Nghe vậy, Thẩm Tại Dã đứng không vững, muốn đi qua đó nhưng bên giường toàn là người, y nhịn không được gầm lên: "Tất cả tránh ra cho ta!"
Thanh Đài cau mày chắn trước mặt y: "Ngài qua đây cũng không giúp được gì, cứ ở bên cạnh chờ đi."
Đây là lần đầu tiên nàng ta dám nói chuyện với Thẩm Tại Dã như vậy, cũng bởi vì quá sốt ruột, không còn cách nào khác. Nguyện vọng duy nhất của chủ tử là sinh hạ đứa bé này, nếu như y manh động, chẳng phải là khiến chủ tử ra đi không yên lòng sao?
Thẩm Tại Dã trừng mắt nhìn nàng ta, Thanh Đài cũng liều mạng chống đối, không nhường một bước. Hai người đang giằng co, bỗng nhiên nghe thấy mọi người phía sau đồng thanh hô lên: "Ra rồi!"
Đào Hoa đã không còn kêu nữa, nhưng cũng không nghe thấy tiếng khóc của đứa bé. Lòng Thanh Đài lạnh toát, chậm rãi quay đầu lại. Thẩm Tại Dã cũng sững người, ngẩng đầu nhìn về phía giường.
Mấy bà đỡ đang bế một đứa bé, đang cắt dây rốn, nhưng đứa bé toàn thân tím tái, giống như thai chết lưu, không khóc cũng không kêu.
"Cái này..." Bà đỡ lão luyện cũng luống cuống, nếu không phải lông mày vẫn là hình dáng của hài nhi, bọn họ thật sự cho rằng sinh ra một con yêu quái!
Hơn nữa, hài nhi mới sinh không khóc, vậy thì... rất có thể là chết rồi.
"Xin chia buồn." Bà đỡ dè dặt nói với Thẩm Tại Dã đang đứng bên giường: "Đứa bé này..."
"Đưa đây." Thẩm Tại Dã đưa tay ra.
Đứa bé còn chưa được tắm rửa, người đầy bẩn thỉu, bà đỡ vẫn dùng vải bọc lại, sau đó mới đưa cho y. Thẩm Tại Dã cúi đầu nhìn đứa nhỏ, nó nhắm mắt, không nói một lời, giống hệt người mẹ đang nằm trên giường.
Là bé gái.
Trong lòng y chợt mềm nhũn, đưa tay vỗ nhẹ lên người nó, xem như... tiễn nó một đoạn đường.
Kết quả, vừa vỗ nhẹ, đứa nhỏ trong tay "oa" một tiếng khóc lớn, tiếp theo đó tiếng khóc xé ruột xé gan vang vọng khắp nhà, khiến Thẩm Tại Dã suýt chút nữa ném nó ra ngoài.
Thanh Đài mừng rỡ, vừa khóc vừa cười, vội vàng ôm lấy đứa bé nhìn kỹ, vui mừng giậm chân: "Sống rồi, sống rồi!"
Thẩm Tại Dã sững sờ, mắt sáng lên, vội vàng cúi đầu nhìn Đào Hoa trên giường.
Đứa bé có thể sống, vậy còn nàng?
Người trên giường nằm yên lặng, giống như ngọn nến đã cháy hết, sắc mặt tiều tụy, không còn chút sinh khí.
Đồng tử co rút lại, Thẩm Tại Dã vội vàng nắm lấy tay nàng, lại phát hiện ra bàn tay lạnh lẽo, giống như nắm lấy củi khô trong ngày đông, gầy guộc và khô ráp.
Mọi người trong phòng đều sững sờ. Y nữ bên cạnh do dự hồi lâu, muốn tiến lên bắt mạch cho nàng, nhưng lại bị Thẩm Tại Dã ngăn cản.
"Mọi người đều lui ra đi." Thẩm Tại Dã nói: "Ta ở bên cạnh nàng ấy."
"Gia?" Thanh Đài có chút luống cuống, bế đứa bé đứng bên cạnh y: "Ngài không đặt tên cho tiểu thư trước sao?"
"Chờ mẫu thân con bé tỉnh lại đặt." Thẩm Tại Dã dịu dàng vén tóc mai cho Đào Hoa, không hề quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng: "Nếu mẫu thân con bé không thể tỉnh lại, ngươi hãy bế nó đi tìm hoàng thượng, thỉnh cầu hoàng thượng nhất định phải xem sách kỹ lưỡng, đặt cho nó một cái tên thật hay."
"..." Thanh Đài nhíu chặt mày, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. Nàng ta cho rằng người như Thẩm Tại Dã sẽ không si tình đến mức đi theo chủ tử, cho nên chỉ cần đứa bé được sinh ra, cho y một cái cớ, y nhất định sẽ làm theo nguyện vọng của chủ tử, sống thật tốt, nuôi dạy đứa bé trưởng thành.
Kết quả, y lại không thèm nhìn đứa bé lấy một cái.
Phải làm sao đây?
Thấy mọi người trong phòng đều cứng đờ không nhúc nhích, Thẩm Tại Dã có chút không kiên nhẫn, dứt khoát bế Đào Hoa lên đi ra ngoài.
Người trong lòng không có chút hơi ấm, cũng không có hô hấp và nhịp tim, Thẩm Tại Dã giả vờ như không cảm nhận được, ôm nàng đến nơi có nhiều cánh hoa rơi nhất, đặt nàng xuống, bản thân dựa vào thân cây, để nàng tựa vào lòng mình.
"Nơi này gió thổi qua, giống như mưa hoa đào rơi xuống, ta đoán nàng cũng sẽ thích." Thẩm Tại Dã khẽ cười, lẩm bẩm: "Chỉ là trong núi lạnh hơn bên ngoài, hoa nở muộn, nếu không nàng còn có thể chạy nhảy trong rừng, muốn trèo cây, chỉ cần có ta ở đây, nàng muốn trèo thế nào cũng được."
"Nàng nên đợi thêm một chút nữa."
Gió thổi tới, cuốn theo vô số cánh hoa rơi đầy mặt, đầy người bọn họ, che khuất tầm mắt. Thẩm Tại Dã mỉm cười, siết chặt người trong lòng: "Bây giờ, nàng cũng phải đợi ta, đi chậm một chút."
Chờ xem hết cơn mưa hoa này, y phải tự tay chôn cất nàng ở đây, nếu không không có người thân tiễn đưa, nàng sẽ cô độc trên đường xuống hoàng tuyền, kiếp sau cũng sẽ lẻ loi một mình. Sau đó, y sẽ đi tìm nàng, vẫn còn kịp.
Trong lòng Thẩm Tại Dã có giang sơn, có thiên hạ, nếu như là nửa năm trước, có người nói với y, ngươi sẽ chết theo một nữ nhân, y nhất định sẽ cho rằng người đó bị điên.
Y có thể làm rất nhiều chuyện, cũng có rất nhiều chuyện phải làm, sao có thể dễ dàng từ bỏ sinh mạng của mình?
Thế nhưng, đến lúc này, cảm nhận được người trong lòng dần lạnh lẽo, y phát hiện ra mọi chuyện trên đời này đều trở nên vô nghĩa, làm còn có ích gì nữa? Nàng sẽ không bao giờ quay lại, bên cạnh y cũng sẽ không còn ai ngốc nghếch như vậy, luôn cãi lời y, cũng luôn thích nhào vào lòng y mỗi khi y vừa bước vào cửa, sẽ làm bánh hoa đào, lúc cười rạng rỡ động lòng người, lúc ngủ thì không chút phòng bị, đáng yêu vô cùng.
Y phải đi đâu mới có thể tìm thấy nàng? Nếu là hoàng tuyền, vậy thì cùng đi.
Trạm Lư đứng ở đằng xa, nam nhi sức dài vai rộng, lẽ ra không nên rơi lệ, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, hắn vẫn không kìm được nước mắt. Ông trời thật sự không thể chiếu cố cho hai người bọn họ một lần sao? Trải qua biết bao sóng gió, chẳng lẽ đổi không được một cái kết viên mãn?
Trời tối rồi lại sáng, rừng đào ngập tràn núi đồi chỉ trong một đêm, tất cả đều bị gió thổi rụng, trải đầy đất trời.
Thẩm Tại Dã cử động thân thể cứng ngắc, cúi đầu, bế người trong lòng lên.
Cho dù y có cự tuyệt thế nào, trong lòng cũng hiểu rõ Đào Hoa đã đi rồi, cho nên lúc ôm nàng, y đã nghĩ đến thân thể nàng sẽ cứng ngắc.
Thế nhưng, đưa tay ôm lấy, lại mềm mại như cũ.
Thẩm Tại Dã sững sờ, có chút ngây ngốc, cúi đầu nhìn nàng.
Không biết có phải do cánh hoa đào rơi quá nhiều hay không, trên mặt nàng vậy mà lại có chút huyết sắc.
Y nhìn nàng chằm chằm một lúc, hít sâu một hơi, nín thở, cúi đầu xuống nghe ngóng.
Âm thanh hô hấp yếu ớt, cùng với nhịp tim, rõ ràng truyền vào tai y.
"..." Tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, Thẩm Tại Dã cắn răng, lập tức ôm nàng chạy về phía ngôi nhà, đôi chân bị đè nén cả đêm có chút tê dại, còn chưa kịp thích ứng với động tác của chủ nhân, đã ngã nhào về phía trước! Y hoảng hốt, nhanh chóng đổi tư thế giữa không trung, che chở nàng trong lòng, sau đó ngã mạnh xuống đống cánh hoa.
"Chủ tử!" Trạm Lư và Thanh Đài vội vàng chạy tới, Trạm Lư đỡ Thẩm Tại Dã dậy, Thanh Đài muốn ôm lấy chủ tử, lại thấy gia ôm chặt lấy người, không chịu đưa cho nàng ta.
"Gia?" Hai người không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ tò mò nhìn Thẩm Tại Dã cẩn thận lắng nghe động tĩnh của người trong lòng, sau đó tiếp tục điên cuồng chạy về phía trước.
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo