Nàng chưa từng hỏi họ của hắn hay thậm chí tên hắn là gì, vì dù sao cái tên Ngụy Thính Phong cũng không quan trọng với nàng.
Đêm đó hắn cúi sát gần nàng, hô hấp nóng bỏng gần trong gang tấc, thổi lên mặt nàng, sau đó chủ động nói: “Thính Phong. Ta là Thính Phong.”
Trước Ngụy Thính Phong, nàng chỉ có một nam nhân là Lương Thận Hành.
Nàng coi Lương Thận Hành là cả trời đất, là ánh trăng của nàng, nàng từng âm thầm thề, nguyện ý nhận hết đau khổ một đời, đổi lại công thành danh toại, vinh hoa phú quý cho hắn.
Hai người quen biết từ nhỏ, Lương gia và Tần gia ngăn cách nhau chỉ một vách tường, lúc nàng nhóm lửa nấu cơm trong phòng bếp, thường thường có thể nghe thấy tiếng Lương Thận Hành ở trong sân đọc sách.
Hắn cực kỳ thông minh, sách vở nhìn một lần có thể nhớ rõ, lúc đọc sách, hắn leo lên đầu tường, nghển cổ nhìn nàng bằng ánh mắt đen láy: “Thành Bích à, hôm nay muội nấu bánh chưng hả? Thơm quá thơm quá, ném cho ta một cái đi?”
Tần Quan Chu xách chiếc bánh chưng lớn nhất giấu sau lưng, ngẩng đầu giận dữ nhìn hắn: “Huynh lại tới chiếm tiện nghi.”
“Muội muội cũng bằng lòng để ta chiếm tiện nghi mà, không phải sao? Mẹ ta nói, muội như vậy, là vì sau này sẽ làm phu nhân của ta.” Hắn cười thiếu đứng đắn: “Muội hiểu phu nhân là gì không? Là giống cha mẹ muội ấy, chúng ta cũng sẽ ở bên nhau.”
“Không biết xấu hổ!” Tần Quan Chu ném cái bánh chưng qua, trúng ngay giữa trán Lương Thận Hành, nghe hắn “Ai ya” hô đau, ngã từ trên tường xuống, chợt không còn chút động tĩnh nào.
Tần Quan Chu bị dọa sợ, vội leo lên thang gõ, lại đụng trúng mặt Lương Thận Hành, ánh mắt hai người giao nhau, gần đến mức nghe thấy tiếng hắn thở.
Mặt Tần Quan Chu đỏ bừng: “Huynh, huynh…”
Mặt Lương Thận Hành cũng nóng lên, chút tâm tư muốn trêu đùa nàng liền bay mất, trả lời: “Ta bám chắc hơn muội đấy, không bị ngã chút nào đâu, đừng lo lắng.”
Nàng buồn bực: “Đúng là tự luyến, ai thèm lo cho huynh?”
Những gì hắn nói quả thực không phải giả, nàng để hắn chiếm tiện nghi, là nguyện ý bị hại, sau này chắc chắn phải làm phu nhân của Lương Thận Hành.
Sau khi bọn họ thành thân, mỗi ngày trôi qua đều rất khó khăn, Tần Quan Chu chưa từng vì bần cùng mà tranh cãi với hắn, người khác đều nói “Nghèo hèn phu thê trăm sự ai”, nàng lại cho rằng phu thê nên phù trợ lẫn nhau, cùng “đồng cam cộng khổ”.
Cũng có lần Lương Thận Hành quá chén, say đến nỗi ngã ngay cửa nhà, nằm ngủ bất tỉnh nhân sự, đó cũng là lần đầu tiên Tần Quan Chu cãi nhau với hắn.
Bình thường nàng luôn dịu dàng săn sóc, nhưng nếu đã nổi giận, ngay cả Lương Thận Hành cũng không dám trêu chọc. Nếu không nàng làm sao có thể một tay nâng đỡ Lương Thận Hành đi đến địa vị như bây giờ? Đổi lại nếu tính tình nàng tinh tế mềm mại, chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Lương Thận Hành xin lỗi nàng cũng không thành, hạ thấp mình cũng không xong, cuối cùng vẫn không cách nào dỗ dành nàng nguôi giận, bèn vén áo lên, quỳ gối trên mặt đất, cầu xin nói: “Phu nhân, nàng đại nhân đại đức, tế tương đỗ lí năng xanh thuyền*, đừng chấp nhặt với kẻ khốn kiếp như ta! Nếu sau này ta còn quá chén nữa, ta…”
*Câu này ý là: Kẻ lớn/trên thì ko để tâm đến lỗi lầm của người nhỏ/dưới. Tấm lòng của tể tướng/người trên rộng rãi đến độ có thể cho thuyền bơi ở trong.
Hành động của hắn dọa Tần Quan Chu nhảy dựng lên, vội che miệng hắn lại: “Chàng là nam nhân, dáng vẻ gì thế này! Còn không mau đứng lên!”
“Đại nhân, xin giơ cao đánh khẽ, ta quỳ cũng không sao. Phu nhân, nàng có thể tha thứ cho ta không?”
Tần Quan Chu thấy hắn như thế, không lẽ còn tức giận nổi sao? Nàng thở dài, giọng điệu mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, chàng đứng lên. Đến Trương Ký đổi nửa cân dầu rồi về nhà ăn cơm.”
Hai người chỉ cãi vã trong một đêm, nàng nổi giận, từ trước đến giờ, mỗi lần nàng nổi giận đều vì Lương Thận Hành phạm phải sai lầm lớn, Lương Thận Hành cũng tự biết mình không tốt, sau khi nhận sai với nàng cũng không phạm lỗi lại nữa.
Trước khi hai người về chung một nhà, hắn chưa từng say quá một lần.
Bọn họ làm bạn nhiều năm, ân ái nhiều năm, biện pháp giải quyết mâu thuẫn như trên là pháp tắc, nhưng pháp tắc này lúc hắn cưới Chiêu Nguyệt quận chúa đã hoàn toàn thay đổi.
Trong lòng Tần Quan Chu biết Chiêu Nguyệt quận chúa hơn nàng ở tuổi trẻ, mỹ mạo, thân phận địa vị tôn quý cao xa hơn cả nàng, thứ mà Chiêu Nguyệt có được là thứ cả đời nàng cơ cực đều cũng không sao có được, vậy nên nàng mới có dáng vẻ hoảng loạn và bối rối khi đứng trước Chiêu Nguyệt như vậy.
Nàng hành xử không giống một người được giáo dưỡng cẩn thận như trước kia, mà giống người đàn bà chua ngoa đanh đá, hết khóc lóc lại la lối, náo loạn với Lương Thận Hành.
Lương Thận Hành cũng không giống như trước mà thành khẩn nhận sai, sau khi tát mạnh Tần Quan Chu một cái, hắn túm lấy cổ tay của nàng, đôi mắt đỏ bừng trừng trừng nàng, nổi giận nói: “Thành Bích! Nàng nhìn bộ dạng bây giờ của mình đi!”
Nàng thấy trong mắt hắn là một khuôn mặt tái nhợt, hèn mọn, ảm đạm, hơi dữ tợn, điên cuồng.
Tần Quan Chu run rẩy, không nói thành lời.
Nàng không hề khóc nháo, mỗi ngày, ngồi trong doanh trướng soi gương đồng, muốn nhìn rõ chính mình đã biến thành bộ dạng gì rồi, vì sao lại mang dáng vẻ thế này.
Sau ngày ấy, Lương Thận Hành thường xuyên tới thăm nàng, vì nàng mà chiết vài nhành hoa đào, bỏ vào bình sứ trắng hình cá cạnh gương đồng.