Đạo Chu

Chương 701




Đám thiếu nữ từng người, từng người đều lùi về phía sau. Lúc này, Thiên Nhận Tuyết mới để ý đến các nàng. Bản thân các nàng đều là thiên tư tuyệt đỉnh. Không chỉ về tư sắc mà cả về tu luyện. Chín vòng cho thấy được các nàng đều đã bước vào cấp độ phong hào đấu la. Các nàng mới bao nhiêu tuổi hơn nữa nhìn về hồn hoàn mà các nàng đang sở hữu, Thiên Nhận Tuyết cũng biết được nó không tầm thường.

Một loại hồn hoàn trên mười vạn năm sẽ có màu khác biệt giống như trở thành màu vàng cam. Mà loại hồn hoàn đặc biệt đạt gần đến thần cấp hồn hoàn đạt màu sắc đó là pha tạp ám kim. Hồn hoàn những thiếu nữ này đều đạt đến cấp bậc ám kim hay nói cách khác hồn hoàn đều là một trăm vạn năm.


Loại thiên tư khủng bố này, ngay cả Thiên Nhận Tuyết cũng không có đạt được. Nàng thực sự tò mò họ làm như thế nào có thể đạt được hồn hoàn cấp độ này. Nếu không phải nàng có thiên sứ thần truyền thừa như vậy nàng so sánh với các thiếu nữ này có phần kém xa. Với loại tư chất này, e rằng không sớm thì muộn các nàng cũng có thể thành thần.

Một số thiếu nữ xinh đẹp hoàn toàn làm cho nàng ghen tị. Diễm Linh Cơ cùng với Minh Châu, hai người này cơ bản là nàng không có cách nào sánh được. Khí chất, Đông Quân Diễm Phi cùng Nguyệt Thần không kém nàng. Cơ bản nếu so sánh với những thiếu nữ này, nàng không có hơn bất cứ ai trong đoàn người này cả. Nghĩ đến đây, không hiểu sao trong lòng Thiên Nhận Tuyệt theo đó nổi lên một cỗ lửa giận vô danh.

“Lấy sức người mà chống với thần, người thực sự có dũng khí đáng khen. Vậy để ta cho ngươi thấy giữa người và thần chênh lệch như thế nào!” Thiên Nhận Tuyết lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, dấu ấn thiên sứ trên trán nàng cũng đã sáng lên, bùng một tiếng, sáu cánh chim thật lớn từ sau lưng nàng phóng thích ra, mà cũng ở lúc này, cánh chim màu vàng mạnh mẽ mở ra làm cho một cơn gió mạnh nổi lên, mà trong tay Thiên Nhận Tuyết cũng đã xuất ra một thanh trường kiếm bằng ánh sáng vàng chói.

“Nói mạnh miệng ai chẳng nói được, ngươi không hiểu võ tu chúng ta. Võ tu chúng ta chính là một cỗ nghịch thiên tâm. Duy ta vô địch, trong cùng cảnh giới vô địch không những thế còn vượt cấp khiêu chiến. Đây là võ tu cần phải có. Bại có thể nhưng tâm không bại!” Vũ Vô Cực nhàn nhạt mở miệng nói. Lập tức một tiếng hống khiếu xuất hiện, ma thần sau lưng Vũ Vô Cực xuất hiện. Bất quá ma hồn theo đó từ từ thu lại bọc trên người Vũ Vô Cực thành một bộ áo giáp trong suốt: “Thiên Nhận Tuyết, đến đây đi để ta xem sau khi ngươi thành thần mạnh đến mức nào!”

Đôi mắt Thiên Nhận Tuyết nheo lại, ẩn ẩn có lạnh như băng. Sau khi thành thần ngay, nàng không có đến tìm Bỉ Bỉ Đông mà lại đến tìm Vũ Vô Cực không hẳn vì Vũ Vô Cực là nam nhân duy nhất mà nàng động lòng. Thiên Nhận Tuyết chưa từng tự hỏi lòng mình về chuyện vượt qua mức cảm tình, đã lĩnh hội bi kịch giữa cha mẹ, dẫn đến sự thất vọng hoàn toàn của nàng đối với cảm tình. Nàng muốn gặp mặt hắn rồi mới quyết định nhưng Vũ Vô Cực lại bên cạnh những nữ nhân khác đang âu yếm với nhau, điều này làm cho lòng nàng có chút đau đớn. Thế nhưng càng như thế, càng làm cho thân ảnh của hắn trong lòng Thiên Nhận Tuyết càng khắc sâu hơn nữa. Có lẽ thứ gì không chiếm được mới là tốt nhất đi.

Hai người đứng ở trên bầu trời lẳng lặng nhìn nhau, Hồng Liên có vài phần khó chịu nói: “Hắn... tên ngốc này... Hắn định làm gì vậy? Hắn chẳng lẽ không lo lắng an nguy cho chính mình sao? Không biết chúng ta rất lo lắng cho hắn sao? Chỉ cần chúng ta hợp sức cộng với thần thông của hắn chưa chắc không có khả năng chiến thắng nàng...”

“Có lẽ đây là võ tu đi!” Thiên Thủ Cương Thủ mở miệng phát ra tiếng thở dài: “Tên ngốc đó hắn muốn đo đạc thực lực mình với thần chênh lệch mức nào. Với lại, tên ngốc đó đau có thèm suy nghĩ điều gì đâu? Cứ như vậy mà lao lên thôi! Lát nữa nếu hắn không được vậy chúng ta hãy giúp hắn một tay đi!” Hai tay của nàng chống eo sau đó một tay đưa lên nắm thành nắm đấm: “Ta cũng muốn biết hồn sư cùng thần chênh lệch với nhau như thế nào!” Tiểu Y ở một bên nghiêng mắt nhìn về phía Cương Thủ mà gật đầu một cái coi như phụ họa.

Trên người Thiên Nhận Tuyết, hồn hoàn cũng đã xuất hiện, chín cái hồn hoàn sắp hàng ngay ngắn trên người. Hồn hoàn trên người nàng, màu sắc biến hoá hẳn là do ích lợi đạt được sau khi kế thừa thần vị. Mà cho dù Thiên Nhận Tuyết đã hoàn thành truyền thừa thần vị, lấy chín cái hồn hoàn này so sánh với đám người Hồng Liên vẫn là kém xa.

Nhưng đáng tiếc là, chín cái hồn hoàn trên người Thiên Nhận Tuyết đã không phải là chín cái hồn hoàn bình thường, chín hồn hoàn này đều có một tầng ánh sáng vàng mờ mờ bao phủ, mặc dù có thể nhìn ra màu sắc vốn có, nhưng đẹp hơn rất nhiều. Vũ Vô Cực hiểu rõ, đây là điểm đặc biệt của hồn kỹ thần hoá, sau đó bị lực lượng của thần nhiễm lấy. Mỗi cái hồn hoàn của Thiên Nhận Tuyết đều tồn tại một phần năng lực và khí tức của thần, mặc dù cấp bậc bản thân hồn hoàn cũng sẽ có điều ảnh hưởng, nhưng cũng không phải hồn kỹ của hồn sư bình thường có thể so sánh được.

Thế nhưng, chín cái hồn hoàn trên người Thiên Nhận Tuyết lóng lánh ánh vàng rực rỡ cũng không làm cho Vũ Vô Cực quá khiếp sợ. Lúc này chân chính chứng kiến, cảm giác chấn động làm cho trong lòng Vũ Vô Cực không khỏi nổi lên một tia vui mừng.

Với tâm tính cứng cỏi của Vũ Vô Cực mà cũng bị ảnh hưởng, có thể hiểu được cái mà hắn nhìn thấy sẽ làm kẻ khác giật mình đến mức nào. Nhìn qua rất đơn giản, sau chín cái hồn hoàn, hắn còn thấy hồn hoàn thứ mười trên người Thiên Nhận Tuyết. Đúng vậy, chính là hồn hoàn thứ mười!

Đó là một cái hồn hoàn hoàn toàn màu vàng, giống như là do từng chiếc lông chim màu vàng của thiên sứ bện lại mà thành, cũng không phải nằm song song với chín cái hồn hoàn kia. Cái hồn hoàn thứ mười này rất lớn, đường kính chừng hơn ba mét, xuất hiện ở sau lưng Thiên Nhận Tuyết, cũng bao phủ thân thể và sáu cái cánh của nàng ở bên trong, giống như hồn hoàn bình thường vậy. Thế nhưng, Vũ Vô Cực chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy, đó là một cái hồn hoàn tuy giống như của hồn sư, nhưng lại không hoàn toàn giống như vậy.

Hồn sư tu luyện mười cấp là một giai đoạn, mỗi lần đến mười cấp, đều đi tìm một cái hồn hoàn thu hoạch để nâng cao thực lực của mình, làm cho mình bước lên một nấc thang mới, tiến vào giai đoạn tiếp theo, cũng là quá trình lượng tăng lên nhiều dẫn đến sự thay đổi về chất. Chín mươi cấp, hồn hoàn thứ chín, luôn luôn được coi là cảnh giới cao nhất của hồn sư. Đột phá một trăm cấp, hiển nhiên là qua mười cấp nữa, lại xuất hiện cái hồn hoàn thứ mười cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ có điều cái hồn hoàn thứ mười hợp tình hợp lý này làm cho Vũ Vô Cực chấn động, bởi vì chín cái hồn hoàn trước đều thuộc về cấp bậc của loài người, nhưng cái hồn hoàn thứ mười này đã hoàn toàn là thần cấp. Hồn hoàn thần cấp màu vàng, đã không thể dùng niên hạn tu vi để hình dung, đó cũng không phải hồn hoàn mười vạn năm thậm trí trăm vạn năm có thể so sánh được. Chênh lệch giữa thần hoàn và trăm vạn năm hồn hoàn dù kém một tia cũng là xa cách trăm vạn dặm.

Vì sao Vũ Vô Cực lại vui mừng như vậy, nguyên nhân đơn giản vì hồn hoàn thứ mười này. Chỉ cần hắn phân tích thành công hồn hoàn thứ mười này như vậy hồn hoàn thần cấp là có thể tạo ra. Đến lúc đó đám người Diễm Linh Cơ hoàn toàn có cơ hội thành thần. Hắn không lo lắng phương pháp thành thần của các nàng nữa. Dù sao mấy phương pháp hắn đưa ra đơn giản chính là lý thuyết mà thôi còn ở trước mặt này chính là vật thật người thật hẳn hoi.

Đột nhiên Vũ Vô Cực nghe được Thiên Nhận Tuyết mở miệng hỏi: “Vũ Vô Cực, những nữ nhân của ngươi đều rất đắc biệt. Hồn hoàn của họ ta nhớ đều chỉ là hết sức bình thường đi. Ta nhớ tám năm về trước gặp được bọn họ, hồn hoàn bọn họ cũng chỉ như hồn sư bình thường mới đúng. Ngay cả họ được thần trợ giúp cũng không có cách nào nâng cấp cao lên hồn hoàn như vậy. Mỗi hồn hoàn đó ta cảm nhận được cấp bậc đều đạn đến mức tối đa đều là một trăm vạn năm đi. Nếu họ có song sinh võ hồn còn có một tia khả năng nhưng ta nhớ ban đầu hồn hoàn đều bình thường như thế đi!”

“Người rất muốn biết sao? Không nhân tiện nhanh chóng giết ta báo thù cho ông nội ngươi sao?” Vũ Vô Cực không nhanh không chậm đáp lại. Đồng thời hắn cũng thầm nghĩ: “Cũng được mình có thể nói chuyện với cô ta một chút nhân tiện kéo dài thời gian nhìn trộm hồn hoàn và thần cách sớm làm cho các nàng thành thần!”

“Chỉ mất chút thời gian. nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chậm trễ chốc lát cũng chẳng đáng gì. Ngươi bằng lòng giải thích cho ta hay sao?” Thiên Nhận Tuyết cười lạnh nhạt, cũng không thèm để ý chút nào.