“Này...” Xà bà Triêu Thiên Hương cũng là kinh ngạc, rõ ràng hai bên hồn lực dù chênh lệch mấy nhưng ăn nguyên vẹn lưỡi rắn từ Xà Trượng mà không việc gì đúng là làm cho Xà bà kinh hãi không thôi. thở dài một tiếng, hướng Triệu Vô Cực nói:" Thôi quên đi, xem ra trận này chúng ta đã thua rồi! Trận đấu dừng lại ở đây đi... ”
Triệu Vô Cực đương nhiên rất mừng rỡ, lập tức gật đầu đáp ứng. Hắn cười nhẹ nói: “Cảm ơn đại tỷ rồi!”
Xà Bà lạnh nhạt trả lời: "Tự nguyện đánh cuộc, thua là thua. Phong vĩ kê quan xà ngàn năm là của các người. Việc ngày hôm nay lão thân sẽ nhớ kỹ."
Triệu Vô Cực tựa như nghe mà không hiểu phong vị uy hiếp trong đó, quay đầu nhìn Áo Tư Tạp đánh mắt. "Xú tiểu tử, còn không nhanh chút đi."
Áo Tư Tạp hết sức mừng rỡ, hắn chờ đợi giờ khắc này tưởng như đã lâu lắm rồi, vội vội vàng vàng tiến về phía Triệu Vô Cực, tiếp nhận đoản nhận trong tay Triệu Vô Cực, không chút khách khí cắm vào chỗ yếu hại trên mình Phong vĩ kê quan xà.
Có Triệu Vô Cực tập trung hồn lực, Phong vĩ kê quan xà sau khi bị đâm trúng chỗ yếu hại mặc dù kịch liệt giãy dụa, nhưng làm sao có thể thoát được.Sinh lực nhanh chóng biến mất, sau một hồi không còn động đậy gì nữa.
Triệu Vô Cực cảm nhận được Phong vĩ kê quan xà quả thật không còn hơi thở, lúc này mới ném xuống đất.
Áo Tư Tạp trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Phong vĩ kê quan xà, từ trong tay xuất ra một cái hương tràng thật lớn phủ hồng sắc quang mang, dẫn dắt hồn hoàn Phong vĩ kê quan xà dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, bắt đầu thu nạp hồn hoàn thứ ba trong đời.
Triệu Vô Cực cũng không có vì Áo Tư Tạp bắt đầu hấp thu Phong vĩ kê quan xà hồn hoàn mà buông lỏng cảnh giác. Ánh mắt hắn vẫn tập trung trên người Triệu Thiên Hương, mặc dù lúc trước là đánh cuộc, nhưng ai có thể khẳng định lão Xà Bà này sẽ không đột nhiên thay đổi ý đinh, phát động công kích chứ?
Danh tiếng của Long Xà mặc dù không nhỏ, bất quá, cũng không phải là loại chánh nghĩa gì. Cho dù so với Triệu Vô Cực có khá hơn một chút, nhưng cũng không hơn được bao nhiêu.
Mạnh Y Nhiên sắc mặt mặc dù vẫn khó coi hơn nhiều nhưng tinh thần tựa hồ đã tốt hơn nhiều, hung hăng trừng mắt nhìn Vũ Vô Cực phía xa cùng Áo Tư Tạp đang hấp thu Phong vĩ quan kê xà ngàn năm, rồi ngẩng đầu lên nhìn bà lão. "Bà lão, người đã thay ta tác chủ a!".
Triêu Thiên Hướng nhíu mày, "Đi thôi. Chúng ta đã thua. Đợi khi tìm được ông nội của ngươi, hãy nói.." ánh mắt chuyển hướng Triệu Vô Cực, " Bất Động Minh Vương, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại." Nàng nhấn mạnh hai chữ cuối. Trong mắt hàn quang phun ra, hiển nhiên không có chút thiện ý nào. Sợ Triệu Vô Cực ám toán, nàng thậm chí không dám ở lại nơi đây lâu. Xà Bà kinh nghiệm phong phú, tuyệt không cho Triệu Vô Cực cơ hội động thủ. Nói xong những lời này, Triêu Thiên Hướng lúc này mới mang theo cháu gái mình phóng người về phía rừng cây, biến mất ở phía xa.
Nhìn bà cháu Xà Bà hai người rời đi, Triệu Vô Cực cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao từ đầu cho tới cuối cùng lão chồng của Xà Bà cũng không có xuất hiện. Bây giờ, Phong vĩ kê quan xà cuối cùng cũng đạt được, cho dù vợ chồng hai người hắn có muốn trả thù, trước tiên cũng phải tính toán có đáng giá hay không đã.
Đợi Áo Tư Tạp hấp thụ hoàn hồn xong,để tránh đêm dài lắm mộng,sẽ rời khỏi địa phương này sớm chừng nào tốt chừng đó. Đụng phải cả nhà Cái Thế Long Xà, thật không dễ dàng xử lý chút nào. Lúc này, sắc trời đã dần dần tối sầm xuống, không khí trong rừng có chút ướt át, mùi thực vật thơm nồng làm con người toàn thân sảng khoái, nếu không phải là chỗ có hồn thú, có lẽ nơi này đủ để trở thành nhân gian tiên cảnh.
Vũ Vô Cực ôm hai tay trước ngực sau đó nhàn nhạt mở miệng, hắn lấy ra lá sinh mệnh rồi nói: “Đám người đó... vẫn còn thực may! Nếu như đám người đó sử dụng lá sinh mệnh gọi Long công đến đây thì đúng là có chút phiền phức!” Hai vai Vũ Vô Cực nhún nhún khẽ cười.
Đám người Triệu Vô Cực nghe thấy vậy giật mình tỉnh lại. Hắn là vừa rồi đám người Xà ba không có chú ý đến. Nếu như họ sử dụng lá sinh mệnh gọi Long Công trở lại như vậy bọn họ có vài phần nguy hiểm. Bất quá đối với đám người Xà bà sao đám người Vũ Vô Cực không có nguy hiểm. Những người này đều là con em của gia tộc, chỉ cần họ đem đoạn phim này truyền lại cho gia tộc mình thì đám người Xà bà ăn không hết phải đem đi. Họ còn lo lắng đám người gia tộc lớn trả thù.
Kể từ khi lá sinh mệnh ra đời, con em gia tộc rất có bảo đảm. Họ thường đem phim quay những lúc mình săn hồn hoàn hoặc là trực tiếp sử dụng khi mình bị săn giết. Nhờ vậy có thể dễ dàng phân biệt ra kẻ địch. Cho dù kẻ địch che kín mặt đi nữa thì võ hồn sẽ không làm giả được. Đến lúc đó họ chỉ cần thông qua võ hồn truy tra rất có thể tìm ra hung thủ thực sự.
Nguyên nhân cũng chính vì vậy Triệu Vô Cực mới không có ý định giết chết bà cháu Xà bà. Chẳng qua Xà bà lo nghĩ quá nhiều mà thôi. Không ai nguyện ý đắc tội rất có khả năng một Hồn đấu la cả. Học viện Sử Lai Khắc không nghĩ đến có vô tận trả thù.
Quả như Vũ Vô Cực phỏng đoán, Mạnh Y Nhiên và Xà bà sau khi rời khỏi mới nhớ đến chức năng này của lá sinh mệnh. Vừa rồi do có nhiều lý do mà họ quên mất. Ngay sau đó họ mới nhớ tới nhanh chóng gọi lại Long Công Mạnh Thục. Bất quá, sau nhiều lần nói chuyện với nhau, Mạnh Thục cũng không có ý định đi tìm đám người Triệu Vô Cực.
Lá sinh mệnh rất phổ biến trong hồn sư. Đám người Mạnh Thục cũng không có tìm đám người Triệu Vô Cực. Nguyên nhân vì đám học viên nhỏ tuổi là thiên tài. Thứ hai thân phận vài người khiến cho Mạnh Thục chú ý đó là võ hồn Bạch Hổ và U Minh Linh Miêu. Hai loại võ hồn này chỉ có hoàng thất Tinh La có được. Hắn không muốn chọc ổ kiến lửa.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Áo Tư Tạp hấp thu hồn hoàn xong tỉnh lại trước. Thở dài một hơi, Áo Tư Tạp chậm rãi mở hai mắt. Trong phút chốc,hồng sắc quang mang trên người hắn xảy ra biến hoá, trở nên rực rỡ hơn, cả người hắn đắm chìm trong màn quang mang.
Ba cái hồn hoà từ dưới chân dâng lên, ngoại trừ hai cái hồn hoàn màu vàng ở ngoài, cái hồn hoàn còn lại màu tím nhanh chóng quay vòng khắp toàn thân, Áo Tư Tạp rốt cục đột phát cấp đại hồn sư, tiến tới Hồn tôn cảnh giới.
Thực vật hệ hồn sư Áo Tư Tạp, Hồn tôn ba mươi mốt cấp. "Chúc mừng ngươi, Tiểu Áo." Triệu Vô Cực mỉm cười nhìn hắn.
Trong khi hấp thu hồn hoàn thứ ba, Áo Tư Tạp cả người xảy ra một ít biến hoá vi diệu. Vóc người hắn tựa hồ cao thêm một chút, cả người nhìn qua càng thêm tinh thuần. Biến hoá lớn nhất chính là đôi mắt, trong mắt loé ra quang mang thất sắc, giống như khi Phong vĩ kê quan xà phóng thích năng lượng đe doạ mọi người.
Tiếng cười của Đái Mộc Bạch sang sảng:" Tiểu Áo, ngươi là người thứ hai trong chúng ta đột phá ba mươi cấp. Chúc mừng chúc mừng, mau cho chúng ta nhìn xem hồn hoàn thứ ba này kỹ năng là gì."
Áo Tư Tạp thu được hồn hoàn thứ ba, hiển nhiên cũng rất là hưng phấn, bất quá, nghe Đái Mộc Bạch nhắc tới kỹ năng, hắn có chút cười không nổi, xấu hổ nói:" Quên đi, để lúc nào trở về đã."
Mã Hồng Tuấn tức giận nói:" Tiểu Áo, ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ còn sợ chúng ta chê cười ngươi sao? Không được, cái hồn hoàn thứ ba này sao có thể đáng buồn cười bằng hai cái trước của ngươi. Các huynh đệ đã xuất lực giúp ngươi không ít,nhanh, nhanh cho chúng ta nhìn thành quả"
Áo Tư Tạp bất đắc dĩ gật đâu: " bất quá, nhưng các ngươi phải đồng ý với ta, xem xong hồn hoàn này các ngươi không cười mới được."
Mọi người đồng thanh gật đầu, nhưng trên mặt lại lộ ra vài phần tiếu ý.
Áo Tư Tạp giơ tay phải lên, đọc ra hồn chú: " Lão tử có cây Ma cô tràng."
Phốc! Nghe xong hắn nói những lời này, cơ hồ mọi người đồng thời cười thành tiếng, trừ Tiểu Y không thiện nói chuyện ra cho dù là Triệu Vô Cực cũng cười ha hả. Bất quá đôi mắt màu tím xinh đẹp Tiểu Y không khỏi cong lên theo hình trăng khuyết đủ thấy tâm trạng nàng lúc này.
Áo Tư Tạp trợn to mắt nhìn mọi người. "Không phải đã nói là không được cười hay sao chứ."
Lời này vừa nói ra, càng tạo ra hiệu quả ngược lại, mọi người càng cười to hơn.
Áo Tư Tạp trong lòng bàn tay phải móc ra một cái cây hương tràng quái dị. Cái này cùng với hồn hoàn kỹ năng hương tràng-Khôi Phục có chút giống nhau. Ít nhất chủ thể đều là giống nhau, nhưng là cái hương tràng này có hình dạng như cái mũ của cây nấm,lại có chút giống cái đầu Phong vĩ kê quan xà gắn thêm con voi ở phía trên. Sợ rằng cái Ma cô tràng này có khi cứ như vậy mà hình thành.
Triệu Vô Cực dù sao cũng là sư phụ, là người đầu tiên dừng lại không cười nữa, nhìn Áo Tư Tạp bộ dáng đang bi phẫn. " Tiểu Áo, nghe ta nói một chút, cái Ma cô tràng này chắc chắn có tác dụng đặc biệt,thiên niên hồn hoàn sinh ra hồn kỹ, hiệu quả không thể kém đâu."
Áo Tư Tạp tức giận "hừ" một tiếng, nói: "Các ngươi cứ cười đi, không sao, sau này trừ em gái Tiểu Y ra, ta không cho ai ăn Ma cô tràng này hết. Hừ." Đương nhiên nguyên nhân vì Tiểu Y cũng chỉ hơi nheo mắt cũng không có cười ra tiếng.
Vừa nói xong, hắn cầm trong tay Ma cô tràng giơ lên, trên mặt thần sắc tỏ ra có chút quái dị. Sau đó dụng một loại ngữ khí kiêu ngạo lớn tiếng nói:"Ma cô tràng, đệ tam hồn hoàn kỹ năng. Hiệu quả-phi hành." Tiếng cười lập tức tắt ngúm, tất cả nhìn Áo Tư Tạp bằng ánh mắt ngốc trệ, tất cả chỉ vì hai chữ đơn giản: Phi hành.
“Kỹ năng này thực thú vị!” Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng cười. Mặc dù nàng, Tiểu Y và Vũ Vô Cực không cần kỹ năng này nhưng họ không cần thì người khác cần.
Cho dù là có hồn hoàn phụ trợ tự xưng là cực mạnh ở đại lục như Ninh Vinh Vinh, lúc này cũng nhìn Áo Tư Tạp bằng hai con mắt mở to hết cỡ.