Thẩm Tại Dã sửng sốt, sa sầm mặt, đứng dậy mở cửa, nhìn ra ngoài nói: "Ta ở đâu, đến lượt ngươi sắp xếp từ khi nào vậy?"
Việt Đào giật mình, vội vàng quỳ xuống cau mày nói: "Xin gia bớt giận... Nô tỳ, nô tỳ chỉ là nhất thời sốt ruột thôi. Việc mang thai của Cố nương tử đã được xác nhận, lúc ngài quay về không có ai nói cho ngài biết sao?"
Tất nhiên là có người đã nói cho y biết, lúc nãy vừa vào phủ Trạm Lư đã nói rồi.
Thẩm Tại Dã mím môi, cũng không trả lời, chậm rãi đi ra ngoài: “Đi thôi, qua đó xem thử.”
"… Vâng."
Việt Đào đứng dậy, liếc nhìn vào trong phòng.
Trang sức rực rỡ đủ loại trên bàn kia chắc là vừa được gia ban thưởng.
Chủ tử nhà mình có thai mà ngài ấy không thưởng, vừa trở về liền đến Tranh Xuân Các đưa hết đồ cho Khương thị?! Thiên vị đến thế là cùng, Khương thị cũng đâu có thai!
Việt Đào tức giận đùng đùng, nhưng cũng không dám nói gì. Đi theo tướng gia nhanh chóng đến Ôn Thanh Các.
Đào Hoa không đi theo, gọi Thanh Đài vào, thu dọn đồ đạc rồi cho vào tủ khóa lại.
"Chủ tử, hiện rất nhiều người trong viện đang ở Ôn Thanh Các." Thanh Đài nói: "Chúng ta không đi có được không?"
"Phu nhân và Tần thị đã đi chưa?" Đào Hoa hỏi.
Thanh Đài lắc đầu: “Nghe nói phu nhân và Tần thị đang ở Tĩnh Dạ Đường niệm kinh cầu phúc cho tướng gia có con nối dõi.”
"Vậy là được rồi." Đào Hoa cười nói: "Bản thân phu nhân cũng tin rằng Cố thị có thai, nhưng bây giờ lại tìm cớ không chịu đi thăm. Nếu đã vậy thì chúng ta còn đến góp vui làm gì?"
Điều này lại có nghĩa là gì? Thanh Đài nghe không hiểu, có người mang thai chẳng phải là chuyện tốt sao? Bây giờ xây dựng mối quan hệ tốt cũng không có gì là không tốt cả?
Nhưng vì chủ tử đã nói như vậy nên nàng ta vẫn nên im lặng thì hơn. Ở đó có rất nhiều nữ nhân, cũng khó tránh khỏi xảy ra lộn xộn.
Ôn Thanh Các.
Trên mặt Cố Hoài Nhu lại nở nụ cười yêu kiều, ôm bụng ngồi trên giường, nhìn Thẩm Tại Dã khẽ nói: "Không ngờ thiếp thân có thể may mắn như vậy, mang thai đứa con đầu lòng của gia."
Thẩm Tại Dã nhìn nàng ta bằng ánh mắt dịu dàng: “Nếu đã có rồi thì hãy nghỉ ngơi thật kỹ.”
Ngoài câu này ra, lẽ nào không còn gì để nói nữa sao? Cố Hoài Nhu hơi bất mãn, nàng ta đã nghe câu này quá nhiều lần rồi, dù sao trong bụng cũng là trưởng tử, không thì cũng là trưởng nữ, gia không thưởng gì thì thôi, đến một câu dễ nghe cũng không chịu nói?
Trong lòng không vui, trên mặt nàng ta cũng để lộ chút ấm ức, khẽ thở dài: "Trong lòng gia, có phải từ lâu đã không còn thiếp thân nữa rồi không?"
“Sao lại nghĩ như vậy?” Thẩm Tại Dã nói: “Nếu không có nàng thì đứa con này của nàng là từ trên trời rơi xuống sao?”
Những người bên cạnh đều cười lớn, Mạnh thị cầm chiếc khăn tay dịu dàng cất giọng: "Nữ nhân đang mang thai khó tránh khỏi nghĩ nhiều, gia cũng nên dành nhiều thời gian ở bên an ủi Cố thị."
“Dạo này chuyện triều chính hơi bận rộn.” Thẩm Tại Dã nói: “Hoài Nhu còn phải nhờ các nàng chăm sóc nhiều hơn.”
Mạnh thị mím môi liếc nhìn Cố Hoài Nhu, khẽ giọng: “Gia nói lời này lại càng dễ khiến Cố nương tử suy nghĩ nhiều hơn. Ngài bận rộn nhưng lại luôn ở Tranh Xuân Các, vừa mới về phủ liền đến thẳng Tranh Xuân Các mà không hỏi han gì."
Thẩm Tại Dã khẽ cau mày, ngẩng đầu liếc nhìn Mạnh Trăn Trăn.
Y ghét nữ nhân khoa tay múa chân trước mặt mình.
Giật mình trước ánh mắt của tướng gia, Mạnh thị vội vàng cúi đầu không dám nói thêm gì nữa, vân vê chiếc khăn trong tay, cảm thấy có chút hoảng sợ.
Cố Hoài Nhu ngó thấy, trong lòng càng lạnh hơn. Gia đã bảo vệ Khương thị đến mức độ này rồi sao? Người khác nói cũng không được nữa? Vậy thì từ nay trong phủ này liệu có còn chỗ cho người khác đặt chân vào không?
“Lát nữa ta sẽ sai người đưa đồ bổ và thuốc thang tới.” Thẩm Tại Dã đứng dậy, nhìn Cố thị: "Nghỉ ngơi thật tốt, nếu thật sự sinh trưởng tử cho tướng phủ thì ắt sẽ được trọng thưởng."
"... Thiếp thân cung tiễn gia." Cố Hoài Nhu cúi đầu, nghe thấy tiếng bước chân rời đi không chút do dự, trong lòng cảm thấy chán chường.
Trong phòng chỉ còn lại một đám nữ nhân, Việt Đào đi đến bên giường nhỏ giọng nói: “Nô tỳ cũng thấy ấm ức thay chủ tử, gia vừa về đến phủ liền thưởng cho Khương thị một đống châu báu, còn chỗ của người thì chỉ có một ít thuốc thang. Khương nương tử cũng đâu có thai, là người có thai mà! Sao gia lại bất công như vậy..."
Cố thị nghe vậy càng siết chặt tay hơn: "Ngươi đừng nói nữa."
“Có một số chuyện chúng ta vẫn nên giả vờ như không biết, như vậy mới có thể sống vui vẻ hơn.” Mạnh Trăn Trăn hờ hững nói: “Cứ đi so với những người trong lòng gia, chẳng phải là tự chuốc lấy rắc rối cho mình sao?”
Cố Hoài Nhu ngẩng đầu nhìn nàng ta, cười lạnh: "Mạnh nương tử chịu thừa nhận người khác mới là người trong lòng gia từ khi nào vậy?"
"Có những chuyện không thừa nhận cũng vô ích." Mạnh thị ngồi xuống bên cạnh, thở dài: "Nương tử vẫn chưa nhìn rõ sao? Với cách gia chỉ một lòng nghĩ cho Khương thị, cho dù nương tử thật sự sinh trưởng tử thì cũng sẽ không thay đổi được gì đâu. Người ta đáng được sủng ái sẽ tiếp tục đắc sủng, còn người đáng bị thất sủng là nương tử sẽ tiếp tục bị thất sủng. Trưởng tử có thể được gia yêu thương nhưng mẫu thân của trưởng tử thì chưa chắc. "
Cố Hoài Nhu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng trĩu xuống.
Sao nàng ta có thể cam tâm tiếp tục như thế này? Khó khăn lắm mới có được quân cờ để lật ngược thế cờ, nếu vẫn bị Khương Đào Hoa chặn đường thì cuộc đời của nàng ta coi như xong!
Khi Thẩm Tại Dã quay lại Tranh Xuân Các thì Đào Hoa đã đang ăn điểm tâm đợi bữa trưa.
“Gia về rồi à?” Nàng mỉm cười nghênh đón: “Cố thị thế nào rồi?”
“Không thế nào cả, đang nghỉ ngơi.” Ngồi xuống nhuyễn tháp, Thẩm Tại Dã nói với Trạm Lư: “Mang cho ta bàn cờ tướng.”
Trạm Lư đáp lời lui ra, Đào Hoa vội xua tay: “Thiếp thân không biết đánh đâu.”
"Ta cũng không mong nàng có thể đánh cùng ta." Thẩm Tại Dã cười lạnh phất tay: "Ngồi bên cạnh tiếp tục ăn điểm tâm của nàng, gia có chuyện cần suy nghĩ, tốt nhất nàng đừng lên tiếng."
"Vâng!" Đào Hoa đáp lời, bưng đĩa ngồi xuống đối diện y.
Hình như sĩ đại phu của nước nào trong tam quốc cũng đều rất thích chơi cờ tướng. Nhìn cách Thẩm Tại Dã đánh cờ, Khương Đào Hoa mặc dù không hiểu nhưng cũng cảm nhận được sát khí đằng đằng.
Y cầm một quân cờ đỏ, lính lác qua sông tượng đi chữ điền, tay trái và tay phải di chuyển cùng lúc, chẳng mấy chốc đã ăn hai con tốt của quân đen. Đào Hoa ngó chỗ mắt y đang nhìn, là "xe" của quân đen.
Tuy nhiên, y dừng lại ở đây, như đang suy nghĩ điều gì, một lúc lâu sau cuối cùng cũng đưa ra quyết định, bắt đầu chơi tiếp, lẩm bẩm: "Không thể không bỏ rồi.”
Đào Hoa tò mò dí sát đầu qua: "Bỏ cái gì?"
“Bỏ pháo đánh xe.” Thẩm Tại Dã lẩm bẩm, nói xong ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng: “Nàng nghe cũng không hiểu, hỏi có ích gì?”
Khương Đào Hoa: "..."
Được rồi, y hiểu y lợi hại, nàng chỉ cần bưng đĩa làm khán giả im lặng ăn điểm tâm là được.
Chưa xong ván cờ, Thẩm Tại Dã chỉ ăn một quân xe của quân đen rồi dừng, ngẩng đầu nhìn nữ nhân ngồi đối diện, khẽ mỉm cười.
Nụ cười đột ngột này khiến Đào Hoa suýt thì làm rơi đĩa, vội lùi lại một chút, cảnh giác nhìn y: "Ngài lại muốn làm gì nữa?"
“Đừng căng thẳng, ta chỉ thấy hôm nay nàng trang điểm rất đẹp thôi.” Thẩm Tại Dã mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cho Trạm Lư cất cờ đi, dang rộng vòng tay một cách hiếm có: “Lại đây.”
Đào Hoa sửng sốt, ném đĩa đi, lập tức nhào tới chui vào lòng người ta ôm chặt, sau đó ngẩng đầu nhìn y: “Gia, ngài có biết không? Lúc ngài nghiêm túc suy nghĩ trông cực kỳ đẹp."
“Thật sao?” Thẩm Tại Dã cúi đầu nhìn nàng: “Mê hoặc nàng rồi à?”
"Nếu trong lòng ngài không lên kế hoạch tính kế thiếp thân thì đúng là đã mê hoặc được rồi đấy." Đào Hoa nhìn y với vẻ mặt nịnh nọt: "Thiếp thân đã tận tâm tận lực hầu hạ gia, ngài không được gài bẫy thiếp thân nữa đâu đấy!"
Liếc nhìn nàng, Thẩm Tại Dã thì thầm: “Người tận lực là ta.”
"..."
Trong lúc đang tính kế lẫn nhau này, y có thể đừng nói những lời khiến người ta đỏ mặt như vậy được không? Đào Hoa nghiến răng nghiến lợi, vùi đầu vào trong ngực y: “Thiếp thân mặc kệ, gia phải chiếu cố thiếp thân nhiều hơn, thiếp thân chỉ là một nữ tử yếu đuối mà thôi!”
“Cảnh vương nghe thấy lời này, có thể sẽ muốn bóp chết nàng.” Giọng nói trên đỉnh đầu rất hờ hững: “Nữ tử như nàng mà gọi là nữ tử yếu đuối thì trên thế gian chẳng có được mấy nam nhi tốt.”
“Đa tạ gia khen ngợi!” Đào Hoa cười tít mắt: “Nhưng nguyện vọng của thiếp thân vẫn chỉ là ở trong viện này sống một cuộc sống yên ổn.”
“Yên tâm đi, ta sẽ không để nàng rời khỏi viện này đâu.” Thẩm Tại Dã dịu dàng nói: “Ta nói lời giữ lời.”
Khương Đào Hoa ngây người, ngẩng đầu cau mày: “Lẽ nào gia chưa từng nghe câu, nếu đàn ông đáng tin cậy thì lợn nái cũng biết leo cây sao?”
Thẩm Tại Dã: “…”
"Khương Đào Hoa, nàng không cãi lời ta một ngày, có phải toàn thân sẽ cảm thấy khó chịu không?"
Đào Hoa cười he he, đưa tay ôm cả cánh tay y vào lòng, đáng thương nói: "Thiếp thân chỉ là một người vô tội nỗ lực sinh tồn trong khe hở, xin gia rộng lòng tha thứ, rộng lòng tha thứ…”
Nói nghe thê thảm quá, chẳng phải nàng đang sống rất tốt sao? Hiện đang ăn sung mặc sướng, còn được ban thưởng đủ thứ đồ, đã khiến những người khác trong viện đỏ mắt ghen tị rồi vậy mà vẫn chưa thỏa mãn.
Khẽ hừ một tiếng, Thẩm Tại Dã bế nàng lên đặt xuống đất: “Ta còn có việc phải đến thư phòng, nàng ở đây một mình đi, không có việc gì thì đừng đến chỗ Cố thị gây thêm rắc rối."
"Vâng!" Đào Hoa vội vàng gật đầu, nhìn y sải bước rời đi.
Trực giác mách bảo nàng rằng sẽ có người phải chịu tai ương. Nhưng không biết là ai.
Vì Cố nương tử mang thai nên gần đây trong phủ đều tập trung chú ý vào Ôn Thanh Các. Hình phạt Thẩm Tại Dã dành cho Cố Hoài Nhu trước đó hình như đã không còn nữa, Mai Chiếu Tuyết mỗi ngày đều gửi rất nhiều đồ bổ thuốc thang đến, thỉnh thoảng còn tặng một ít trang sức.
Có phu nhân dẫn đầu, những người khác trong viện tất nhiên cũng tặng quà không ngớt, khiến tâm trạng u uất của Cố Hoài Nhu cũng gọi là tốt hơn rất nhiều.
“Lòng người thay đổi được thể hiện rõ nhất vào lúc này.” Cố Hoài Nhu đỡ bụng đi dạo trong hoa viên, cười giễu: “Người có lòng dù có chiếu lệ đến đâu cũng sẽ gửi một chiếc vòng tay, nhưng hãy nhìn vị ở Tranh Xuân Các đi, đúng là không có chút động tĩnh gì.”
Việt Đào mím môi: "Khương nương tử dường như thật sự không coi người ra gì.”
"Nàng ta được gia ân sủng, có thể coi trọng ai chứ?" Mạnh Trăn Trăn từ một con đường khác đi tới, vừa vặn gặp bọn họ, cất giọng nói: "Nghe nói đã lâu rồi còn chưa đến thỉnh an phu nhân cơ, cũng nhờ phu nhân rộng lượng không trách tội.”
Cố Hoài Nhu nhìn nàng ta, gật đầu: "Hôm nay Mạnh nương tử cũng rảnh rỗi quá nhỉ?"
“Có thể không rảnh được sao?” Mạnh thị cười khẩy: “Gần đây gia cũng không đến viện của ta.”
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo