Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 102




“Tần nương tử.” Đào Hoa lên tiếng cắt ngang lời nàng ta, mỉm cười, khoác tay nàng ta: “Gần đây Từ quản sự trong phủ bị bệnh, gia bảo ta dạy nương tử quy củ, những lời này của nương tử… đừng nên nói lung tung nữa, đợi đến khi nào hiểu rõ quy củ rồi hẵng nói.”

Đoàn Vân Tâm liếc nhìn nàng, dịu dàng nói: “Không ngờ gia lại giao Tần nương tử cho nương tử dạy dỗ, chuyện của Giải Ngữ…”

Nàng ta ấp úng, dè dặt nhìn Tần Hoài Ngọc.

Tần Hoài Ngọc khó hiểu nhìn hai người họ: “Tần Giải Ngữ làm sao vậy? Không phải là bị bắt vào nhà lao vì tội rồi ư? Nghe nói trong phủ suýt chút nữa đã xảy ra án mạng, chuyện lớn như vậy, nha môn kinh thành chắc chắn sẽ không xử nhẹ.”

Đoàn Vân Tâm sững sờ, Khương Đào Hoa cũng có chút bất ngờ. Dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt, vậy mà nàng ta lại chẳng mảy may quan tâm đến Tần Giải Ngữ?

Trong chớp mắt, Khương Đào Hoa đã hiểu tại sao Thẩm Tại Dã lại giao Tần Hoài Ngọc cho nàng. Nếu đã không cùng phe cánh với Tần Giải Ngữ, vậy thì cũng sẽ không cùng phe cánh với Mai Chiếu Tuyết, nói cách khác, nàng vẫn có cơ hội để khiến Tần Hoài Ngọc một lòng hướng về Thẩm Tại Dã, không nhúng tay vào cuộc chiến hậu viện này.

Nàng không biết Tần Đình úy là người của phe phái nào, nhưng Thẩm Tại Dã có ý định lôi kéo, điều đó cho thấy người này chắc chắn vẫn chưa về phe Cảnh vương. Còn về việc cuối cùng có thể lôi kéo được hay không, có lẽ mấu chốt nằm ở vị Tần nhị tiểu thư này.

Đoàn Vân Tâm cũng nhanh chóng nhận ra điều đó. Nàng ta nhìn Tần Hoài Ngọc hai lần, sau đó mỉm cười: “Trước đây ta còn lo lắng Tần nương tử sẽ có hiềm khích với Khương nương tử vì chuyện của Giải Ngữ, bây giờ xem ra là ta đã nghĩ nhiều rồi.”

“Có hiềm khích gì chứ?” Tần Hoài Ngọc bĩu môi, “Ai đối xử không tốt với ta thì ta mới có hiềm khích với người đó, còn Tần Giải Ngữ, tỷ ấy chẳng có quan hệ gì với ta.”

Tần Giải Ngữ tuy là con vợ lẽ nhưng lại là trưởng nữ trong phủ, đôi khi Tần Hoài Ngọc thân là con vợ cả lại phải chịu thua kém nàng ta, trong lòng Tần Hoài Ngọc chất chứa đầy bất mãn đối với Tần Giải Ngữ, nàng ta gặp nạn, Tần Hoài Ngọc còn hả hê chưa hết nữa là.

Phía trước chính là Lăng Hàn Viện, ba người vừa bước vào định thỉnh an thì nghe thấy nha hoàn nói: “Phu nhân bị bệnh, hôm nay không gặp khách.”

Bị bệnh? Đào Hoa sửng sốt, nhìn đồ vật mà nha hoàn đưa tới trước mặt, nàng giật mình.

Trên khay là sổ sách và chìa khóa kho của hậu viện!

“Phu nhân dặn dò, trong một tháng dưỡng bệnh, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều giao cho Khương nương tử xử lý.”

Cái gì? Khương Đào Hoa có chút khó hiểu, những thứ này là chỗ dựa lớn nhất của chính thất, vậy mà lại dễ dàng giao hết cho nàng sao? Mai Chiếu Tuyết đang nghĩ gì vậy? Không sợ nàng cướp vị trí à?

Đoàn Vân Tâm cũng có chút nghi ngờ, nhíu mày: “Hiện giờ phu nhân không gặp ai sao?”

Nha hoàn lễ phép gật đầu: “Không gặp ai hết, trong thời gian dưỡng bệnh, các vị cũng không cần đến thỉnh an.”

Hôm qua Tần thị vừa vào cửa, hôm nay phu nhân đã cáo bệnh, buông tay không quản việc trong phủ? Cũng không bàn bạc với nàng ta một tiếng, đột nhiên giao sổ sách và chìa khóa cho Khương Đào Hoa?

Đối với quyết định này, Đoàn Vân Tâm cũng bất mãn. Tuy nhiên, hiện giờ còn có người khác ở đây, hơn nữa phu nhân có vẻ như sẽ không gặp họ, nàng ta bèn xoay người trở về viện của mình.

Tần Hoài Ngọc kinh ngạc nhìn Đào Hoa nhận lấy đồ, sắc mặt lập tức dịu xuống, chớp chớp mắt nhìn nàng: “Ý của phu nhân là, sau này trong viện này đều do nương tử làm chủ sao?”

Đào Hoa gật đầu: “Hình như là vậy.”

Nhưng tại sao chứ? Mai Chiếu Tuyết và nàng vốn không đội trời chung, phủ lại có người mới, đáng lẽ nàng ta phải nắm chắc cơ hội một mũi tên trúng hai đích, tại sao lại đột nhiên đóng cửa, rút lui khỏi cuộc tranh đấu?

Xoay người dẫn người rời đi, Đào Hoa nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng cuối cùng kết luận được ra là - chuyện này không có gì bất lợi đối với nàng.

Mạnh Trăn Trăn và Tần Giải Ngữ đều đã rời phủ, Cố thị quy thuận nàng, Tần thị mới đến cũng là do gia sắp xếp đến bên cạnh nàng, tình thế trong viện này không biết từ lúc nào đã trở thành một mình nàng độc tôn. Phu nhân và Đoàn Vân Tâm tuy có vẻ như đã liên thủ, nhưng lại có toan tính riêng, khó mà đồng lòng. Có phải Mai Chiếu Tuyết đã nhận ra tình hình không ổn nên mới trốn tránh? Dù sao nàng ta cũng là phu nhân, đóng cửa lại cũng là được hưởng đãi ngộ của phu nhân, không cần thiết phải mạo hiểm cùng Đoàn Vân Tâm.

Đào Hoa mím môi, nàng dành nửa buổi chiều để bàn giao công việc với các nơi trong phủ, sau đó dẫn Tần Hoài Ngọc đến ngồi ở lương đình, dạy nàng ta quy củ.

“Gia quy trong tướng phủ rất nghiêm khắc, những gì ta vừa nói, nương tử phải ghi nhớ cho kỹ.” Đào Hoa nghiêm túc dặn dò, “Một khi đã phạm phải, e là đến ta cũng không bảo vệ được nương tử.”

Tần Hoài Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cười nói: “Nương tử nhất định sẽ bảo vệ được ta mà, đúng không? Bây giờ phu nhân không gặp ai, ngoài tướng gia ra thì trong phủ này nương tử là lớn nhất.”

"Trong Đại Ngụy này, ngoài hoàng thượng ra thì thừa tướng là lớn nhất, nhưng nương tử có thấy gia làm chuyện gì vượt quá khuôn phép bao giờ chưa?" Đào Hoa lắc đầu, "Người có quyền lực trong tay càng lớn thì làm việc càng phải thận trọng. Nương tử chớ nên kiêu ngạo tự đại, hành động tùy tiện."

Tần Hoài Ngọc bĩu môi: "Nương tử sống quá cẩn thận rồi, như vậy còn gì là thú vị? Ta mặc kệ, dù sao chỉ cần người khác không chọc giận ta, ta sẽ không gây sự với họ. Nếu ai đã chọc giận ta, ta nhất định sẽ nổi giận."

Khương Đào Hoa: “...”

Tại sao nàng lại có cảm giác như Thẩm Tại Dã ném cho nàng một vị tổ tông để cung phụng vậy? Con người sống trên đời phải dám yêu dám ghét, điều đó không sai, nhưng cũng phải xem là ở đâu chứ? Môi trường nào thì làm việc nấy, đó mới là người thông minh, dù sao thì thiên hạ này đâu phải chỉ xoay quanh một mình nàng ta.

Nhưng vị Tần tổ tông này có vẻ như không thích nghe người khác giáo huấn, nàng cũng lười nói, dù sao quy củ đã nói rõ ràng, sau này nàng ta muốn làm gì thì nàng cũng không ngăn cản được.

Ngự thư phòng.

Cảnh vương đặt tất cả bằng chứng về vụ án tham ô của Du vương lên bàn, hoàng thượng liếc nhìn, khẽ nhíu mày: “Chuyện này vẫn chưa xong sao?”

"Đương nhiên là chưa xong." Cảnh vương khẽ thở dài, tâu rằng: "Phụ hoàng không biết đấy thôi, vị Hàn tướng quân phụ trách niêm phong Du vương phủ vốn là người của Du vương, bởi vậy, số lượng vàng bạc châu báu thu được không nhiều. Nhi thần đã cho người âm thầm điều tra, phát hiện Du vương đệ còn cất giấu rất nhiều khế đất, khế nhà cùng ngân phiếu ở nơi khác. Kính xin phụ hoàng minh giám."

Hoàng thượng nhìn hắn: “Giấu ở đâu? Con cho người đi tìm là được rồi, cần gì phải nhiều lời?”

“Nhi thần lực bất tòng tâm.” Cảnh vương chắp tay, “Phụ hoàng có biết đến tiền trang Quán Thông không? Nơi đó cho người ta cất giữ đồ đạc, phải có tín vật mới được lấy, cho dù là quan phủ cũng không thể xông vào.”

“Ồ?” Hoàng thượng nhướng mày, “Còn có chuyện như vậy sao, tại sao trẫm lại không biết?”

"Bệ hạ." Thẩm Tại Dã bước ra, chắp tay tâu rằng: "Việc này năm ngoái, vi thần đã từng đề cập trong tấu sớ. Theo thỉnh cầu của Trị Túc Nội Sử, triều đình đã ban ân, hỗ trợ thương nhân cùng hợp tác xây dựng tiền trang, mong muốn việc giao thương buôn bán với các nước láng giềng được thuận lợi, hanh thông."

"Trẫm nhớ ra rồi." Hoàng thượng gật đầu: "Hình như đúng là có việc này. Thế nhưng gần đây cũng có vị ngôn quan dâng tấu, nói là xuất hiện ngân phiếu giả, lại còn có kẻ tham ô. Khanh đã cho người điều tra việc này chưa?"

Thẩm Tại Dã cúi đầu đáp: "Đã điều tra rõ ràng, kẻ chủ mưu đứng sau đã bị Cảnh vương điện hạ xử lý. Đoàn đại nhân giữ chức Lang Trung Lệnh tự nhận trách nhiệm, xin giáng chức xuống làm Nội Sử. Tấu chương cũng đã được trình lên ngự án rồi ạ."

Nhìn chồng tấu chương cao ngất ngưởng bên cạnh, hoàng thượng khẽ cười: "Gần đây trẫm bận tâm sự với Lan Quý phi, đã lâu không quản việc triều chính, cũng nhờ có Vô Ngần giúp đỡ nên mới thảnh thơi được như vậy."

"Đó là bổn phận của nhi thần." Cảnh vương cười nói: "Nếu phụ hoàng muốn nghỉ ngơi, nhi thần sẽ thay phụ hoàng xử lý mọi việc. Nếu phụ hoàng đã nghỉ ngơi đủ rồi, nhi thần sẽ ở bên cạnh phò tá, chia sẻ gánh nặng."

Lời nói thật khéo léo, sắc mặt hoàng thượng cũng dịu dàng hơn: "Nếu vậy, chuyện của Du vương, con cứ tiếp tục điều tra đi, bảo nó giao nốt số còn lại ra, nếu không giao, phạt thêm một tháng cấm túc nữa."

"Vâng!"

Cảnh vương mừng rỡ trong lòng, vừa ra khỏi ngự thư phòng, nụ cười trên mặt đã không giấu nổi, cúi người với Thẩm Tại Dã: “Đa tạ thừa tướng!”

"Mọi việc đều là do vương gia giải quyết đâu vào đấy, có gì mà phải cảm tạ Thẩm mỗ?" Thẩm Tại Dã mỉm cười: "Tất cả số tài sản kia đều ở tiền trang Quán Thông, hiện tại chỉ cần dẫn người đến Du vương phủ lấy lệnh bài của hắn, sau đấy đến đó cưỡng chế thu hồi là được. Sau đó, Thẩm mỗ sẽ cho người dâng tấu chương, vạch trần tội danh tham ô của Du vương, khiến hắn không thể nào ngóc đầu lên được nữa."

“Tốt!” Cảnh vương cười vui vẻ, nhìn Thẩm Tại Dã: “Có thừa tướng ở đây, bổn vương rất yên tâm, chi bằng tranh thủ lúc trời còn sáng, chúng ta đến đó ngay đi.”

Thẩm Tại Dã khẽ gật đầu, cùng Cảnh vương rời khỏi hoàng cung, dẫn người đến Du vương phủ một chuyến, sau đó đi thẳng đến tiền trang Quán Thông.

Tuy nhiên, đồ đạc trong tiền trang đã không cánh mà bay.

Thẩm Tại Dã mở tủ ra, lần đầu tiên y nếm trải cảm giác bị người khác qua mặt. Cảnh vương vẫn đang đợi phía sau, đồ đạc lại biến mất. Chuyện đã tâu lên hoàng thượng, bây giờ không tìm được bằng chứng, Du vương chắc chắn sẽ quay sang cắn ngược lại.

Tại sao lại như vậy?

Cảnh vương cũng ngây người, ngơ ngác nhìn Thẩm Tại Dã. Thẩm Tại Dã im lặng hồi lâu, cúi đầu, tạ lỗi: "Là Thẩm mỗ bất tài, không hoàn thành được việc."

“... Không sao.” Ra khỏi tiền trang, Cảnh vương lên xe ngựa, ánh mắt phức tạp nhìn y: “Nhưng vấn đề là bây giờ phải làm sao?”

“Không còn cách nào khác.” Thẩm Tại Dã mím môi, “Nhân lúc Du vương còn bị cấm túc, ta sẽ chặn hết tất cả tấu chương mà hắn viết dâng lên, vương gia chỉ cần tranh thủ thời gian này, nhanh chóng vào Đông cung.”

Chỉ cần ngồi lên ngôi vị thái tử, mọi sự giãy giụa của Du vương đều vô ích.

“Theo lý thì là như vậy.” Cảnh vương cau mày, “Nhưng phụ hoàng luôn không muốn lập thái tử.”

“Hoàng thượng đang tuổi xuân phơi phới, long thể khỏe mạnh, đương nhiên sẽ không cân nhắc đến chuyện lập trữ.” Ánh mắt Thẩm Tại Dã sâu xa nhìn hắn: “Điều vương gia cần làm chính là khiến hoàng thượng tự mình nghĩ đến chuyện này.”

Bắt gặp ánh mắt của y, Cảnh vương lập tức hiểu ý, khẽ gật đầu.

Hai người chia tay ở ngã ba đường, Thẩm Tại Dã mang theo vẻ mặt u ám trở về tướng phủ, suýt chút nữa đụng phải Đoàn Vân Tâm đang định ra ngoài.

“Gia.” Đoàn Vân Tâm tò mò nhìn y: “Ngài làm sao vậy? Sao lại tức giận như thế?”

Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng ta, không nói một lời, phất tay áo bỏ đi.

Tin tức lần này là do ai để lộ, y cũng không biết, mơ hồ cảm thấy có liên quan đến Đoàn Vân Tâm, nhưng lại không có chút chứng cứ nào, căn bản không thể làm gì được nàng ta.

Tiền trang Quán Thông hai ngày nay xảy ra khá nhiều chuyện, bắt nguồn từ chỗ Khương Đào Hoa sao? Trước đây, khi nghe nàng nhắc đến cái tên tiền trang này, y đã có dự cảm chẳng lành, không ngờ bây giờ lại thực sự xảy ra vấn đề.

Lại là Du vương, lại là Khương Đào Hoa, tất cả những điều này rốt cuộc là trùng hợp, hay là âm mưu của ai đó?

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo