Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 166




Thanh Đài và Trạm Lư đều giật mình, vội vàng tránh đi. Đào Hoa nuốt nước bọt, do dự một chút, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tại Dã: “Gia có từng nghĩ đến, thật ra chúng ta có thể hợp tác?”

Thẩm Tại Dã đưa tay chống lên tường sau lưng nàng, y cười như không cười: “Phải xem nàng có gì để mặc cả.”

Đào Hoa bình tĩnh lại, kéo Thẩm Tại Dã chạy đến một góc khuất, nghiêm túc nói: “Thiếp thân cho rằng, hai nước Triệu - Ngụy đã liên hôn, nên cùng tiến cùng lùi. Ngô quốc hiện tại đang nội loạn, sao không nhân cơ hội liên thủ tấn công? Quốc lực Triệu quốc không bằng Ngô quốc, chiếm được Ngô quốc trước, đối với Đại Ngụy chẳng phải có lợi hơn sao?”

Nghĩ cũng có lý, Thẩm Tại Dã cúi đầu nhìn nàng: “Làm vậy có lợi gì cho nàng?”

Nàng không thể nào không hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, nếu Đại Ngụy diệt Ngô, Triệu quốc cũng không sống được bao lâu.

Đào Hoa cười, xoa tay: “Thiếp thân thấy, Triệu quốc hiện tại vô dụng, người duy nhất có thể đánh trận chỉ có Tam hoàng tử Khương Trường Quyết, nếu gia thật sự có ý định này, chi bằng thương lượng với Triệu quốc?”

Khương Trường Quyết? Thẩm Tại Dã nhướng mày: “Nàng muốn đệ đệ nàng ra chiến trường?”

“Nam nhi nên cưỡi ngựa đánh trận.” Đào Hoa kiên định nói: “Lúc nào cũng trốn trong hoàng cung, tính là nam tử hán gì?”

Thẩm Tại Dã: “…”

Nhận ra người trước mặt cũng là người luôn trốn trong hoàng cung, Đào Hoa cười hì hì, vội vàng làm nũng: “Tất nhiên, người là người vận dụng mưu kế, tất nhiên cũng là nam tử hán. Chỉ là Trường Quyết, đệ ấy dũng mãnh, thiện chiến, không ra chiến trường thật đáng tiếc, nếu thừa tướng có ý định này, chi bằng thương lượng kỹ càng với thiếp thân, chúng ta mỗi người đạt được điều mình muốn?”

“Nàng là nữ nhân đầu tiên dám tính toán với ta như vậy.” Thẩm Tại Dã nhìn nàng, cười: “Không sợ ta tính kế luôn cả nàng sao?”

“Chuyện này phải xem bản lĩnh của mỗi người.” Đào Hoa nhìn y: “Nếu gia thật sự muốn tính kế thiếp thân, thiếp thân cũng không thể chống đỡ.”

Không thể chống đỡ là chuyện không thể nào, nàng đấu với Thẩm Tại Dã, chính là xem ai tính toán kỹ càng hơn, Khương Đào Hoa vẫn có chút tự tin có thể thắng Thẩm Tại Dã, tuy nàng cũng không biết tự tin này từ đâu mà có. Nhưng, lúc này không liều một phen, Triệu quốc sẽ bị diệt vong, Trường Quyết cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Chi bằng nhân cơ hội này để Thẩm Tại Dã giúp đỡ Trường Quyết.

Thẩm Tại Dã suy tư nhìn nàng, một lúc lâu sau, y mới thấp giọng: “Chuyện này, nếu nàng có thể giúp ta một việc, ta sẽ đồng ý.”

Hả? Đào Hoa trừng mắt: “Chẳng phải chúng ta đang hợp tác ư? Sao lại còn muốn thiếp thân giúp đỡ chuyện khác?”

Nói như thể nàng chiếm được lợi lộc gì, đây cũng là giúp y mà!

Thẩm Tại Dã lắc đầu, cau mày: “Nếu nàng không giúp, chuyện liên thủ tấn công Ngô quốc ta cũng không làm được, chúng ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến.”

“Đừng, đừng, đừng!” Đào Hoa nghiến răng: “Có gì cần thiếp thân giúp, gia cứ nói!”

Thẩm Tại Dã cười, tiến đến gần nàng, nhỏ giọng nói thầm vài câu.

Mục Vô Hạ được hoàng đế giữ lại, đang cung kính nghe ông ta nói.

“Vô Hạ, con cảm thấy Triệu quốc là quốc gia như thế nào?” Minh Đức đế hỏi.

“Dạ thưa phụ hoàng, Triệu quốc là quốc gia yếu nhất trong tam quốc.” Mục Vô Hạ thành thật nói: “Ngô quốc và Đại Ngụy chúng ta, bất kỳ bên nào cũng có thể nuốt chửng nó.”

Hoàng đế gật đầu, lại hỏi: “Vậy con cảm thấy hiện tại chúng ta nên nuốt chửng nó, hay là để Ngô quốc nuốt chửng?”

Mục Vô Hạ cau mày, ngẩn người một lúc mới nói: “Đỉnh có ba chân mới vững chắc, mất một chân thì sẽ nghiêng ngả. Nếu phụ hoàng muốn nuốt chửng Triệu quốc, vậy phải cẩn thận Ngô quốc thừa cơ.”

“Chuyện này trẫm biết, nên mới muốn thương lượng cùng con và Thẩm thừa tướng, trước khi Thẩm thừa tướng đến, trẫm muốn nghe thêm ý kiến của con.”

Đây là đang thử thách hắn sao? Mục Vô Hạ mím môi, thật ra hắn không đồng ý tấn công Triệu quốc, dù sao Khương tỷ tỷ là người Triệu quốc, hơn nữa tình hình hiện tại, nếu thật sự mang quân đánh Triệu quốc, e là sẽ lợi bất cập hại.

Mục Vô Hạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Từ xưa ngư ông đắc lợi, nhi thần kiến nghị phụ hoàng tạm thời gác chuyện này lại, dù sao hai nước còn có quan hệ thông gia, hãy xem động tĩnh của Ngô quốc, rồi quyết định cũng không muộn.”

Minh Đức đế cau mày, định nói gì đó, Cao Đức liền dẫn Thẩm Tại Dã vào.

“Vi thần tham kiến hoàng thượng.”

“Miễn lễ.” Hoàng đế cười: “Đến thật đúng lúc, thừa tướng cũng nói ý kiến của mình đi, về chuyện Triệu quốc.”

Thẩm Tại Dã chắp tay, cung kính nói: “Thần đã quan sát sứ thần Triệu quốc, cũng thăm dò hư thực Triệu quốc, hy vọng bệ hạ có thể cân nhắc thêm về việc tấn công Triệu quốc.”

Ồ? Minh Đức đế có chút bất ngờ, lúc Mục Vô Hạ nói vậy, ông ta còn cảm thấy hoàng tử này do dự, nhưng Thẩm Tại Dã lại cũng nói như thế, tại sao?

“Là vì Khương thị?”

“Không phải.” Thẩm Tại Dã ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Tuy rằng đánh bại Triệu quốc không khó, nhưng chính vì nó yếu, cho dù chiếm được, cũng không có tác dụng gì, ngược lại bệ hạ phải lo lắng việc chấn chỉnh lại đất nước tan hoang. Chi bằng hãy xem thái độ của Ngô quốc, nếu Ngô quốc đang bận rộn đối phó nội loạn, vậy chúng ta có thể liên kết với Triệu quốc tấn công Ngô quốc, chiếm được Ngô quốc, Triệu quốc tự nhiên cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu tấn công Triệu quốc trước, tình hình sẽ khó nói.”

Hoàng đế im lặng, ánh mắt nhìn Thẩm Tại Dã và Mục Vô Hạ, bỗng nhiên cười: “Hai người bàn bạc với nhau sao?”

Mục Vô Hạ nghiêm mặt lắc đầu: “Nhi thần chưa từng bàn bạc chuyện này với thừa tướng.”

Vậy mà lại có ý kiến giống nhau? Minh Đức đế cúi đầu, ông ta không muốn động đến Ngô quốc, dù sao Ngô quốc tuy nội loạn, nhưng thực lực không yếu, muốn đánh chính là một trận chiến khó khăn, không hề dễ dàng như tấn công Triệu quốc.

“Để trẫm suy nghĩ thêm.” Một lúc lâu sau, hoàng đế nói: “Hai người lui xuống nghỉ ngơi trước, tiếp đãi sứ thần Triệu quốc cho tốt.”

“Vâng.” Thẩm Tại Dã và Mục Vô Hạ nhận lệnh, lui xuống.

Vừa đến nơi vắng vẻ, Mục Vô Hạ liền cau mày nhìn người bên cạnh: “Thừa tướng lại tính toán gì? Tại sao lại muốn tấn công Ngô quốc?”

“Ngài không cảm thấy đây là lựa chọn tốt nhất sao?” Thẩm Tại Dã cười: “Chiếm được Ngô quốc, Đại Ngụy cũng sẽ là của ngài.”

“Nhưng…” Mục Vô Hạ cau mày: “Chuyện này quá đáng lắm.”

“Quá đáng?” Thẩm Tại Dã nhướng mày, nhìn hắn: “Điện hạ thật sự là hết đau liền quên sẹo, chuyện quá đáng hơn ngài cũng đã từng gặp, ngài quên rồi sao?”

Sắc mặt Mục Vô Hạ thay đổi, hắn cúi đầu: “Không nhắc đến chuyện đó nữa, phụ hoàng chắc chắn sẽ không đồng ý tấn công Ngô quốc.”

“Vậy thì nghĩ cách để người đồng ý.” Thẩm Tại Dã thấp giọng: “Nếu thật sự không được, vậy hãy để ngài làm chủ Đại Ngụy.”

Mục Vô Hạ thầm giật mình, sa sầm mặt: “Thừa tướng lại muốn một bước lên trời?”

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo