Tiền Ngân Tử lúc này cảm thấy đầu óc quay cuồng, không thể tin được rằng tình đầu của Kỷ Diễm lại chính là mình.
Cô và Kỷ Diễm quen biết sau khi cô đã bên cạnh Ngụy Tiêu một thời gian dài. Vậy làm sao có chuyện anh yêu thầm cô suốt hai năm?
Tính toán thời gian, cô và Ngụy Tiêu đã bên nhau hai năm, nếu Kỷ Diễm yêu thầm cô hai năm, điều này có nghĩa là từ lúc Ngụy Tiêu giới thiệu họ với nhau, Kỷ Diễm đã thích cô? Chẳng lẽ đây là câu chuyện “nhất kiến chung tình” trong truyền thuyết sao?
Một mối tình thoạt nhìn như trong tiểu thuyết ngôn tình, quá sức phi lý và cẩu huyết. Làm sao Kỷ Diễm, người mà cô nghĩ là lạnh lùng, lại âm thầm thích cô?
Tiền Ngân Tử bình tĩnh lại, tiếp tục nhắn tin hỏi cô gái kia: [Làm sao cô biết được?]
Cô gái kia đáp với vẻ bực tức: [ Tôi đâu có đui, tôi có mắt để thấy. Khi tôi thích và theo đuổi Kỷ Diễm, bất cứ khi nào anh ấy xuất hiện đều có sự hiện diện của cô.
Mỗi lần hội họp, nếu không có cô, anh ấy cũng chẳng đến. Khi xuất hiện, ánh mắt của anh ấy luôn dõi theo cô, điều này không thể giấu được.
Sau này khi anh ấy từ chối tôi, tôi hỏi thẳng anh ấy có thích cô không, anh ấy không phủ nhận, còn thừa nhận luôn.
Anh ấy thừa nhận nhớ nhung cô suốt hai năm. Tôi từng nói với anh ấy điều đó thật tệ, thích người yêu của bạn mình, nhưng anh ấy chỉ đáp lại rằng anh không quan tâm, vẫn thích cô suốt hai năm.
Tôi thực sự không hiểu, cô có điểm gì mà anh ấy lại chung tình đến thế. Có lẽ kiếp trước cô đã cứu vớt cả thế giới nên kiếp này mới có số mệnh như vậy.]
Tiền Ngân Tử: “…”
Giờ còn lôi kiếp trước kiếp này nữa
Nếu điều này là thật, cô cũng tự hỏi mình đã làm điều gì tốt đẹp trong kiếp trước để có được may mắn đến như vậy. Thật khó tin, nhưng có vẻ như cô chính là tình đầu mà Kỷ Diễm yêu thầm.
Ý nghĩ này làm cô có cảm giác tự hào khó tả. Kỷ Diễm, người đàn ông với gương mặt điển trai, lại dành tình cảm âm thầm cho cô? Cô không thể không cười thầm.
Kỷ Diễm nhìn thấy Tiền Ngân Tử mỉm cười một cách kỳ lạ, đến khi dừng xe đợi đèn đỏ, anh quay sang nhéo má cô, hỏi: “Em cười gì mà vui vậy?”
Tiền Ngân Tử mỉm cười đáp lại một cách đầy ý tứ khiến anh có chút bối rối. Nụ cười của cô lúc này có chút mờ ám.
Kỷ Diễm ngẩn người, sợ hãi buông tay.
…
Tối hôm đó, sau khi tắm rửa, Tiền Ngân Tử tự mình thoa thuốc rồi thay một bộ đồ ngủ gợi cảm. Trong khi đó, Kỷ Diễm vẫn đang ngồi làm việc.
Cô bất ngờ đến sau lưng anh, nhẹ nhàng mát-xa vai anh. Cảm nhận sự bất ngờ từ anh, cô cười mỉm, dùng cơ thể mình chạm nhẹ vào lưng anh.
Bộ đồ ngủ đỏ rực cô mặc làm mọi cử chỉ của cô thêm phần quyến rũ.
Kỷ Diễm nhìn cô lúng túng, vội chỉnh lại áo cho cô và nghiêm túc nói: “Không được, kiềm chế con thú trong mình đi cô Tiền.”
Tiền Ngân Tử bắt đầu tò mò một chuyện. Cô luôn nghĩ rằng Kỷ Diễm dễ bị kích thích, nhưng bây giờ cô mới nhận ra, có lẽ anh chỉ bị kích thích bởi người mà anh thích thật lòng.
Cô vuốt mặt Kỷ Diễm rồi hỏi thẳng: “Anh đang cương không?”
Kỷ Diễm cười khổ, đáp: “Anh không dễ bị nghiện s/e/x thế đâu. Nếu mà cương trong tình huống này, anh chắc đã bị mắc bệnh rồi.”
Tiền Ngân Tử nghe vậy thì lập tức thử chạm vào khu vực nhạy cảm của anh để kiểm tra.
Thật vậy, anh không có phản ứng gì.
Điều này khiến cô ngẫm lại, liệu mình có thật sự là người anh yêu thầm không. Cô không kìm được, tiếp tục sờ soạng xem khi nào anh sẽ phản ứng.
Kỷ Diễm cảm thấy hành động này của cô khá trẻ con, anh vỗ nhẹ vào tay cô: “Khắc chế chút đi.”
Cô nghe anh nói thế, cô rút tay lại.
Tiền Ngân Tử không từ bỏ, vuốt ve mặt anh rồi nhìn thẳng vào mắt anh để thử xem có phản ứng gì không. Người ta thường nói, khi đối diện với người mình yêu, không thể không có phản ứng ngượng ngùng.
Thế nhưng Kỷ Diễm vẫn bình tĩnh nhìn lại cô, không có chút thẹn thùng nào.
“Anh không có phản ứng gì cả,” cô thắc mắc.
Kỷ Diễm hỏi ngược lại: “Anh phải có phản ứng gì sao?”
Không thể giữ mãi trong lòng, cô quyết định hỏi thẳng: “Kỷ Diễm, anh có thích em không?”
Anh sửng sốt một chút, rồi gật đầu: “Tất nhiên là thích.”
Câu trả lời của anh rất thản nhiên khiến cô có chút không hài lòng.
“Không phải kiểu thích thông thường. Ý em là loại thích này cơ!” Cô nhấn mạnh.
Kỷ Diễm vẫn chưa hiểu: “Loại nào cơ?”
Tiền Ngân Tử thở dài: “Kỷ Diễm, anh có phải đã yêu thầm em từ hai năm trước, và tình đầu của anh chính là em đúng không?”
Kỷ Diễm ngừng lại, im lặng một lúc.
Lúc này, anh mới hiểu vì sao hôm nay cô có phản ứng lạ như vậy. Cô đã biết sự thật.
Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, xoa xoa: “Ai nói cho em biết?”
Nhìn thấy anh không phủ nhận, Tiền Ngân Tử đoán chắc điều mình nghĩ là đúng.
“Thật sự? Em là nữ thần của anh hả?” Cô hỏi lại, mắt mở to vì ngạc nhiên.
Kỷ Diễm gật đầu: “Là em.”
Dù chuyện này rất sốc, nhưng cách anh nói ra lại vô cùng bình tĩnh. Điều này càng khiến Tiền Ngân Tử thấy khó tin hơn.
“Vậy nghĩa là anh yêu thầm em từ lần gặp đầu tiên, lúc Ngụy Tiêu giới thiệu em với anh sao?”
Một câu chuyện cẩu huyết về việc thầm thích bạn gái của huynh đệ.
Kỷ Diễm trả lời: “Còn sớm hơn thế.”
Câu trả lời làm Tiền Ngân Tử bối rối. Còn sớm hơn?
Cô cố nhớ lại, nhưng chẳng thể nhớ ra mình từng gặp anh trước đó.
Cô suy đoán một cách táo bạo: “Có phải hồi còn đi học, anh đã yêu thầm em? Khi đó, em là nữ thần học giỏi và xinh đẹp, còn anh là một cậu béo xấu xí, nên chỉ có thể yêu thầm em trong im lặng?”
Kỷ Diễm nhìn cô cười khổ: “Anh chưa từng nghèo, chưa từng béo, chưa từng xấu. Hơn nữa, chúng ta không học cùng trường. Anh học trường quý tộc, còn em thì sao?”
Tiền Ngân Tử: “…”
Cô học trường công, hoàn toàn không có liên hệ gì với anh.
Không sao, cô vẫn còn một suy đoán khác.
“Thế thì có phải vào một hôm trời không mây không gió, khi em tình cờ gặp anh ở tiệm bánh kem, anh không có đủ tiền trả xong em đã giúp anh trả? Từ đó anh yêu thầm em?”
Kỷ Diễm: “…”