Trạm Lư có chút bất ngờ, kế hoạch của chủ tử là công chiếm thành trì nhưng không quản lý nha môn và quan phủ, chẳng phải là mở đường nhưng không chiếm đóng triệt để sao? Đã quyết định đánh nước Triệu, tại sao lại bỏ qua những thành trì này?
Hắn không dám hỏi, dù sao chủ tử làm việc đều có lý do, có lẽ nói ra hắn cũng không hiểu. Trạm Lư thở dài, định ra ngoài xem tình hình thu thập lương thảo, lại nghe thấy Thẩm Tại Dã nói: “Ngươi theo ta đi xem Lữ hậu.”
“... Vâng.”
Lữ hậu nước Triệu nắm giữ quyền lực, nhưng bị bắt đến đây giam giữ mấy ngày, bà ta cũng hoảng sợ như một nữ nhân bình thường. Từ Yến Quy dùng đủ mọi cách để tra khảo phương thuốc, khiến bà ta vô cùng chật vật, nhưng bà ta rất thông minh, đưa ra mấy phương thuốc giả, hòng qua mặt hắn ta.
Nhưng Từ Yến Quy cũng không ngốc, trước kia hắn ta đã cho ngự y nghiên cứu thuốc giải, tuy rằng không thể nói ra toàn bộ dược liệu, nhưng cũng liệt kê ra được một số. Phương thuốc bà ta viết không khớp, chắc chắn là giả.
“Nương nương thật là cố chấp.” Từ Yến Quy nheo mắt: “Đến nước này rồi còn không chịu nói thật, bà không muốn sống sao?”
Lữ hậu tóc tai bù xù, ngồi trong cũi, cười lạnh: “Ta nói ra chẳng phải cũng không được sống sao? Có bản lĩnh thì giết ta, còn có hai người chôn cùng ta!”
“Hai người?” Thẩm Tại Dã bước vào, khoanh tay, nhíu mày nhìn Lữ hậu: “NgoàiKhương Đào Hoa, còn ai nữa?”
Lữ hậu sống trong cung lâu năm, đương nhiên không nhận ra bọn họ, nhưng nhìn thấy Thẩm Tại Dã tuấn tú nho nhã, bà ta bèn thả lỏng cảnh giác, nhìn y: “Chuyện này ta đã hứa với người khác là không thể nói, nhưng nếu ngươi cầu xin ta, có lẽ ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Thẩm Tại Dã nheo mắt, Từ Yến Quy cười lớn: “Nghe đồn Lữ hậu nước Triệu dâm đãng, mê luyến nam sắc, quả nhiên không sai.”
Nhưng dám trêu chọc Thẩm Tại Dã, thật sự là gan to bằng trời!
Thẩm Tại Dã hừ lạnh, đi đến gần cũi, cúi đầu nhìn bà ta: "Hoàng hậu nương nương không nói cũng được."
“Sao?” Lữ hậu giật mình, lùi lại: “Đừng hù dọa ta, ta chỉ không nói một cái tên thôi, ngươi có thể giết ta sao? Trừ khi các ngươi không cần thuốc giải nữa!”
“Giết bà làm gì?” Thẩm Tại Dã mỉm cười, mở cửa cũi, rút con dao găm trong tay áo, dịu dàng nhìn bà ta: “Trước khi bà viết phương thuốc, bà có thể sống tốt, nhưng xem ra bà không muốn sống yên ổn, tóc và lông mày, chắc là không quan trọng với bà nhỉ? Dù sao cũng không ảnh hưởng đến tính mạng."
Lữ hậu: "..."
Tóc và lông mày đối với nữ nhân quan trọng như thế nào! Bà ta đâu phải muốn đi tu, mất tóc và lông mày còn ra thể thống gì? Chi bằng giết chết bà ta còn hơn!
"Ngươi... Ngươi dừng tay!" Nhìn thấy con dao găm thật sự đến gần, cắt phăng một đoạn tóc, Lữ hậu hét lên, hoảng hốt: "Ta nói, ta nói! Còn có Khương Trường Quyết, cũng trúng cổ độc!"
Thẩm Tại Dã tức giận, kề dao vào cổ bà ta: "Chuyện khi nào?"
Lữ hậu run rẩy nói: "Không lâu trước đây, Khương Đào Hoa còn chưa biết, sư phụ nó biết..."
Khốn kiếp, Khương Đào Hoa thương đệ đệ nhất, nếu như nàng biết, còn ra thể thống gì? Thẩm Tại Dã mím môi, lạnh lùng nhìn bà ta: "Mau viết phương thuốc giải, nếu không ta sẽ biến bà thành nhân trệ, chỉ giữ lại hai tay và miệng của bà, những thứ khác đều hủy bỏ, nói được làm được."
Lữ hậu ngây người, nếu lúc này bà ta nói không có thuốc giải, có phải sẽ bị giết ngay lập tức không?
“Ta... Ta viết là được.”
Người này còn đáng sợ hơn người vừa nãy, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo, tuy không biết y là ai, nhưng bà ta có linh cảm, đắc tội với người này sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Chắc chắn bọn họ đã có nửa phương thuốc, nên mới biết bà ta viết giả. Lữ hậu nghiến răng, nhìn giấy bút, nhớ lại phương thuốc ức chế cổ độc, chọn những vị thuốc dễ tìm viết ra, sau đó đảo lộn những vị thuốc mà đại phu bình thường không thể nhận ra, bớt đi một vị quan trọng, sau đó cẩn thận đưa cho y.
“Thuốc giải này đều do ta tự tay điều chế.” Lữ hậu nói: “Cho dù các ngươi có phương thuốc, cũng phải giữ ta lại, nếu không chưa chắc đã giải được độc.”
Thẩm Tại Dã cầm phương thuốc xem, đưa cho Từ Yến Quy, Từ Yến Quy so sánh, gật đầu: "Chắc là cái này."
“Thuốc giải cuối cùng đâu?” Thẩm Tại Dã hỏi.
Lữ hậu sững người, sờ soạng trên người, lấy ra một lọ nhỏ: "... Đây."
Cổ độc không có thuốc giải cuối cùng, trước tiên cứ đưa thứ gì đó cho bọn họ, tránh chọc giận bọn họ.
Thẩm Tại Dã và Từ Yến Quy đều không hiểu cổ độc, cầm lấy thuốc giải xem, nghĩ thầm dù sao Lữ hậu vẫn bị giam ở đây nên không sao, bèn tạm tha cho bà ta, sai người canh chừng cẩn thận.
“Ta không hiểu.” Lữ hậu nhìn bọn họ, nhíu mày: “Rốt cuộc Khương Đào Hoa có gì tốt mà các ngươi đều bảo vệ nó như vậy?”
Thẩm Tại Dã sững người: “Bọn họ? Còn ai nữa?”
“Đương nhiên là Thiên Bách My và Ngụy đế.” Lữ hậu nghiêng tai nghe tiếng binh khí bên ngoài, nheo mắt: “Các ngươi cũng là người của Ngụy đế?”
Thẩm Tại Dã hừ lạnh, vén rèm đi ra ngoài. Từ Yến Quy đi theo sau, cầm thuốc giải, nói: “Không hiểu sao, bà ta đưa ra dễ dàng như vậy, ta lại cảm thấy bất an.”
"Vậy thì nghĩ cách hỏi lại." Thẩm Tại Dã không vui: "Từ môn chủ, với bản lĩnh của ngươi mà không moi được chút thông tin, chẳng phải là làm mất mặt Yến Quy môn sao?"
Từ Yến Quy khó hiểu nhìn y: "Ai chọc giận ngài?"
Thẩm Tại Dã không nói gì, bước đi.
Y đã truyền tin cho Mục Vô Hạ, muốn hắn phối hợp đánh kinh thành nước Triệu, kết quả đứa trẻ đó nhất quyết không chịu, còn lui binh ba mươi dặm. Y vốn không hiểu nguyên nhân, ai ngờ lại là vì Khương Đào Hoa.
Câu hỏi của Lữ hậu, y cũng muốn biết đáp án, nữ nhân này rốt cuộc có đức hạnh gì mà nhiều người lo lắng cho nàng như vậy?
Đại quân tiến đến kinh thành, văn võ bá quan trong kinh thành cãi nhau ầm ĩ, có người ủng hộ Khương Trường Quyết lên ngôi, dù sao binh quyền cũng nằm trong tay hắn, hắn lại là hoàng tử duy nhất, hoàng đế liệt giường, hoàng hậu mất tích, hoàng trưởng nữ chết thảm. Trong tình huống này, chẳng phải chỉ có Tam hoàng tử mới có thể xoay chuyển càn khôn sao?
Có người không đồng ý, mắng Khương Trường Quyết là hung thủ giết hại huynh đệ, đức hạnh như vậy không đủ tư cách làm vua.
Khương Đào Hoa mặc kệ bọn họ cãi nhau, chỉ mời Ngự sử đại phu và Lại Sử Thanh đến uống trà.
"Nhị công chúa không cần phải nói." Lại Sử Thanh nói: "Lão thần sẽ không đồng ý để Tam hoàng tử lên ngôi."
Khương Đào Hoa rót trà cho bọn họ, mỉm cười: "Sao lại vội vàng như vậy? Ít nhất cũng nên nghe ta nói đã."
Hai người nhìn nhau, Lại Sử Thanh nói: "Mời công chúa nói."
"Bây giờ triều đình đã loạn, hai vị kiên quyết không để Trường Quyết lên ngôi chẳng qua là vì sợ đệ ấy lên ngôi sẽ giết sạch những người ủng hộ Lữ hậu." Khương Đào Hoa cười: "Nhưng hiện tại nếu Trường Quyết không bảo vệ kinh thành, cả nhà hai vị có lẽ sẽ càng khó thoát khỏi chiến tranh."
Lại Sử Thanh nhíu mày: "Công chúa sao phải hù dọa bọn ta? Nhị hoàng tử chẳng phải đã chuẩn bị lương thực, sắp xếp binh lực phòng thủ rồi sao?"
"Đệ ấy làm như vậy là vì đệ ấy là người nước Triệu, đương nhiên phải bảo vệ quốc gia của mình." Khương Đào Hoa nói: "Nhưng hai vị đừng cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Con người đều có lòng ích kỷ, nếu Trường Quyết không thể lên ngôi, vậy thì nỗ lực của đệ ấy sẽ trở nên vô nghĩa, đến lúc đó quân Đại Ngụy áp sát thành, đệ ấy có thể sẽ không phòng thủ, mà là mở cổng thành."
"..." Hai lão thần đều nhíu mày, Phạm ngự sử nói: "Nhị hoàng tử bản tính lương thiện, sẽ không làm như vậy."
"Nếu lương thiện là phải để mặc cho các vị lợi dụng, mà không cho đệ ấy thứ thuộc về đệ ấy, vậy ta thà dạy đệ ấy làm kẻ xấu." Khương Đào Hoa cười: "Người tốt trên đời đều không có kết cục tốt đẹp, làm việc tốt là chuyện đương nhiên, làm việc xấu là tội ác tày trời, vậy chi bằng làm người xấu, thỉnh thoảng làm việc tốt, còn được người ta khen ngợi. Hai vị thấy có đúng không?"
Phạm ngự sử im lặng, Lại Sử Thanh mím môi: "Mở cổng thành có lợi ích gì cho ngài ấy? Nhị hoàng tử không cần thiết phải mang danh bán nước."
"Ta gả sang Đại Ngụy, quan hệ với hoàng đế và thừa tướng Đại Ngụy rất tốt, giống như người một nhà." Khương Đào Hoa nói: "Hiện tại Đại Ngụy có ý muốn thu nước Triệu làm phiên quốc, nghĩ kỹ thì nước Triệu cũng không thiệt, chi bằng thật sự trở thành người một nhà, để bá tánh thoát khỏi chiến tranh. Hơn nữa quốc chủ phiên quốc nhất định sẽ là Trường Quyết, sao lại không làm?"
Ý của nàng là, cho dù các ngươi không để Khương Trường Quyết lên ngôi, sau khi nước Triệu trở thành phiên quốc, đệ ấy vẫn sẽ là quốc chủ, vẫn sẽ không để các ngươi yên ổn.
Lại Sử Thanh nhíu mày, nhìn Khương Đào Hoa: "Không ngờ Nhị công chúa, người ngày xưa giặt đồ dưới chân tường, bây giờ lại có bản lĩnh hô phong hoán vũ."
"Quá khen, ta chỉ là một nữ nhân." Cảm nhận được sự dao động của bọn họ, Khương Đào Hoa đưa cho bọn họ hai cuộn giấy: "Đây là hai thánh chỉ chưa đóng ngọc tỷ, nếu Trường Quyết lên ngôi, ngọc tỷ sẽ được đóng, hai vị xem thế nào?"
Lại Sử Thanh và Phạm ngự sử sững người, cầm lấy xem. Trên đó là một loạt ban thưởng, còn phong tước vị cho bọn họ, vinh hoa phú quý đời đời.
"Chuyện này..."
"Trường Quyết là đứa trẻ biết ơn." Khương Đào Hoa nghiêm túc nói: "Nếu hai vị có thể ủng hộ đệ ấy lên ngôi, đệ ấy nhất định sẽ vô cùng cảm kích, trọng dụng hai vị. Nếu hai vị không muốn làm công thần, ta có thể tìm người khác."
Nói cho cùng, con người đều quan tâm đến lợi ích của bản thân, điều kiện hậu hĩnh như vậy, cộng thêm không còn đường lui, hai lão già cố chấp cuối cùng cũng động lòng.
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo