Đào Đông

Chương 11




"Tang gia bối rối" là cụm từ người ta thường ám chỉ những việc lộn xộn không tránh khỏi trong những nhà có người thân qua đời. Mong nhận được sự thông cảm của khách viếng. Nhưng cụm từ này không hề được áp dụng trong đám tang của bà Ba nhà cụ Hai Thông. Bởi toàn bộ tang quyến ngoài vợ chồng Sim ra thì chẳng còn ai bối rối cả. Mọi sinh hoạt vẫn diễn ra đều đặn, bình thường như chẳng có việc gì.

Quan tài bà Ba được đặt ở trái nhà phía Tây ba hôm thì được khiêng ra đồng. Một đội kèn đi trước tò te những tiếng não nề, một bà đồng đi sau râm rang những lời kinh cổ quái và cuối cùng là vợ chồng Sim cùng mấy con ở trong nhà. Tang quyến chỉ có thế lần lượt theo sau cổ quan tài làm bằng gỗ mít. Giấy tiền vàng mã vài xấp được tung ra như hình thức mãi lộ trên đường xuống hoàng tuyền cho bà được thanh thản.

"Sim đâu còn là con gái cụ Hai Thông nữa."

Cô Bích nhếch mép cười. Nhìn hai vợ chồng Sim thất tha thất thểu đi theo phía sau cổ quan tài. Sự cố năm trước đã biến Sim thành một đứa con mồ côi, lạc loài giữa trời và đất. Hạnh ôm lấy Sim đỡ từng bước chân. Nàng mới sinh con được hơn mười ngày, nay lại chịu nổi đau quá lớn. Chàng sợ nàng xảy ra chuyện nên lúc nào cũng đi bên cạnh không dám rời nửa bước. Sang ở nhà cụ Hai ba hôm, Hạnh đã có thể hiểu cuộc sống trước kia của mẹ con nàng phải nhẫn nhịn chịu đựng đến mức nào. Bởi ngày đó dù Sim có muốn giúp chàng và Yên cũng chẳng có cách nào lên tiếng.

Đoàn người thất tha thất thểu từng bước một ra đến khu mã làng. Khu này được dân làng quy hoạch làm khu một tập thể. Đàn ông hay đàn bà, giàu có hay bần hàn cũng đều được chôn cất ở đây.

Tiếng kèn đồng vang lên, quan tài bà Ba được hạ xuống cái huyện gia đinh đào hồi đêm qua. Quan tài chưa chạm huyệt, Sim ở bên này đã khóc ré lên. Ngã khụy xuống đất.

"Mẹ ơi!.. mẹ.. đừng bỏ con mà.. hu.. hu.. hu.."

Hạnh ôm chặt lấy người Sim. Chàng dùng chiếc khăn tang trên đầu mình che mắt Sim lại để nàng không thấy cảnh tan nát cõi lòng trước mặt khi từng tất đất được được ném lên nắp quan tài. Tiếng kêu lụp bụp đó chôn vùi bà Ba xuống huyệt sâu mà Sim nghe như cũng đang chôn nàng xuống cùng với bà. Sim khóc mãi cho đến khi Hạnh phải nhắc đến đứa con mới sinh hơn mười ngày tuổi của hai người thì Sim mới bình tĩnh hơn.

Phải! Nàng còn bé Như Ý ở nhà. Nếu nàng khóc ngất ra ở đây, nếu nàng có bề gì thì Như Ý sẽ ra sao? Mẹ nàng chưa một lần được nhìn thấy cháu. Nàng đành gục xuống. Bò tới ngôi mộ mới đắp mà thưa rằng:

"Mẹ ơi! Mẹ nay đã trả hết kiếp trần, con cũng vừa mới sinh được một đứa con gái. Mẹ thương con thì con xin mẹ hãy bảo vệ con gái của con. Bé tên là Như Ý.

Nói đoạn nàng lại gục xuống khóc nức nở. Hạnh đành phải ôm lấy nàng lên. Bế nàng quay về nhà.

Sau khi tang lễ qua đi. Hạnh cùng Sim quay trở về làng Đông Anh. Thế là từ nay, nàng chính thức chẳng còn có quan hệ gì với nhà cụ Hai Thông nữa. Bước chân ra khỏi làng lần này, có thể là bước chân sau cùng của Sim trên con đường làng Đông Anh quanh co, khúc khuỷu. Nàng sẽ mãi mãi rời xa ngôi nhà nàng đã nương tựa tấm thân hơn mười sáu năm trời.

Trên đường trở về, Hạnh và Sim vô tình nhìn thấy ông thầy bói mù cha của Yên đang ngồi ngay bờ đê. Gương mặt ông già nua, hốc hác. Đôi mắt liền da chẳng thấy đường nhưng mấy năm nay từ ngày Yên nhảy sông qua đời. Ngày nào ông cũng theo tiếng nước chảy mà lếch ra đây ngóng chờ Yên quay về. Mặc dù ông cũng biết, ngày đó Yên nhảy sông tự vẫn, có khi là không bao giờ trở về được nữa.

Hạnh gặp lại ông thì bùi ngùi. Chàng đến cạnh ông, bỏ vào trong cái bát đá xức mẻ một đồng bạc. Từ ngày Yên mất, cậu đã cắt cử một gia đinh trong nhà đến để chăm sóc ông. Hi vọng chuộc lại phần nào tội lỗi chàng đã gây ra.

Sim nhìn ông, lai nghĩ đến Yên rồi nghĩ đến người mẹ mới qua đời. Lòng nàng lại nhỏ máu đau thương. Cuộc đời này vốn vô thường. Sinh ly tử biệt không thể tránh khỏi. Nhưng mỗi lần phải chịu đựng việc sinh ly tử biệt, con người ta vẫn như một đứa trẻ chưa chịu lớn. Vẫn cứ gào khóc hòng níu lấy thời gian, níu lấy người thân yêu của mình đã bị tạo hóa kéo tuột đi. Thế là từ nay chẳng còn nhìn thấy được mặt nhau nữa.

Nỗi bi thương lại bao trọn lấy tâm hồn nàng. Sim lại gục đầu vào cây gạo bên đường làng nức nở khóc. Một cơn gió nhẹ nhàng lây động cành cây. Những bông hoa gạo lả tả bay, một vài bông đáp xuống vai nàng như đang an ủi tâm hồn sầu khổ của người con vừa mới mất mẹ.

Hạnh nhìn nàng, lại nhìn ông bói mù. Chàng bỗng cảm thấy sợ. Sợ cái cảnh sinh ly tử biệt này lại một lần nữa xảy ra. Chỉ Yên là quá đủ, chàng không còn muốn nhận thêm một nỗi bi thương nào lớn như vậy nữa. Hạnh liền chạy đến bên Sim, ôm chặt lấy nàng.

Sim đã từng vụt khỏi tay chàng. Bây giờ chàng đã ôm lấy nàng. Sẽ chẳng có một thế lực nào kéo nàng đi được nữa. Chàng sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện đó một lần nào nữa cả.