăng cũng quá chua chát?
Thẩm Tại Dã mím môi, đứng dậy: “Hai ngày tới trong cung còn phải sắp xếp lễ nghi cho hoàng thượng xuất cung, nàng cũng hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.”
"Vâng." Đào Hoa mỉm cười đáp lời.
Đợi mọi người rời khỏi Tranh Xuân Các, Khương Đào Hoa mới ngồi trở lại nhuyễn tháp, hít một hơi thật sâu.
Trước mặt có sói, sau lưng có hổ. Làm sao có thể yên tâm sống trong hoàn cảnh như vậy chứ?
Sau khi Mạnh thị rời đi, trong phủ cũng đã yên tĩnh một thời gian, mấy nương tử và thị y nương nhờ Mạnh thị trước đó đều nhốt mình trong phòng không dám ra ngoài. Sông có khúc người có lúc, Tần thị đương nhiên hống hách hơn rất nhiều.
“Nghe nói có cuộc săn bắn mùa xuân, hoàng thượng yêu cầu văn võ bá quan đều mang theo gia quyến.” Tần Giải Ngữ cười tít mắt cầm một bộ xiêm y mới bước tới đưa cho Mai Chiếu Tuyết xem.
"Tỷ mặc bộ này được không?"
Mai Chiếu Tuyết cau mày liếc nhìn nàng ta: "Muội không biết thật hay là giả vờ không biết? Gia đã nói là sẽ dẫn Khương thị đi."
“Chưa đến ngày khởi hành, ai biết cuối cùng là ai sẽ đi?" Tần Giải Ngữ mỉm cười đến gần Mai thị, khẽ hỏi: "Tỷ mới là phu nhân chính thất, không lẽ để Cảnh vương trơ mắt nhìn tỷ bị một nương tử đè đầu đến mức không thể lộ diện hay sao?”
Trong lòng cũng không vui, nhưng trên mặt Mai Chiếu Tuyết không biểu lộ bao nhiêu cảm xúc mà chỉ nói: “Chuyện này cũng không thể làm gì được, dù Khương thị chỉ là nương tử nhưng cũng là công chúa nước Triệu. Gia đưa nàng ta đi cũng gọi là hợp tình hợp lý.”
“Nếu tỷ nghĩ như vậy thì từ nay về sau Khương thị sẽ thay tỷ tham dự đủ thể loại yến tiệc, thay tỷ đi diện thánh, rồi dần dần sẽ thay tỷ quản lý chuyện trong phủ này, cũng đều hợp tình hợp lý rồi." Tần Giải Ngữ lắc đầu: "Nhưng đó là của tỷ mà, phải không nhượng bộ dù chỉ một bước chứ. Một khi đã nhường rồi, sợ rằng tất cả mọi thứ của tỷ đều sẽ rơi vào tay nàng ta."
Trong phòng yên tĩnh một hồi, cuối cùng Mai Chiếu Tuyết cũng ngẩng đầu nhìn Tần thị hỏi: “Muội có cách gì?”
Tần Giải Ngữ cười khanh khách, cúi đầu thì thầm một tràng vào tai Mai thị.
Ôn Thanh Các.
Cố Hoài Nhu lấy cớ tĩnh dưỡng, vẫn luôn nhốt mình trong nhà không dám ra ngoài. Tuy nói là đã thoát được một kiếp nạn nhưng vẫn luôn cảm thấy rùng mình run sợ.
Nàng ta không dám đảm bảo rằng người trong phủ thật sự không biết gì, nhưng đã đợi bao nhiêu ngày rồi mà vẫn không có tin tức gì khác.
Không lẽ nàng ta đã lừa được tất cả mọi người?
"Chủ tử!" Việt Đào từ bên ngoài chạy vào, sắc mặt rất khó coi: "Tần nương tử đến."
Cố Hoài Nhu giật thót, cau mày: “Nàng ta tới đây làm gì?”
Vừa dứt lời, Tần Giải Ngữ đã bước vào phòng trong, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Cố nương tử, xảy ra chuyện rồi!"
Cố Hoài Nhu khẽ siết chặt tay, cau mày nhìn nàng ta: "Xảy ra chuyện gì mà phải phiền nương tử đích thân đến đưa tin thế?"
Tần Giải Ngữ muốn nói nhưng lại thôi, quay đầu nhìn Việt Đào và nha hoàn bên cạnh.
Cố Hoài Nhu do dự một lát rồi xua tay nói: "Lui xuống cả đi."
"Vâng."
Cửa phòng đóng lại, Tần Giải Ngữ không giấu được vẻ lo lắng trên mặt nữa, thần sắc kỳ quái nhìn Cố Hoài Như: "Vừa có tin tức truyền đến, Mạnh thị tự sát trong Mạnh phủ rồi.”
"Cái gì?!" Cố Hoài Nhu cả kinh, mặt trắng bệch: "Mất rồi?"
"Mất rồi." Tần Giải Ngữ thở dài: "Dù sao cũng là tỷ muội chung phủ nhiều năm, lúc mới nghe tin ta cũng giật mình. Bây giờ Mạnh phủ đang ém chuyện này xuống không dám rêu rao, chỉ có một số ít người biết thôi.”
Cố Hoài Nhu hít mấy hơi khí lạnh, lấy tay che ngực, ánh mắt đờ đẫn, không khỏi lẩm bẩm: "Chỉ là bị trả về thôi mà, sao lại nghĩ quẩn như thế…”
“Nương tử nói nghe nhẹ nhàng quá.” Tần Giải Ngữ vuốt chiếc khăn tay, tức giận nhìn Cố thị: “Nếu là nương tử, vì mưu sát con của chồng mà bị trả về nhà mẹ đẻ, nương tử có thể chịu nổi không? Huống chi người nàng ta hại là con của tướng gia, chắc chắn sẽ bị gia đình quở trách rất nhiều. Mặc dù..."
Tần Giải Ngữ thay đổi giọng điệu, đột nhiên cười rất quái dị, nhìn Cố Hoài Nhu: "Mặc dù cũng không phải nàng ta thật sự hại chết con của gia."
Sống lưng lạnh toát, Cố Hoài Nhu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng ta, giọng lúng túng: "Nương tử có ý gì?"
“Người ngay không nói lời mờ ám.” Tần Giải Ngữ cúi đầu liếc nhìn bụng Cố thị, hừ nhẹ: “Ta biết rất rõ trong bụng nương tử có con nối dõi của gia hay không. Vốn nghĩ cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua chỉ là một thủ đoạn tranh sủng mà thôi, nên cũng không muốn nói cho gia biết. Nhưng bây giờ lại xảy ra án mạng…”
Cố Hoài Nhu hít vào một hơi khí lạnh, kinh ngạc nhìn nàng ta: "Sao nương tử biết?!"
"Trên đời có chuyện trùng hợp như vậy đấy, ta cũng biết đại phu Huyền Hồ Đường mà nương tử mời vào phủ để hối lộ." Tần Giải Ngữ cười duyên dáng, vuốt tóc: "Nói như vậy nương tử có hiểu không?"
Toàn thân Cố Hoài Nhu run rẩy, trong mắt đầy nỗi hoảng sợ nhìn Tần thị: "Nương tử muốn gì?"
"Đừng căng thẳng, dù sao cũng đều là người của tướng phủ, ta cũng không có ý định đuổi cùng giết tận." Tần Giải Ngữ nhìn nàng ta: "Chỉ cần nương tử giúp ta một việc thì ta sẽ giấu kín chuyện này trong bụng, sẽ không ai biết được.”
Mắt dần mở ra, đồng tử của Cố Hoài Nhu phản chiếu khuôn mặt của Tần Giải Ngữ - nốt ruồi hình thoi ngay ấn đường như đang bốc cháy, trong mắt ẩn chứa ý cười khiến người ta ớn lạnh toàn thân, giống như một con yêu tinh xinh đẹp vừa liếm vệt máu trên môi vừa nhìn nàng ta.
Tranh Xuân Các.
Khương Đào Hoa cẩn thận lựa chọn y phục và trang sức, lại bảo Thanh Đài đến chỗ quản gia lấy son La Đại mới, sau đó ngồi trước bàn trang điểm cẩn thận so sánh xem trang điểm kiểu nào phù hợp hơn.
Đang tô vẽ thì Thanh Đài bước vào bẩm báo: "Chủ tử, Cố nương tử đến."
Cố Hoài Nhu? Đào Hoa ngây người, quay đầu liền thấy Cố thị sắc mặt tái nhợt đi vào, đến trước mặt nàng hành lễ: "Khương nương tử."
"Không phải vừa mới mất con, phải tĩnh dưỡng sao?” Đào Hoa tò mò nhìn nàng ta, ngồi yên bất động: "Sao lại chạy đến chỗ ta làm gì?"
Cố Hoài Nhu vô cùng hoảng sợ, cũng không để ý bên cạnh còn có nha hoàn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Khương Đào Hoa: "Nương tử cứu mạng!"
Thanh Đài giật mình, vội đưa tay đỡ nàng ta: "Nương tử và chủ tử nhà ta địa vị ngang nhau, chớ hành đại lễ như vậy.”
"Các ngươi ra ngoài trước đi." Cố Hoài Nhu nghẹn ngào nhìn Thanh Đài và Việt Đào bên cạnh mình bằng ánh mắt khẩn khoản van nài.
Đào Hoa mím môi, liếc nhìn nàng ta rồi gật đầu với Thanh Đài. Những nha hoàn bên cạnh đều đồng loạt lui ra ngoài, đóng cửa lại.
"Trước đây là ta nhỏ mọn, nghĩ rằng nương tử sẽ gây khó dễ cho ta nên mới đối xử với nương tử như vậy, suýt nữa thì đổ oan cho nương tử." Cố Hoài Nhu ngẩng đầu, chân thành nhìn Đào Hoa: "Bây giờ tai họa ập đến, ta mới phát hiện ra nương tử vẫn luôn muốn tốt cho ta, nên đặc biệt đến xin nương tử tha thứ, đồng thời cứu mạng ta!”
"Đã xảy ra chuyện gì?" Đào Hoa mím môi: "Nương tử muốn ta cứu mạng thì cũng phải cho ta biết tình hình chứ.”
Cố Hoài Nhu nước mắt giàn giụa, òa khóc một hồi mới bình tĩnh lại, đứng dậy ngồi xuống cạnh nàng, nức nở: “Ta bị đại phu Huyền Hồ Đường lừa gạt, ông ta nói ta có thai nên ta mới tin. Kết quả là giả! Nương tử cũng biết tình hình trong phủ này, lúc đó ta đã cưỡi hổ khó xuống nên đành phải thừa nhận, không ngờ bây giờ đại phu đó lại uy hiếp ngược lại ta, nói rằng nếu ta không cho hắn ba nghìn lượng bạc thì hắn sẽ nói cho Mạnh phủ biết chuyện ta mang thai giả và giá họa cho Mạnh thị! Như vậy thì gia cũng sẽ biết, thế thì ta chắc chắn sẽ mất mạng!"
Vậy mà lại mang thai giả thật? Đào Hoa sợ đến mức liên tục chớp mắt, ngơ ngác nhìn nàng ta.
Dám nói mọi chuyện với nàng, vậy thì đúng là Cố Hoài Nhu cùng đường thật rồi. Trước đây còn tìm cách cắn nàng không buông, giờ thì đã tỉnh ngộ rồi.
Có điều... Đào Hoa cười, nhìn nàng ta với vẻ khó hiểu: "Chuyện này liên quan gì đến ta?"
Nếu có thể đặt mình ngoài cuộc, tại sao nàng lại phải chui xuống vũng bùn này? Cũng không phải là Quan Âm Bồ Tát toàn thân phát ra thánh quang, sự sống chết của Cố thị đã không còn liên quan gì đến nàng kể từ ngày nàng ta quay lưng lại với nàng rồi mà?
Cố Hoài Nhu mở to mắt, giọng run rẩy: "Chúng ta không phải là liên minh sao? Đã nói là ngồi chung thuyền rồi mà.”
“Nương tử đã nhảy xuống chiếc thuyền này trước rồi, bây giờ người ướt nhẹp muốn lên thuyền lại, ta cũng sợ thuyền sẽ chìm.” Đào Hoa cười ngọt ngào: “Hay là nương tử đi tìm con thuyền khác đi.”
... Đúng là khó ứng phó! Cố Hoài Nhu cắn răng, Khương thị này trông có vẻ dịu dàng, hiền lành vô hại, sao tâm tư lại sâu xa và biết đề phòng người khác đến thế?
"Hiện tại, trong phủ này chỉ có nương tử mới có thể cứu được ta thôi." Cố Hoài Nhu giả vờ như không nghe thấy câu trước đó, mặt dày nói: "Trong phủ này ta cũng không thể tin tưởng bất kỳ người nào khác. Cho dù có ba nghìn lượng bạc, ta cũng không dám giao vào tay người khác để mang ra ngoài. Trong khi ta lại đang tĩnh dưỡng, nếu tùy tiện rời phủ, sợ là sẽ khiến người khác nghi ngờ. Đời ta chưa bao giờ nhờ ai giúp đỡ, nếu lần này nương tử sẵn lòng giúp thì Hoài Nhu nhất định sẽ hậu tạ.”
"Ồ?" Cuối cùng Đào Hoa cũng ngồi thẳng dậy: "Có thể hậu tạ gì?"
“Nương tử muốn gì?”
Đào Hoa sờ cằm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có qua có lại, nếu lần này ta giúp nương tử tránh tội thì nương tử phải báo đáp ta. Lần sau có họa gì rơi xuống đầu ta, nương tử phải ra tay giúp đỡ ta vô điều kiện.”
Cố Hoài Nhu do dự một lúc rồi gật đầu.
“Được rồi, nếu là chuyện dễ dàng thì ta sẽ lấy cớ ra ngoài mua trang sức để đi hỏi phu nhân thẻ bài xuất phủ.” Đào Hoa đứng dậy nói: “Nương tử đưa ta địa chỉ của Huyền Hồ Đường là được.”
"Được." Cố Hoài Nhu gật đầu: "Nhưng tốt nhất nương tử nên đi một mình, cũng đừng nói cho nha hoàn bên cạnh biết. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến mạng sống của ta, thêm một người biết thì ta sẽ không ngủ ngon thêm một ngày."
"Ta biết rồi." Đào Hoa gật đầu không chút phòng bị: “Ngay cả Thanh Đài ta cũng không mang theo, rời khỏi phủ sẽ đuổi nó đi chỗ khác."
Cố Hoài Nhu thở phào nhẹ nhõm, lấy ngân phiếu ra đưa cho nàng, lại viết địa chỉ của Huyền Hồ Đường, đặt vào tay nàng.
Đào Hoa liếc nhìn rồi cười tít mắt tiễn Cố thị ra ngoài, thề thốt rằng đảm bảo hôm nay sẽ xong việc.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo