Kỷ Diễm không dám làm càn nữa, ngoan ngoãn để Tiền Ngân Tử bôi thuốc cho mình. Khi cô bôi thuốc xong, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, rồi hỏi: “Còn đau không?”
Nhìn Tiền Ngân Tử quan tâm mình, trong lòng Kỷ Diễm thấy ấm áp, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì bị Ngụy Tiêu đánh. Bị đánh như vậy, ít ra anh có cơ hội để cô chăm sóc, tình cảm giữa họ còn được dịp thắt chặt hơn. Ngụy Tiêu thì chẳng có gì.
“May mà mặt anh không sao.”
Kỷ Diễm biết Tiền Ngân Tử quan tâm mình, nhưng không ngờ sự lo lắng của cô lại chi tiết đến thế. Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ ưu tư.
Anh đang vui thì chợt nghe Tiền Ngân Tử thở dài: “Nếu có chuyện gì thật, chắc phải tốn không ít tiền để chỉnh lại. Mà lỡ chỉnh xong xấu hơn thì không ổn chút nào.”
Kỷ Diễm cạn lời: “…”
Hóa ra cô chỉ lo cho nhan sắc của anh.
Sau khi bôi thuốc xong, Tiền Ngân Tử ngồi bên cạnh Kỷ Diễm, quyết định nói chuyện nghiêm túc. Cô hỏi: “Sao anh lại nói như thế với Ngụy Tiêu lúc nãy?”
Giờ thì phải giải quyết hậu quả từ những lời anh nói đây.
Kỷ Diễm không nghĩ mình đã nói gì sai, anh có chút không vui: “Anh làm gì sai sao?”
Tiền Ngân Tử thở dài: “Chúng ta đâu có như anh nói.”
Thực ra, giữa họ chỉ là một đêm tình cờ, sau đó trở thành bạn giường. Thế mà qua lời của Kỷ Diễm, lại biến thành tình yêu sâu đậm.
Kỷ Diễm trấn an cô: “Ra ngoài đời, hình tượng là do mình tự xây dựng. Chẳng phải nói yêu nhau nghe hay hơn chuyện chúng ta chỉ chơi qua đường sao?”
Tiền Ngân Tử ngẫm lại, thấy cũng đúng. Hóa ra cô suy nghĩ chưa đủ thấu đáo. Kỷ Diễm thì lúc nào cũng cẩn trọng hơn cô.
Dù sao nhìn cảnh anh trêu tức Ngụy Tiêu cũng khiến cô cảm thấy hả hê. Kỷ Diễm coi như đã giúp cô giải tỏa được nỗi bực bội lớn.
Ngụy Tiêu vừa mới chịu hai cú đòn nặng nề, chắc hẳn đang suy sụp. Cô thầm nghĩ, trước đây khi anh ta đùa giỡn với những cô gái khác chắc không bao giờ nghĩ rằng bây giờ mình lại rơi vào cảnh bị trả đũa như thế. Hôm nay, Tiền Ngân Tử đã cho Ngụy Tiêu cảm nhận cái cảm giác ghê tởm mà cô từng chịu đựng trong suốt nhiều năm.
Sau đó, Tiền Ngân Tử đứng dậy đi sấy tóc, để điện thoại trên bàn. Nó liên tục rung lên.
Kỷ Diễm ban đầu không có ý định đọc tin nhắn, vì đây là chuyện riêng tư của Tiền Ngân Tử. Nhưng khi thấy tên Ngụy Tiêu hiện lên trên màn hình WeChat, anh không thể không tò mò xem anh ta đang nói gì.
Anh nhìn qua màn hình, thấy những tin nhắn không thể chịu nổi.
[Ngân Tử, anh sai rồi, anh biết trước đây anh đã làm không đúng. Sau này anh sẽ sửa, anh sẽ không qua lại với ai khác nữa, chỉ có em thôi. Em quay về với anh được không?]
[Anh không ngại chuyện em và Kỷ Diễm đâu. Trước đây anh chơi bời là anh sai. Nếu em thật sự ghét anh như thế, em có thể tiếp tục ở bên Kỷ Diễm một thời gian nữa để trả thù anh. Chỉ cần sau đó em quay lại bên anh, anh sẽ chấp nhận hết.]
[Ngân Tử, nếu trước đây em chưa từng yêu anh, thì bây giờ yêu anh được không? Cho anh một cơ hội nữa thôi, anh không thể sống thiếu em được. Mấy ngày qua anh thấy mình như chết dần.]
Kỷ Diễm đọc tiếp, càng ngày càng thấy ghê tởm hơn. Ngụy Tiêu đang cố chuyển thành một kẻ cầu xin, muốn quay lại bằng mọi cách.
Những lời năn nỉ, thảm hại, còn đề nghị giúp Tiền Ngân Tử tìm người khác nếu cô cảm thấy cần.
Không thể chịu nổi nữa, Kỷ Diễm quay sang Tiền Ngân Tử hỏi: “Ngân Tử, Ngụy Tiêu cứ quấy rầy em mãi thế này. Anh có thể giúp em trả lời hắn được không?”
Tiền Ngân Tử đang sấy tóc, cô cũng cảm thấy quá phiền với Ngụy Tiêu. Một người trưởng thành mà không hiểu lời người khác, cứ bám lấy cô không dứt. Cô đáp gọn: “Phiền anh nhắn anh ta biến đi giúp em.”
Nghe được sự đồng ý từ Tiền Ngân Tử, Kỷ Diễm thoải mái cầm điện thoại lên. Anh nhấn nút ghi âm, rồi cố tình nói bằng giọng khàn khàn, lẫn chút thở dốc: “Ngụy Tiêu, cậu xong chưa? Chúng tôi đang ngủ, làm ơn đừng làm phiền nữa.”
Ngụy Tiêu tức giận đến phát điên, nhưng không dám nhắn vào số của Tiền Ngân Tử nữa, mà chuyển sang nhắn riêng cho Kỷ Diễm. Những tin nhắn đầy lời lẽ hạ tiện và đê hèn.
Kỷ Diễm đọc xong, chỉ cười khẩy rồi đặt điện thoại xuống.
Tiền Ngân Tử sấy tóc xong, vừa định cầm điện thoại thì bất ngờ bị Kỷ Diễm đẩy ép vào tường. Anh đan tay mình vào tay cô, giữ chặt, rồi bất ngờ luồn tay vào áo ngủ, nhẹ nhàng chạm vào cơ thể cô: “Em muốn không?”
Kỷ Diễm biết rằng cách duy nhất để giữ Tiền Ngân Tử ở lại là thông qua những đụng chạm thể xác. Phải càng nhiều lần, càng tốt, để cô không thể nào quên hay rời bỏ anh.
Tiền Ngân Tử định từ chối vì hôm nay cô khá mệt, nhưng khi bàn tay anh chạm vào, cảm giác lại khiến cô đổi ý.
Cô nghĩ lại. Cũng không phải là không làm được. Làm một lần rồi ngủ cũng tốt.
Cô gật đầu đồng ý. Ngay khi cái gật đầu vừa dứt, Kỷ Diễm lập tức cúi xuống hôn cô. Nụ hôn mãnh liệt, môi anh ép lấy môi cô, lưỡi len lỏi vào giữa hai hàm răng. Anh bế cô lên, thả mạnh xuống giường, rồi đè cô dưới thân.
Kỷ Diễm lấy từ ngăn kéo bên cạnh ra một chiếc hộp blind box. Anh đưa cho cô: “Rút một cái.”
Việc sử dụng món đồ này để quyết định đêm nay sẽ làm gì khiến anh cảm thấy thú vị.
Tiền Ngân Tử rút một lá thăm. Kết quả là: “Dùng máy rung tự xử trong 10 phút.”
Cô đỏ mặt, cảm thấy quá ngượng ngùng và không muốn làm. Nhưng Kỷ Diễm đã nhanh chóng cướp lấy tờ giấy, liếc qua rồi từ ngăn kéo lấy ra một cây máy rung màu hồng nhạt.
Chiếc ngăn kéo này của anh chẳng khác nào một túi bảo bối, đầy đủ mọi loại đồ chơi.
Anh đưa máy rung cho cô: “Anh đã vệ sinh sạch sẽ rồi.”
Tiền Ngân Tử cảm thấy ngại ngùng, phải tự xử ngay trước mặt anh là điều khiến cô không thoải mái.
Kỷ Diễm nhận ra sự do dự của cô. Anh đặt tay lên đùi cô, kéo chiếc quần lót xuống. “Hay để anh giúp em?”
Anh tách hai chân cô ra, hạ thể hoàn toàn lộ trước mặt anh.
Kỷ Diễm bật máy rung, đưa đầu rung tiếp xúc với âm vật của cô, rồi ra lệnh: “Tự mình bẻ ra, để anh đưa vào.”
Mặt Tiền Ngân Tử đỏ bừng, hai tay run rẩy nắm lấy môi â/m h/ộ non mềm, nhẹ nhàng bẻ ra, để lộ vùng da hồng hào bên trong.
Kỷ Diễm đưa đầu rung vào sát hạt đậu, bắt đầu di chuyển.
“Ư…”
Tiếng kêu khe khẽ thoát ra khi hạt đậu bị chấn động. Kỷ Diễm tiếp tục điều khiển máy rung, di chuyển lên xuống, cọ xát vào từng phần thịt non nhạy cảm của cô, khiến cả người Tiền Ngân Tử rung lên theo từng đợt sóng khoái cảm.