Nghe Áo Tạp Tư nói xong, Triệu Vô Cực cười. Ngoài hắn, những người khác đều cười, cho dù là Chu Trúc Thanh, trên mặt cũng mang một nụ cười nhàn nhạt. Chu Trúc Thanh ở trong đàn hiếm thấy mở miệng nói chuyện: “Chúc mừng ngươi, Ninh Vinh Vinh!”
“Cảm ơn, Chúc Thanh!” Hai tay Ninh Vinh Vinh đan xen, nàng nở nụ cười núm má đồng tiền. Đồng thời đầu hơi gật xuống. Ánh mắt đảo qua thấy được mọi người đều nhìn về phía nàng cười. Vũ Vô Cực hơi liếc đầu nhìn sang, hắn cũng hơi gật đầu với nàng một chút. Trong thoáng chốc đó, Ninh Vinh Vinh cảm giác được trái tim mình đập thình thình. Đôi môi đỏ hơi mím một cái rồi lại tiếp tục mỉm cười.
Diễm Linh Cơ phát giác ra được ánh mắt Ninh Vinh Vinh, nàng dùng khuỷ tay huých huých vào eo Vũ Vô Cực. Khi Vũ Vô Cực nhìn sang thì nàng cười và liếc mắt nhìn về phía Ninh Vinh Vinh một cái. Khoé miệng Vũ Vô Cực vì thế mà kéo lên. Hắn cúi đầu xuống sau đó thở ra một hơi thật dài.
"Thầy Triệu, ngài xem, chúng ta có thể lưu lại giúp ta tìm kiếm một hồn thú thích hợp được không?" Ninh Vinh Vinh dò hỏi.,
Triệu Vô Cực mỉm cười:" Đương nhiên có thể, đây là vận mệnh của ngươi, chúng ta không những giúp ngươi tìm đệ tam hồn hoàn, mà còn muốn giúp ngươi tìm kiếm một hồn thú thích hợp nhất cho người. Xem ra chúng ta lần này duyên nợ đối với Tính đấu đại sâm lâm còn kéo dài thêm một chút."
Áo Tư Tạp thu được đệ tam hồn hoàn, Ninh Vinh Vinh đột phá hai mươi chín cấp tiến vào cảnh giới ba mươi cấp, có thể nói làm cho mọi người hết sức hài lòng. Đối với những người khác, ngày đầu tiên tiến vào Tinh Đấu đại sâm lâm đã thu được kết quả như vậy, dù thực lực bản thân không tăng lên chút nào nhưng kinh nghiệm lại tăng lên rất nhiều, quan hệ giữa mọi người trong hoàn cảnh nguy hiểm này càng ngày càng xích lại gần nhau.
Triệu Vô Cực không cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ bởi vì hắn sợ lão Long Công sau khi gặp Xà Bà sẽ đồng thời xuất hiện trở lại, mặc dù chỉ tính là khả năng rất nhỏ, nhưng cũng không thể không đề phòng. Đêm đó, hắn mang theo bảy tên đệ tử của Sử Lai Khắc học viện đi phải rẽ trái, thay đổi phương hướng khoảng mười dặm, sau khi đem tất cả dấu vết xoá hết đi, mới cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi.
Thật may lần này mang theo Vũ Vô Cực, Tiểu Y và Diễm Linh Cơ. Ba người đều mang lại tiện lợi cực lớn cho đám người Triệu Vô Cực. Ở trong rừng như cầu ăn uống, nước nóng gì đó quả thực khó khăn vô cùng. Bất quá Tiểu Y có thể điều khiển những cây đại thụ lớn đem chúng biến thành những toà nhà gỗ ở trên cao. Diễm Linh Cơ có thể cung cấp nước nóng phục vụ cho sinh hoạt. Vũ Vô Cực thì vẫn tiếp tục làm nghề đầu bếp. Cơ bản nếu như có bộ ba này trong rừng rậm, ngươi sẽ cảm giác mình như đi trụ khách sạn mà không phải đi vào nơi rừng rậm như vậy.
Tổng cộng Tiểu Y xây dựng bốn căn nhà tất cả. Một căn nhà cho Triệu Vô Cực, một căn cho Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh, một căn cho ba người Đái Mộc Bạch và một căn cho Vũ Vô Cực. Căn nhà Triệu Vô Cực thì được thiết lập trung gian ở giữa tiện cho việc Triệu Vô Cực tiếp ứng cho ba căn nhà nếu như có hồn thú tấn công.
Vì sao Tiểu y không trực tiếp dựng một căn nhà lớn có nhiều phòng đây? Nguyên nhân vì những cây đại thụ rất lớn nhưng xây nhiều phòng sẽ tạo ra gánh nặng rất lớn đối với cây cối. Tiểu Y không phải không muốn là không thể. Ba nam nhân nhìn về phía Vũ Vô Cực mang theo hai vợ chưa cưới vào trong toà nhà của mình thì đôi mắt tràn ngập hâm mộ. Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh thấy được Áo Tư Tạp và Đái Mộc Bạch quay đầu nhìn về phía mình thì dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía họ.
Một đêm vô sự, trái với những gì Triệu Vô Cực lo lắng. Trải qua một đêm tĩnh tu, tinh lực mọi người đều khôi phục tới trạng thái tốt nhất. Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người bắt đầu quá trình tìm kiếm hồn thú, chỉ có điều lần này người sẽ hấp thu hồn thú là Ninh Vinh Vinh, chứ không phải Áo Tư Tạp.
Đối với lựa chọn đệ tam hồn hoàn của mình sẽ là hồn thú dạng gì, Ninh Vinh Vinh lập tức thân thiết đối với Diễm Linh Cơ thỉnh giáo. Diễm Linh Cơ cũng không dấu diễm gì theo đó đưa ra một vài kiến nghị. Hiện giờ Ninh Vinh Vinh có được lực và tốc. Hồn hoàn thứ ba có thể là phòng, kháng, tinh, hồn, hồi. Trong đó phòng là phòng ngự, kháng là kháng tính, tinh là tinh thần lực, hồn là hồn lực, hồi là hồi phục. Nhưng sự tình không như ý nguyện, qua hai ngày thời gian, mặc dù chính Triệu Vô Cực dẫn mọi người cẩn thận tìm kiếm, nhưng lại thuỷ chung không có tìm được hồn thú nào thích hợp với Ninh Vinh Vinh.
Do lần trước gặp phải Xà Bà Triêu Thiên Hương tổ tôn hai người, nên Triệu Vô Cực trong lòng có chút kiêng kỵ, hơn nữa Tinh Đấu đại sâm lâm vô cùng nguy hiểm, nên sách lược tìm kiếm hồn thú của Triệu Vô Cực khá bảo thủ, cũng không có xâm nhập sâu bên trong, chỉ mang mọi người theo tìm kiếm ở phạm vi bên ngoài. Mặc dù theo đường đi, bọn họ vài lần gặp phải hồn thú ngàn năm, nhưng những loại đó lại không thích hợp với Ninh Vinh Vinh, còn những hồn thù khác đều là vài trăm năm.
Cũng không thể trách Triệu Vô Cực dùng thái độ bảo thủ tiến hành tìm kiếm hồn thú, dù sao, chuyến đi này cũng chỉ có một mình hắn là sư phụ. Gặp phải hồn thú cấp thấp, mọi người tự nhiên có thể ứng phó, nhưng khi nào gặp phải hồn thú cường đại, Triệu Vô Cực cũng không nắm chắc có thể bảo vệ từng người thật tốt, mà cái đám đệ tử này đều là tiểu quái vật của Sử Lai Khắc học viện, trong đó có mấy người xuất thân bất phàm. Triệu Vô Cực cũng không dám mạo hiểm, một khi có người gặp vấn đề, thì đó là kết cục trí mạng.
Hai ngày thời gian trôi qua, mặc dù thực vật bổ cho mọi người không là vẫn đề, nhưng sống trong hoàn cảnh mỗi ngày đều rình rập nguy hiểm tứ phía bên trong sâm lâm, khiến cho mọi người luôn phải cảnh giác cao độ, khẩn trương, mau có cảm giác uể oải.
Ăn ý là phải không ngừng phối hợp chiến đấu mới có thể thành công, ở trong hoàn cảnh nguy hiểm này, hiển nhiên là cách tốt nhất để rèn luyện. Có thể tiến vào học ở Sử Lai Khắc học viện, cũng đã chứng minh lũ đệ tử này có bản sự, vừa là quái vật, vừa là thiên tài, bọn họ thành công chuyển hoá áp lực thành động lực. Hơn nữa, dưới sự hướng dẫn của Triệu Vô Cực, tốc độ tiến bộ của hồn lực cũng không có biến hoá gì, nhưng kinh nghiệm thực chiến cùng thực lực không ngừng được tăng cường.
Để đảm bảo an toàn, mỗi người tắm rửa sẽ có một người tiến hành bảo hộ. Mọi người tập trung tại phòng Triệu Vô Cực tiến hành ăn uống ở nơi này. Căn phòng không đủ lớn nhưng đủ để mọi người tập hợp lại. Triệu Vô Cực khi đang ăn nhìn về phía dáng vẻ sốt ruột của Ninh Vinh Vinh liên hỏi: “Vinh Vinh, ngươi không phải sốt ruột đấy chứ?"
Áo Tư Tạp lập tức khuyên giải: "Ninh Vinh Vinh, không cần gấp gáp. Tìm kiếm hồn thú vốn là vận khí, có nóng này cũng vô dụng.
Ninh Vinh Vinh đành theo đó hơi gật đầu: “Ta biết!”
Vũ Vô Cực đang ặn uống thì đột nhiên Tiểu Y hơi nhíu mày một cái. Điều này làm cho Vũ Vô Cực tò mò hỏi chuyện: “Tiểu Y, chuyện gì vậy!?” Ngay trong lúc này Tiểu Y cũng mở ra võ hồn. Thiên Thủ Cương Thủ cũng trực tiếp hưởng dụng bữa ăn của mình.
“Là một con Tử Tinh Xà...” Thiên Thủ Cương Thủ lập tức mở miệng nhàn nhạt nói chuyện: “Chiều dài so với con Phong Vĩ Kê Quán Xà không kém đâu. Niên hạn hẳn cũng hơn một nghìn năm. Bất quá hình như nó đang bị thương thì phải. Phương hướng đang bay về phía chúng ta.”
“Tử Tinh Xà!?” Diễm Linh Cơ nghe thấy vậy hơi ngạc nhiên sau đó gật đầu cười quay sang nhìn về phía Ninh Vinh Vinh nói: “Vinh Vinh, hồn hoàn của cô có rơi xuống rồi. Tử Tinh Xà là một loại hồn thú có sức dai cực cường. Tốc độ của nó không phải rất nhanh nhưng phòng ngự nó rất mạnh đồng thời trong các loại hồn thú, Tử Tinh Xà nổi tiếng với thể lực cao. Hồn lực của nó so với các loại ma thú khác rất nhiều. Nếu cô gấp thu loại Tử Tinh Xà này rất có thể đạt được hồn hoàn gia tăng phòng ngự lực hoặc là gia tăng lượng hồn lực!”
“Vậy còn chờ gì nữa, thầy Triệu!” So với Ninh Vinh Vinh thì Áo Tư Tạp đối với con hồn thú này còn vội vàng hơn hô lên: “Chúng ta mau đi tìm hồn hoàn cho Vinh Vinh thôi!” Giống như hồn hoàn này hắn cần mà không phải Ninh Vinh Vinh cần vậy.