Tiền Ngân Tử phát hiện, Kỷ Diễm vẫn còn giận.
Và không chỉ giận bình thường, mà là rất giận.
Cô không rõ mình đã chọc giận anh ở điểm nào.
Chẳng lẽ vì cô đề nghị làm bạn giường nên khiến Kỷ Diễm nổi giận?
Không phải chứ, đàn ông mà nghe thấy đề nghị này chẳng phải nên vui mừng sao?
Dù gì cũng không phải chịu trách nhiệm.
Lại không cần phải là bạn gái, không phải dỗ dành.
Chỉ là quan hệ giường chiếu, không phải chịu trách nhiệm gì, thế này chẳng phải là điều một người đàn ông nên vui sướng đến chết sao?
Vậy mà Kỷ Diễm lại giận.
Tiền Ngân Tử nghĩ, thôi thì cô sẽ dỗ dành anh vậy.
Cô nhắn tin cho Kỷ Diễm.
[Kỷ Diễm, nếu sáng nay em có nói gì sai, em xin lỗi, em không cố ý đâu. Em hiểu rồi, không nên làm bạn giường.]
Nhận được tin nhắn này, cơn giận của Kỷ Diễm ngay lập tức nguôi đi.
Đúng là đàn ông thỉnh thoảng cũng cần tỏ ra một chút trẻ con, phát giận một chút, để có người quan tâm.
Anh đã làm rất đúng.
Tiền Ngân Tử cũng đã nhận ra lỗi của mình.
Anh định nhắn lại cho cô, nhưng ngay lúc đó, Tiền Ngân Tử lại gửi thêm một tin nữa:
[Sau này chúng ta chỉ đơn thuần là ngủ với nhau thôi, gọi là bạn giường đúng là hơi mập mờ, không hợp lắm.]
Vậy là… đến làm bạn giường cũng không được nữa?
Kỷ Diễm gửi lại cho Tiền Ngân Tử một nhãn dán: [Ông đây đạp chết em]
Tiền Ngân Tử: “…”
…
Sau khi trở về từ khu nghỉ dưỡng, đã hơn một tuần mà Tiền Ngân Tử không liên lạc với Kỷ Diễm, cũng chẳng gặp mặt anh.
Chủ yếu là vì anh vẫn còn giận.
Đến giờ, cô vẫn không hiểu mình đã làm sai chỗ nào.
Thêm vào đó, tuần vừa rồi cô quá bận.
Cô được thăng chức lên làm tổ trưởng.
Dẫn dắt cả một đội khiến cô quá mệt mỏi. Vì dự án mà cô phải tăng ca liên tục, mệt đến mức tối về chỉ cần nằm xuống giường là ngủ ngay.
Đừng nói đến chuyện “ấy”, đến đàn ông bây giờ cô cũng không có chút hứng thú nào, mỗi ngày đều mệt rã rời.
Hôm nay có một buổi tiệc quảng bá, cô và cả đội đã chuẩn bị từ sáng, đi giày cao gót đứng cả ngày.
Đến mười giờ tối vẫn chưa xong, cô cảm thấy sắp kiệt sức.
Cuộc sống như làm trâu làm ngựa thế này…
Một đồng nghiệp bên cạnh than thở: “Thật muốn lấy chồng giàu quá, nếu cưới được chồng giàu rồi em sẽ không ra ngoài làm nữa, ngày nào cũng chỉ ở nhà chờ chồng về.”
“Em suy nghĩ thế là sai rồi.” Tiền Ngân Tử ngắt lời, “Phải nghĩ là lấy chồng giàu, chồng đưa tiền mà không về nhà. Thế mới sướng.”
Đồng nghiệp gật gù.
Quả đúng là nói trúng tim đen, phải như vậy mới hưởng thụ được.
Nhưng đồng nghiệp tò mò hỏi: “Ngân Tử, tụi em chưa tìm được ai giàu nên mới phải làm trâu ngựa ở đây, chứ em nhớ không lầm bạn trai chị là đại gia phải không? Anh ta là thiếu gia cơ mà, chị không cần làm việc đâu, để anh ta nuôi chị đi.”
So với việc ở bên Ngụy Tiêu, nỗi đau khổ cũng không thua gì làm trâu làm ngựa, thậm chí còn tệ hơn. Thôi bỏ qua thì hơn.
Trong lúc trò chuyện, một người từ cửa bước vào.
Tiền Ngân Tử không ngờ lại gặp Kỷ Diễm.
Từ hôm chia tay đến giờ đã gần mười ngày họ không gặp mặt, cô không ngờ lại gặp anh ở đây.
Tiền Ngân Tử lưỡng lự không biết có nên chào anh không, nhưng rồi anh lại lạnh lùng lướt qua cô mà không thèm nhìn lấy một cái.
Đồng nghiệp bên cạnh thấy Kỷ Diễm đi qua, mắt lập tức sáng lên, hào hứng nói: “Ngân Tử, chị có thấy không? Người đàn ông mới đi qua đẹp trai quá! Nếu lấy được người đàn ông giàu như thế, chắc ngày nào em cũng mong anh ấy về nhà thôi. Đàn ông xấu thì mới mong họ đưa tiền mà không về nhà!”
Tiền Ngân Tử: “…”
Tiền Ngân Tử nghĩ, rốt cuộc Kỷ Diễm giận vì điều gì, sao đến giờ vẫn chưa nguôi?
Dễ giận như vậy, cẩn thận mắc ung thư tuyến giận đấy, đừng nghĩ đàn ông là không sao, họ cũng có nguy cơ cao lắm.
Đang thầm trách móc trong lòng, chưa bao lâu, Kỷ Diễm đã quay lại.
Anh cầm theo một hộp giày.
Anh ngồi xuống, mở hộp ra.
Lấy đôi dép thoải mái trong đó ra để Tiền Ngân Tử thay.
Tiền Ngân Tử giật mình khi anh nắm lấy chân cô.
Anh… sao lại đổi giày cho cô?
Quả thật chân cô bị sưng, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn chịu đựng đến khi tan làm.
Không ngờ Kỷ Diễm lại để ý thấy.
Đồng nghiệp bên cạnh trông thấy cảnh này, mặt lộ vẻ ngỡ ngàng, há hốc miệng: “Cô nàng chết tiệt, đời chị sao mà sướng thế, sinh ra đã có mệnh phú quý.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Cô không biết nên giải thích ra sao.
Đồng nghiệp lập tức bỏ đi, để không gian cho hai người.
Kỷ Diễm cẩn thận dán băng cá nhân vào gót chân Tiền Ngân Tử, vết đó bị chảy máu rồi.
Trong túi anh còn có một cây kem.
Anh đưa cho cô.
“Ăn không?”
Tiền Ngân Tử nhìn anh một lúc, rồi nhận lấy: “Cảm ơn.”
…
Tiền Ngân Tử và Kỷ Diễm đang hôn nhau trong nhà vệ sinh nữ.
Cô có chút hồi hộp, vừa vào đã bắt đầu cởi đồ.
Cởi luôn áo vest của Kỷ Diễm, anh định kéo quần lót của cô xuống.
Tiền Ngân Tử hơi lo lắng, trong hơi thở gấp gáp cô giữ tay anh lại: “Như thế này… có phải không tốt lắm không?”
Kỷ Diễm cắn nhẹ môi cô: “Em dụ dỗ anh rồi bây giờ lại nói không tốt, vậy lúc nãy hỏi anh có muốn làm không là ý gì?”
Tiền Ngân Tử: “…”
Cô đúng là một người phụ nữ tồi.
Cô tưởng mình vì công việc bận rộn mà mất hết ham muốn, nhưng vừa nhìn thấy Kỷ Diễm, sự căng tràn ấy lại ùa về khiến cô không thể kiểm soát nổi.
Cô hiểu ra rồi, hóa ra mình nghĩ không còn ham muốn là do ở nhà gặp phải Ngụy Tiêu, chính anh ta đã khiến cô mất đi sự khát khao…