Ngụy Tiêu siết chặt tay Tiền Ngân Tử khiến cô cảm thấy đau rát.
Có lẽ vì trước mặt quá nhiều người mà cô dám thẳng thắn nói lời chia tay, làm anh ta không chịu nổi sự mất mặt.
Nhưng nếu không đề cập đến ngay lúc này, Tiền Ngân Tử sẽ không thể giải thoát cho bản thân. Cô đã đợi quá lâu rồi.
Cô nhíu mày vì đau, nhẹ nhàng gỡ tay Ngụy Tiêu ra, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi không đùa đâu, tôi nói thật đấy. Ngụy Tiêu, chúng ta không hợp nhau, tốt nhất nên dừng lại. Mà anh cũng đâu thích tôi đâu đúng không? Chúng ta chia tay, anh lẽ ra phải vui mới đúng. Những gì cần nói tôi đã nói rồi. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, tạm biệt.”
Nói xong, Tiền Ngân Tử cầm túi, xoay người bước đi mà không muốn làm phiền thêm bữa tiệc của mọi người.
Ngụy Tiêu vẫn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc. Anh ta không hiểu, tại sao cô lại muốn chia tay?
Trước đây chẳng phải cô còn nói về chuyện kết hôn sao?
Cả tháng nay anh ta mong đợi ngày hôm nay chỉ để công bố tin tức hai người sẽ cưới nhau.
Cô yêu anh như vậy, sao có thể nói chia tay dễ dàng thế?
Trước đây có người nói rằng, dù có thế nào, Tiền Ngân Tử cũng sẽ không bao giờ rời bỏ anh ta.
Anh ta không thể tin nổi.
Đầu óc rối tung lên, đôi chân như muốn khuỵu xuống.
Ngụy Tiêu ngồi phịch xuống ghế, đầu vẫn không ngừng suy nghĩ lý do tại sao.
Mọi người trong bữa tiệc thấy cảnh tượng này, ai cũng im lặng, không ai dám nói thêm gì.
Chẳng phải hôm nay là sinh nhật của Ngụy Tiêu sao? Sao chuyện chia tay lại diễn ra vào lúc này?
Ai nấy đều e ngại, sợ làm anh ta xấu hổ, không khí trong phòng trở nên ngượng ngập và căng thẳng.
Không ai để ý rằng, trong góc phòng, khóe miệng của Kỷ Diễm đang giật nhẹ như muốn cười.
Nhưng anh cố gắng nhịn, không thể để lộ ra.
Nhìn dáng vẻ mất hồn của Ngụy Tiêu, Kỷ Diễm cố làm ra vẻ quan tâm, vỗ vai anh ta: “Cố gắng lên nhé!”
Ngụy Tiêu quay lại nhìn anh: “Cố gắng cái gì?”
Kỷ Diễm đúng là… thật biết cách “an ủi”.
Anh ta chỉ có thể cảm ơn một cách hời hợt: “Cảm ơn.”
Dù cảm ơn, trong lòng anh ta vẫn đầy khó chịu.
Anh ta không thể để mọi chuyện kết thúc như vậy. Anh ta phải hỏi rõ Tiền Ngân Tử.
Cô có ý gì? Dựa vào đâu mà nói chia tay ngay được?
Chia tay không thể là chuyện cô đơn phương quyết định.
Nếu anh ta không đồng ý, thì cô sẽ không thể rời bỏ anh ta.
Ngụy Tiêu bảo mọi người cứ tiếp tục vui vẻ, còn mình thì cầm theo chìa khóa xe vội vã rời đi.
Khi về đến nhà, Tiền Ngân Tử đã gần dọn dẹp xong đồ đạc.
Cô đã thu xếp mọi thứ từ hôm qua, chỉ còn vài món đồ chung ở khu vực sinh hoạt chưa xong.
Cô đang cẩn thận cho nốt những thứ cuối cùng vào túi.
Cuối cùng cô cũng sắp rời khỏi nơi này rồi!
Từ nay, không khí sẽ trong lành hơn, không còn phải dùng xịt phòng để át đi mùi khó chịu nữa.
Nghe tiếng mở cửa, Tiền Ngân Tử ngẩng lên, thấy Ngụy Tiêu bước vào với gương mặt đầy giận dữ.
Anh ta lao đến giật lấy túi từ tay cô: “Tôi không cho phép! Ai đồng ý cho em chia tay? Tôi không đồng ý, em nghĩ có thể thu dọn đồ rồi rời đi sao?”
Nhìn vẻ mặt tức giận của Ngụy Tiêu, Tiền Ngân Tử cảm thấy buồn cười.
Trước đây anh ta đâu có thích cô, giờ cô muốn đi rồi mắc gì anh ta lại không cho.
Lẽ ra anh ta phải vui mừng vì cô quyết định rời đi chứ.
Tiền Ngân Tử giật lại túi, thản nhiên đáp: “Tôi chưa từng nghe ai nói những điều vô lý như vậy. Tôi muốn chia tay thì chia tay, sao cần sự đồng ý của anh? Anh nghĩ mình là ai, thẩm phán hay sao?”
Ngụy Tiêu nghiến răng: “Tôi là bạn trai em! Em muốn chia tay thì ít ra cũng phải cho tôi một lý do. Tôi đã làm gì sai để em muốn chia tay?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, không cần phải nể nang nữa: “Tôi ghét anh vì anh bẩn.”
Lời nói đó khiến Ngụy Tiêu cứng họng.
Anh ta không hiểu, bẩn là sao?
Đúng là trước đây anh ta có đôi chút thiếu đứng đắn, nhưng không phải loại người lăng nhăng.
Anh ta đâu phải người dễ dãi, chỉ qua lại với một người trong một thời điểm.
Chẳng phải chuyện đó là bình thường sao?
Tiền Ngân Tử nghĩ anh ta là loại người gì? Ai cũng ngủ được sao?
Anh ta là một người đàn ông bình thường, nếu không đụng đến Tiền Ngân Tử thì anh ta cũng cần giải tỏa nhu cầu chứ.
Những người phụ nữ khác đâu có quan trọng gì, với lại anh ta còn luôn cẩn thận. Anh ta hết sức khỏe mạnh, chẳng có gì để gọi là bẩn cả.
Anh ta chưa bao giờ hôn mấy người kia, ngoại trừ lần cô sinh viên cố tình hôn anh ta, khiến anh ta cảm thấy ghê tởm ra.
Càng nghĩ, Ngụy Tiêu càng bực: “Trước đây khi theo đuổi tôi, em đâu có nói như vậy. Em từng nói rằng dù tôi thế nào, em cũng không quan tâm, em chỉ yêu con người tôi thôi!
Ngụy Tiêu tiếp tục tức giận, giọng đầy bức xúc: “Trước đây em đã nói thế nào? Em bảo dù tôi có thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần được ở bên tôi, em sẽ không chê tôi, không ghét bỏ tôi. Vậy mà bây giờ em lại bảo tôi bẩn? Em thật sự chỉ lấy cớ để chia tay thôi phải không?”
Anh ta càng nghĩ càng thấy điều đó vô lý.
Còn Tiền Ngân Tử thì không còn muốn đôi co nữa. Cô đã quá mệt mỏi với mối quan hệ này, không muốn giải thích thêm bất cứ điều gì.
Tiền Ngân Tử lặng lẽ tiếp tục thu dọn hành lý, không thèm đáp lại sự tức giận của Ngụy Tiêu. Trong lòng cô biết, bất cứ điều gì cô nói lúc này cũng chỉ khiến mọi chuyện thêm phức tạp.
Ngụy Tiêu nhìn thấy cô lạnh lùng như vậy thì lại càng cảm thấy đau đớn hơn. Anh ta không hiểu tại sao mà Tiền Ngân Tử người đã từng yêu anh ta nhiều như thế, giờ lại có thể trở nên vô tình như vậy.
Khi Tiền Ngân Tử kéo vali chuẩn bị bước ra khỏi nhà, Ngụy Tiêu cảm thấy trong lòng có điều gì đó không đúng.
Anh ta không thể chấp nhận việc cô cứ thế rời đi mà không có một lời giải thích thỏa đáng.
“Có phải cô đã có người khác không? Tiền Ngân Tử, cô đã phản bội tôi rồi đúng không?” Ngụy Tiêu đột ngột hỏi, giọng đầy căng thẳng.
Tiền Ngân Tử dừng lại một chút, nhìn anh ta với ánh mắt đầy thản nhiên: “Anh nói gì thế?”
Nhưng trong lòng, cô cảm thấy nhẹ nhõm vì anh ta không biết người đó là Kỷ Diễm. Nếu anh ta biết, mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản như thế này.
Ngụy Tiêu vẫn không chịu buông tha, giọng anh ta đầy oán trách: “Cô đã thay lòng đổi dạ, đúng không? Có phải cô đã yêu người khác nên mới bỏ tôi?”
Anh ta không hề nhìn nhận lại bản thân, chỉ trách cô mà không tự hỏi mình đã làm sai điều gì.
Tiền Ngân Tử nhìn anh ta giữ chặt vali của cô, không còn cách nào khác. Cô kéo túi xách xuống giận dữ đập vào người anh ta: “Anh muốn biết lý do đúng không? Được, tôi sẽ nói cho anh nghe.
Thật ra, tôi không hề yêu anh, tất cả chỉ là một màn kịch. Hai năm trước, mẹ anh đã giúp gia đình tôi trả hết nợ.
Bà bảo rằng nếu tôi ở bên anh trong hai năm, khoản nợ đó sẽ được xóa bỏ. Ngày hôm nay, đúng sinh nhật anh, cũng là ngày hết hạn thỏa thuận. Tôi không còn lý do gì để ở bên anh nữa. Thế nên, tôi không cần tiếp tục chịu đựng và giả vờ yêu anh thêm một ngày nào nữa!”
“Những ngày tháng qua, mỗi lần ở bên anh tôi đều cảm thấy kinh tởm. Tôi sợ rằng anh sẽ truyền bệnh gì đó cho tôi. Giờ thì anh đã hiểu lý do tại sao tôi muốn chia tay chưa? Anh vẫn muốn nghe nữa không? Chia tay trong hòa bình không được sao? Tại sao anh cứ phải ép tôi phải nói ra những điều này!”