"Dù sao nó cũng là đồ đệ của ta." Thiên Bách My nói: "Chỉ cần không ai ngáng đường, đánh hạ biên thành nước Ngô không phải là vấn đề lớn."
"Ngáng đường?" Thẩm Tại Dã nhướng mày: "Chẳng lẽ ở nước Triệu, đường đường là hoàng tử mà còn bị người ta hãm hại?"
Thiên Bách My cười khẩy: "Ngươi cho rằng ta thường xuyên đến phủ đệ người ta làm gì? Ta không biết mưu mô, nhưng giết người thì ta biết."
Đáng tiếc là hắn mới giết mấy tên gian thần, Trường Quyết đã dọa chết, bảo hắn đừng gây thêm tội nghiệt. Cho nên cuối cùng, hắn cũng không thể khiến con đường của Trường Quyết bằng phẳng.
"Giết người không có tác dụng." Thẩm Tại Dã lắc đầu: "Các hạ giết một người, sẽ có người khác tiếp tục ngáng đường hắn, chỉ cần địa vị của hắn ở nước Triệu không được nâng cao, hắn sẽ không thoát khỏi số phận này."
Thiên Bách My im lặng, sao hắn lại không hiểu đạo lý này? Nhưng hắn là người giang hồ, không có cách nào can thiệp vào chuyện triều đình.
"Hiện tại Thẩm mỗ có thể giúp hắn." Thẩm Tại Dã nhìn hắn: "Chỉ cần hắn có thể giúp hoàng thượng Đại Ngụy đánh hạ biên thành, Thẩm mỗ nguyện ý giúp hắn nắm giữ binh quyền nước Triệu, đoạt ngôi thái tử."
Nghe cũng được đấy? Thiên Bách My suy nghĩ một chút, định nói, nhưng Khương Đào Hoa đã hớt hải chạy vào, suýt nữa bị ngã, khay trà trên tay sắp đổ lên người Thẩm Tại Dã!
Thẩm Tại Dã nhanh tay giữ lấy khay trà, đứng dậy đỡ nàng, nhíu mày hỏi: "Bên ngoài cháy nhà sao? Nàng vội vàng như vậy làm gì?"
Khương Đào Hoa chớp mắt, đứng thẳng người, cười với y: "Chẳng phải thiếp thân muốn để gia mau chóng thưởng thức trà thiếp thân mới pha sao? Còn có điểm tâm nữa, ở chỗ Thanh Đài."
Nói xong, nàng quay đầu gọi: "Mau bưng lên."
Thanh Đài đáp, bưng hai đĩa bánh ngọt đặt trước mặt Thẩm Tại Dã và Thiên Bách My. Khương Đào Hoa cười gượng, nhìn Thẩm Tại Dã ngồi xuống, liền đi đến trước mặt Thiên Bách My, nhét bánh ngọt vào miệng hắn, vừa nhét vừa nháy mắt.
Đừng nói bậy! Bị người ta lừa mà không biết!
Thiên Bách My vô tội nhìn nàng, nhai bánh ngọt, im lặng.
Thẩm Tại Dã nhìn nàng, ánh mắt u ám: "Chuyện của nàng đã xong?"
"Xong rồi!" Khương Đào Hoa cười híp mắt: "Gia không cần phải lo lắng chuyện hậu viện, cứ làm chuyện ngài muốn."
"Vậy thì tốt." Thẩm Tại Dã gật đầu: "Trong triều chết nhiều người như vậy, một tháng tới chắc là sẽ không yên ổn, nàng ngoan ngoãn ở trong phủ, không được đi đâu."
"Thiếp thân biết rồi."
Sau khi ăn bánh, uống trà, Thẩm Tại Dã định ở lại qua đêm với Khương Đào Hoa. Ai ngờ vừa tiễn Thiên Bách My ra ngoài, đã có người cưỡi ngựa đến, chắp tay với y: "Tướng gia, trong cung đại loạn, thái hậu mời ngài lập tức vào cung."
Mẫu phi của Nam vương mất sớm, đương nhiên hoàng hậu của Minh Đức đế trở thành thái hậu, nắm giữ mọi chuyện trong hậu cung. Thẩm Tại Dã nghe vậy, đành phải đưa Khương Đào Hoa về phòng, sau đó vội vàng vào cung.
Khương Đào Hoa nhìn theo bóng lưng y, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, nàng mới ngồi dậy gọi Thanh Đài: "Sư phụ đi xa chưa?"
"Chưa."
Thanh Đài còn chưa kịp trả lời, Thiên Bách My đã nhảy vào từ cửa sổ, nhìn nàng cười: "Nhìn con là biết còn chuyện muốn nói với ta."
Khương Đào Hoa nhảy xuống giường, kéo hắn ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Sư phụ, người tuyệt đối đừng đồng ý bất kỳ chuyện gì liên quan đến Trường Quyết với Thẩm Tại Dã, những chuyện này cứ để đồ nhi lo liệu."
"Sao vậy?" Thiên Bách My hơi bất ngờ: "Chẳng phải con rất thích hắn sao? Sao lại đề phòng hắn?"
"Thích hay không và đề phòng hay không là hai chuyện khác nhau." Khương Đào Hoa nghiêm túc nói: "Người nghe lời đồ nhi là được, nếu Trường Quyết có thể đánh hạ biên thành nước Ngô, đó là bản lĩnh của nó, binh quyền cũng nên giao cho nó nắm giữ. Nhưng người tuyệt đối đừng nghe lời Thẩm Tại Dã, nhất định không được làm hại phụ hoàng, Lữ hậu và Khương Tố Hoành."
"Tại sao?" Thiên Bách My bực bội: "Con quên bọn họ đã đối xử với con và Trường Quyết thế nào rồi ư? Nếu không phải vội vàng đến tìm con, ta đã sớm xông vào hoàng cung giết chết bọn họ!"
"Bây giờ không thể giết." Khương Đào Hoa lắc đầu: "Tuy rằng con cũng muốn Trường Quyết đăng cơ, nhưng hiện tại Trường Quyết đang ở cùng binh lực Đại Ngụy, một khi phụ hoàng băng hà, hoàng trưởng nữ lại qua đời, nó chỉ có thể trở về nước kế vị, chắc chắn sẽ dẫn theo quân đội Đại Ngụy, không thể nào thoát khỏi, đến lúc đó chính là dẫn sói vào nhà. Nếu Trường Quyết phản kháng, rất có thể sẽ bị Đại Ngụy khống chế, khiến nước Triệu không có chủ, dễ dàng bị xâm chiếm."
"Vì vậy, dù thế nào, trước khi trận chiến này kết thúc, ngôi vị hoàng đế nước Triệu phải có người nắm giữ."
Thiên Bách My hiểu ra, nhíu mày: "Thẩm Tại Dã sao lại nhiều tâm cơ như vậy? Hắn không nghĩ đến cảm nhận của con sao? Trường Quyết dù sao cũng là đệ đệ của con."
Khương Đào Hoa nhún vai: "Tại sao ngài ấy phải nghĩ đến con? Giang sơn xã tắc, chẳng phải quan trọng hơn nhi nữ tình trường sao?"
"Nếu vậy, con còn ở bên cạnh hắn làm gì?" Thiên Bách My nói: "Đi theo ta là được rồi."
"Không được." Khương Đào Hoa thở dài: "Nếu con đi, Trường Quyết sẽ càng bị bọn họ lợi dụng. Bây giờ ở bên cạnh Thẩm Tại Dã, nếu ngài ấy có động tĩnh gì, ít nhất con còn có thể nghĩ cách đối phó."
Thiên Bách My nhìn nàng một lúc, đau lòng nói: "Con không nghĩ cho bản thân sao?"
"Bản thân con ư?" Khương Đào Hoa nhướng mày: "Chẳng phải con rất tốt sao? Ăn sung mặc sướng, cũng không phải ra chiến trường, so với Trường Quyết, con đang hưởng phúc."
"Ta không nói đến chuyện này." Thiên Bách My lắc đầu: "Ý ta là, con và Thẩm Tại Dã luôn tính kế lẫn nhau, nếu sau này Triệu, Ngụy phải đối đầu, con định làm thế nào?"
"Còn có thể thế nào?" Khương Đào Hoa nói: "Đương nhiên là đứng về phía Trường Quyết."
Thiên Bách My nhìn nàng: "Nhưng chẳng phải con thích hắn sao?"
"Cũng không ai nói thích là phải bên nhau cả đời." Khương Đào Hoa cười: "Bây giờ chẳng phải còn rất nhiều thời gian có thể ở bên nhau sao? Vậy thì không còn gì đáng tiếc."
"Đồ ngốc." Thiên Bách My ôm nàng vào lòng, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Tại sao chuyện quốc gia đại sự lại rơi lên vai tiểu nha đầu này? Nàng còn nhỏ như vậy, lấy đâu ra dũng khí để gánh vác?
Đối với hắn, thiên hạ sụp đổ cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chúng sinh như kiến cỏ, mỗi người đều có số phận, liên quan gì đến hắn? Nhưng tiểu nha đầu này lại rất để tâm, tuy rằng nàng luôn mắng Trường Quyết là kẻ ngốc, nhưng nàng chẳng phải cũng vậy sao?
Thiên Bách My thở dài, thầm nghĩ, nếu Trường Quyết có thể mau chóng trưởng thành, thay hoàng tỷ gánh vác, cũng đỡ phải để nàng lo lắng mọi chuyện.
Gió cuối thu thổi qua kinh thành Đại Ngụy, đến biên giới nước Ngô.
Mục Vô Hạ tay cầm trường mâu, cưỡi ngựa, không hề sợ hãi đá rơi từ trên thành xuống, cùng binh sĩ xung phong chiến trận. Bên cạnh hắn có một thiếu niên, mặc chiến bào, anh khí bức người.
"Trường Quyết." Mục Vô Hạ gọi hắn: "Ngươi lui về phía sau, hoàng tỷ ngươi dặn dò trẫm, phải bảo vệ ngươi."
Khương Trường Quyết có sáu phần giống Khương Đào Hoa, nhưng khí chất lại rất nam tính, hắn vung trường kiếm: "Nam nhi trên chiến trường không xông pha, sống còn có ý nghĩa gì? Hơn nữa, hoàng thượng còn chưa lui, sao thần lại có thể lui trước?"
"Trẫm không thể lui." Mục Vô Hạ mím môi, vừa chém giết, vừa bình tĩnh nói: "Rất nhiều người đang chờ xem chiến tích của trẫm, nếu không sẽ không phục."
"Trùng hợp thật." Khương Trường Quyết nói: "Thần cũng giống ngài, phải chứng minh cho mọi người thấy, vị trí chủ soái này không phải là do may mắn mà có được."
Liên quân Triệu, Ngụy phía sau đang chiến đấu với binh lính nước Ngô, hoàng đế Đại Ngụy và chủ soái nước Triệu cùng nhau xông lên, canh giữ cửa thành, giết hết những kẻ dám ra ngoài.
Mấy vị phó tướng nhìn mà toát mồ hôi lạnh, sống yên ổn lâu ngày, không ít binh sĩ đã bắt đầu sợ chết. Không ngờ trận đầu tiên lại kịch liệt như vậy, hoàng đế Đại Ngụy và chủ soái nước Triệu đều ở phía trước, bọn họ đương nhiên không dám lui. Ban đầu định hai ngày mới công phá được cửa thành, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi, đã đánh hạ được.
Người truyền tin chiến thắng còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi chủ soái và Ngụy vương trở về doanh trại, tin chiến thắng mới được truyền về.
"Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên." Tiêu Thường An đứng bên cạnh, nhìn Mục Vô Hạ và Khương Trường Quyết, cười: "Thiên hạ này chắc chắn là thiên hạ của hai vị."
Khương Trường Quyết tò mò nhìn ông lão, hình như ông ta xuất hiện sau khi bọn họ vào lãnh thổ nước Ngô, nhưng Mục Vô Hạ lại rất tin tưởng ông ta, còn để ông ta làm quân sư.
Ông ta là ai?
Mục Vô Hạ cười, nhìn ông ta hỏi: "Theo ý kiến của đại nhân, sau khi đánh hạ mười thành biên giới, bao lâu nữa có thể công hạ kinh thành nước Ngô?"
Tiêu Thường An vuốt râu, suy nghĩ một lúc: "Mùa xuân năm sau, bệ hạ có thể khải hoàn."
Bây giờ đã sắp vào đông, chỉ mấy tháng nữa là có thể đánh hạ kinh thành nước Ngô? Khương Trường Quyết không tin.
Nhưng tình hình tiếp theo đúng như lời lão nói, bọn họ từ biên thành đánh đến kinh thành nước Ngô, mùa đông còn chưa kết thúc.
"Ta đã trở lại." Nhìn cổng thành nguy nga, Mục Vô Hạ cười: "Không biết cố nhân có khỏe không?"
Khương Trường Quyết đứng phía sau, cảm thấy kỳ lạ. Mục Vô Hạ là hoàng đế Đại Ngụy, sao lại nói đã trở lại? Chẳng lẽ hắn còn nhớ đến chuyện bị bắt làm con tin?
Ông lão dẫn bọn họ vào cung, nước Ngô thảm bại, hoàng đế tự sát, hoàng thất chỉ còn lại mấy hoàng tử đang quỳ trước điện, sợ hãi nhìn bọn họ.
"Ngươi... Kinh Trập?" Thái tử nước Ngô kinh ngạc nhìn Mục Vô Hạ, lắc đầu: "Sao có thể là ngươi, sao ngươi lại là hoàng đế Đại Ngụy!"
"Hoàng huynh, lâu ngày không gặp." Mục Vô Vô Hạ cười: "Ta đến đòi nợ máu của mẫu phi và đại hoàng huynh."
Thái tử nhìn hắn đi về phía mình, vừa lùi vừa lắc đầu: "Không thể nào, nhất định là nhầm lẫn, Kinh Trập, ngươi là người lương thiện nhất, sao nỡ ra tay với ta?"
"Lương thiện là thứ của Phật Tổ và Bồ Tát." Mục Vô Hạ rút kiếm, bình tĩnh nhìn hắn ta: "Ta đưa ngươi đi gặp bọn họ, ngươi sẽ thấy bọn họ rất lương thiện."
Tiêu Thường An vuốt râu mỉm cười, nhìn trường kiếm của Mục Vô Hạ rơi xuống, máu bắn tung tóe, ông ta gật đầu: "Thẩm Tại Dã dạy dỗ ngài rất tốt, đối với kẻ bất nhân, ngài không còn chút khoan dung nào."
Mục Vô Hạ cất kiếm, quay đầu nhìn ông ta: "Chuyện này, đợi đại nhân trở về, hãy cảm ơn ngài ấy."
"Haha." Tiêu Thường An lắc đầu: "Lão phu ở lại đây xử lý chuyện tiếp theo, ngài ấy nhìn thấy lão phu, chắc chắn sẽ tức giận."
Ông ta đã hãm hại y không ít lần.
Mục Vô Hạ hơi bất ngờ: "Ngài không về cùng ta?"
"Không cần, đợi đến khi hai nước thật sự hợp nhất, lão phu sẽ đến gặp bệ hạ." Tiêu Thường An cười, nhìn Khương Trường Quyết, đột nhiên nói: "Vị Khương nguyên soái này rất có tài năng thống lĩnh quân đội, không biết có nguyện ý thần phục hoàng thượng?"
Khương Trường Quyết nhíu mày: "Ta là người nước Triệu."
Người nước Triệu, sao có thể thần phục hoàng đế nước khác?
"Nước Triệu." Tiêu Thường An quay đầu nhìn Mục Vô Hạ: "Nước Triệu cũng là nơi tốt, từ đây trở về Đại Ngụy cũng phải đi qua, hoàng thượng chi bằng đến đó xem thử?"
"Không cần." Mục Vô Hạ mím môi: "Trẫm sẽ đi đường cũ trở về."
"Như vậy rất mất thời gian." Tiêu Thường An lắc đầu, lấy ra một bức thư: “Hay là bệ hạ xem ý kiến của Thẩm Tại Dã rồi hãy quyết định?"
Khương Trường Quyết cảm thấy bất an, nhìn bức thư, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
Mùa đông giá rét, Khương Đào Hoa cuộn mình trong chăn, sau đó lại cuộn tròn trong lòng Thẩm Tại Dã, đang cùng y xem chiến báo.
"Đệ đệ nàng thật sự rất lợi hại." Thẩm Tại Dã nói: "Vậy mà có thể khiến bệ hạ khen ngợi."
Cùng là thiếu niên trẻ tuổi, hai người bọn họ đánh nhau mấy tháng, không hề bất hòa, ngược lại còn thông cảm lẫn nhau, điều này nằm ngoài dự đoán của y.
Khương Đào Hoa kiêu ngạo hất cằm: "Thiếp thân đã nói từ lâu, chỉ cần các ngài cho cơ hội, Trường Quyết nhất định sẽ không khiến các ngài thất vọng."
"Ừ, bọn họ cũng nên khải hoàn hồi triều." Thẩm Tại Dã ngẩng đầu, nhìn sân viện yên tĩnh, hài lòng nói: "Mọi chuyện bây giờ đều rất tốt."
Ba tháng này, y đã thanh trừng hết những kẻ bất đồng chính kiến trong triều, chiêu mộ không ít nhân tài, tuy rằng chưa chắc bọn họ trung thành với y, nhưng nhất định sẽ rất hài lòng với một vị vua như Mục Vô Hạ, sau đó sẽ vì y mà làm việc. Bây giờ Mục Vô Hạ trở về, thích nghi một chút, là có thể…
"A!" Khương Đào Hoa đang thêu khăn, sơ ý làm rơi kim chỉ vào lò than. Nàng nhíu mày, nhìn người phía sau, đột nhiên cảm thấy bất an.
"Gia." Nàng nói: "Đại Ngụy vừa mới kết thúc chiến tranh, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Thẩm Tại Dã cười, nhìn vật trong tay: "Nàng không cần lo lắng."
Không lo lắng mới là lạ, Đại Ngụy nuốt chửng nước Ngô, nước Triệu cũng là vật trong túi, chỉ là xem Đại Ngụy hồi phục bao lâu, mới có sức nuốt thôi. Lúc này, chính là lúc nàng phải đấu trí với y.
"Chia cắt lãnh thổ là theo minh ước sao?" Khương Đào Hoa cười hỏi.
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo