Đạo Chu

Chương 536




Tại trong rừng Lạc Nhật tại Dược Viên của Độc Cô Bác, hai người nam nhân một lão già một thằng nhóc ngồi chung với nhau trên một cái bán. Một chiếc hộp thuỷ tinh trong suốt với vòng sáng ở bên trong màu tím với ánh sáng xen lần màu ám kim. Một chiếc hộp khác đặt lên một khối xung xương màu tím trong suốt lấp lánh xinh đẹp vô cùng.

“Thằng nhóc...” Lão già có chút không kiên nhẫn, lão lập tức mở miệng đánh thức thằng nhóc: “Thằng nhóc... đã được hay chưa thế hả? Có hay không chế tạo ra được thứ này?”

“Lão độc vật, ông cho rằng đây là trò chơi chắc!” Cậu nhóc chớp chớp mắt dừng lại việc nhìn vòng sáng hình tròn cùng với khối hồn cốt màu tím kia. Con mắt mang theo lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Độc Cô Bác: “Lão nói như đấm vào đít ấy. Nghĩ sao mà chỉ trong vòng thời gian ngắn ấy ta phân tính ra hồn hoàn trăm vạn năm này?”

“Khụ, khụ...” Bàn tay lại thói quen đặt miệng ho khan, mặt già của Độc Cô Bác đỏ lên vì xấu hổ. Lão nhìn về phía Vũ Vô Cực với thái độ có vài phần ái ngại: “Thằng nhóc... lão phu không phải lo lắng quá hay sao? Chỉ là ngươi có thể chế tạo ra được hay không cũng cần nói với lão phu một tiếng chứ? Ngươi cứ ngồi đó nhìn về phía hồn cốt và hồn hoàn, đến cả lão phu cũng gấp gáp lắm rồi!”

“Theo lý thuyết có thể được!” Vũ Vô Cực nhún nhún vai mở miệng lãnh đạm nói: “Đừng nói chỉ là hồn hoàn trăm vạn năm cho dù nếu như có thể có hồn hoàn thần cấp thì ta cũng có thể tạo ra.” Giọng điệu hết sức bình thản và ngạo nghễ.

“Thằng nhóc này... ngươi lừa quỷ đi thôi!” Độc Cô Bác trực tiếp mở miệng mắng. Bất quá trong lòng lão cũng mang theo nghi ngờ. Nếu như thằng nhóc này quả thực có thể tạo ra hồn hoàn thần cấp chẳng phải cả đại lục Đấu La này cũng chẫn động dưới bước chân của thằng nhóc sao? Càng nghĩ Độc Cô Bác càng cảm nhận khả năng này có thể thành công. Vì từ trước đến nay, mỗi lần thằng nhóc nói ra nó đều có thể làm được. Vẻ mặt Độc Cô Bác trầm trầm một chút: “Thằng nhóc, ngươi thực sự có thể tạo ra hồn hoàn và hồn cốt một trăm vạn năm sao? nếu như vậy có cần lão phu đi kiếm thêm hồn hoàn không?”

“Trong thời gian tới lão cứ kiếm đi!” Vũ Vô Cực nhàn nhạt mở miệng đáp lời: “Dù sao thì chúng ta cần tích trừ hồn hoàn để sử dụng. Hồn cốt và hồn hoàn mười vạn năm, sau này chúng ta cũng không thiếu. Bất quá hồn hoàn và hồn cốt trăm vạn năm mới là món hàng sang quý chứ? Lão độc vật, ông thấy sao?”

“Hồn hoàn trăm vạn năm quý thì quý thật!” Độc Cô Bác thở ra một hơi dài: “Bất quá có ai có thể hấp thu hồn hoàn một trăm vạn năm đây? Chỉ có hồn cốt trăm vạn năm mới quý giá. Hồn hoàn trăm vạn năm dường như rất quý thực chất ai có thể hấp thu ngoài song sinh võ hồn. Ngươi nói xem, lão phu nói đúng hay không?”

Những lời Độc Cô Bác hoàn toàn đúng. Hồn hoàn mỗi cấp có liên hạn giới hạn. Trong đó hồn lực lên 90 cấp, hồn sư hấp thu hồn hoàn chỉ có thể là tối đa mười vạn năm. Hơn mười vạn năm cơ bản là sẽ không có người nào hấp thu nổi. Người hấp thu nổi may ra chính là song sinh võ hồn. Chỉ có song sinh võ hồn mới có khả năng hấp thu hồn hoàn trăm vạn năm.

Hồn cốt thì lại khác biệt. Bản thân hồn cốt cũng có năm giới hạn giống với hồn hoàn. Bất quá hồn cốt không có khắt khe như vậy. Đặc biệt là hồn cốt mười vạn năm, không cần đến 90 cấp hồn lực mới có thể hấp thu. Đặc biệt hồn cốt trăm vạn năm, vượt qua 90 mấy cấp đã có khả năng tiếp nhận được rồi. Chính vì vậy mà mới nói hồn cốt trăm vạn năm quý hơn hồn hoàn nhiều. Ngoài ra hồn cốt trăm vạn năm còn có thể tái sử dụng. Không giống như hồn hoàn dùng xong sau khi hồn sư chết là mất luôn.

“Được!” Độc Cô Bác gật đầu thẳng thắn: “Việc này giao cho lão phu!” Nghĩ đến đây hắn trực tiếp nghĩ đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Hiện giờ thực lực Độc Cô Bác dựa vào ngoại phụ hồn cốt mười vạn năm. Hai loại hồn kỹ bá đạo khiến cho Độc Cô Bác tự tin ngay cả phong hào đấu la 96 cấp, hắn cũng không ngán chút nào.
Tiểu Linh trở về phòng ký túc xá sau giờ ăn trưa. Không khí túc mục ở bên trong phòng phát ra. Đặc biệt không khí này diễn ra giữa hai người Hồng Liên và Tiểu Vũ. Bàn tay hắn chỉ có thể đưa lên đỡ trán. Trong khi đó mấy cô bé thì chẳng thèm quan tâm đến mấy điều này.

Ngồi trên giường, Tiểu Vũ lấy ra hộp cơm của mình ăn ngon lành. Hồng Liên châm chọc mở miệng nói: “Đúng là ăn giống như quỷ chết đói vậy!?”

“Hừ...” Tiểu Vũ hừ lạnh mở miệng châm chọc: “Còn hơn ai đó? Chỉ biết dùng vũ khí làm lợi thế thắng chi không võ. Đúng là một nữ nhân đáng ghét không hơn không kém.” Bản thân thua trận cho Hồng Liên, cô bé vẫn không phục. Nếu như Hồng Liên không có kiếm Xích Luyện, nàng mới không thua vào tay cô ta. Nghĩ đến đây, càng nghĩ Tiểu Vũ càng thấy tức. Cô bé không biết dùng lời gì để nói Hồng Liên cả.

Bản thân Tiểu Linh chỉ có thể đi đến bên cạnh Tiểu Y. Tiểu Y nhìn về phía hắn và hơi gật đầu một cái. Thấy được Tiểu Linh đã trở về, Tiểu Vũ ngồi đối diện không xa ở đó cũng lập tức dừng đấu khẩu với Hồng Liên lại. Cô bé quay ra nhìn về phía Tiểu Linh hỏi: “Ngươi mua thức ăn này ở đâu vậy? Thực sự rất ngon! Nếu không tối nay ta cùng với ngươi ra ngoài mua thứ này!”

“Cô thích là được rồi!” Vừa nói Tiểu Linh liếc mắt nhìn về phía Hồng Liên, hắn cười khổ nói: “Sau này chúng ta cùng là học viên tại học viện này. Hy vọng mọi người có thể gác lại thù oán xưa cùng nhau học tập trở thành hồn sư.”

“Được rồi, ta tạm nghe ngươi!” Tiểu Vũ lại liếc xéo nhìn về phía Hồng Liên một cái. Cô bé hừ nhẹ: “Tính... ngươi còn tốt hơn so với ai khác nhiều. Vì ngươi đã mua đồ ăn ngon cho ta nên ta tạm bỏ qua cho người nào đó. Đúng rồi, ngươi mua thức ăn này là thứ gì mà ăn ngon vậy, ta biết mấy thứ trong này có cà rốt, thứ mà ta thích ăn nhất!”

“Con thỏ chết bầm này!” Hồng Liên giận giữ mắng: “Cô nói cái gì hả!?”

Tiểu Vũ không thèm để ý đến Hồng Liên nữa mà lại nghe Tiểu Linh nói. Chỉ thấy Tiểu Linh cười nhẹ nói: “Ân... Cô thích là tốt rồi. Đây là món thịt thỏ hầm với cà rốt, rất ngon đi!” Lời này nói ra lập tức Tiểu Vũ dừng lại chiếc đũa. Chiếc đũa rơi thẳng xuống sàn phát ra tiếng lạch cạch. Đôi mắt bàng hoàng nhìn về phía Tiểu Linh hỏi: “Ta nghe nói ăn gì bổ lấy. Võ hồn của cô là thỏ nên ta nghĩ thịt thỏ rất bổ dưỡng. Hẳn cô sẽ rất thích nó đi!” Vừa nói cả người Tiểu Linh nở nụ cười thân thiên và vô hại.

“Thích ngươi... thích cái con quỷ!” Đột nhiên tiếng vang phát ra sau đó bàn tay Tiểu Vũ trực tiếp ném thẳng vào mặt Tiểu Linh. Ngay cả hộp thức ăn bay thẳng vào mặt Tiểu Linh. Phản ứng Tiểu Linh may mắn không chậm trách được thoát. Hộp cơm rơi xuống sàn bắn tung toé.

“Cô làm sao vậy!?” Tiểu Linh nhăn mày mở miệng nói: “Cô không thích sao? Không phải vừa rồi...”

“Ngươi... tên khốn kiếp này!” Tiểu Vũ đưa bàn tay đỡ miệng, đôi mắt cô bé ướt át. Một tay khác chỉ thẳng về phía Tiểu Linh quát lên: “Thỏ con xinh đẹp đáng yêu vậy? ngươi... ngươi vậy mà nỡ lòng ăn nó!” Vừa nói thân hình Tiểu Vũ nhảy xuống giường sau đó che miệng phóng ra bên ngoài.

“Ta đã làm gì sai sao?” Tiểu Linh không hiểu chớp chớp mắt. Hắn quay ra nhìn về phía em gái mình thấy được Tiểu Y đang nhìn thẳng hắn với đôi mắt tím to tròn đáng yêu. Cô bé hơi gật gật đầu sau đó lắc lắc đầu làm cho Tiểu Linh không hiểu ra sao?

“Hihihi...” Hồng Liên cảm giác được vô cùng thú vị, cô bé cười khúc khích: “Thỏ con ăn thịt thỏ hầm cả rốt. Trò đùa gì thế này?”

Mình Châu cũng mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn về phía Tiểu Linh nói: “Xem ra anh trai Tiểu Linh đối với nữ nhân thực sự không được cho lắm!”

Hồ Mị Nhị nhẹ nhàng gật đầu: “Đáng tiếc cho một khuôn mặt tuấn tiếu như vậy!”

“Có chút tuấn tiếu mặc dù không bằng chồng yêu!” Diễm Linh Cơ dùng ngón tay chỏ đặt miệng khẽ cười: “Chỉ là có chút ngốc, không hiểu phong tình mà thôi!”

“Đây là lần đầu tiên!” Tuyết Nữ bổ sung thêm một câu: “Ta thấy có người tặng món quà ngu ngốc như vậy!”

Nguyệt Thần nhíu mày mở miệng nói: “Võ hồn là thỏ ăn thịt thỏ cũng không đến mức như vậy đi!”

Diễm Phi ở một bên bình tĩnh mấp máy đôi môi: “Xem ra cô ấy rất ghét thịt thỏ!”

Lộng Ngọc ôn nhu nhắc nhở: “Có lẽ cô ấy có cảm giác như đang ăn thịt chính mình nên mới như vậy!?”