Đạo Chu

Chương 519




Đại Sư nói cũng làm cho Diễm Phi thoáng rơi vào trầm tư. Đến cuối cùng, đôi môi ướt át nàng hơi kéo lên, một nụ cười thoáng qua như cánh ruồi bay. Nàng bình tĩnh trả lời câu hỏi của Đại Sư: “Sư phụ, ta muốn trở thành song hệ mẫn công và cường công.”

“Cái gì!?” Đại Sư hoàn toàn chết đứng vì câu trả lời của Diễm Phi. Hàng lông mày của Đại Sư nhăn lại thật sâu, hắn mở miệng nói chuyện: “Phi Yên, con có biết sự khác nhau giữa mẫn công và cường công hay không? Phương hướng phát triển hồn sư có năm loại chính phụ trợ, cường công, khống chế, phòng ngự và mẫn công. Một hồn sư chỉ nên đi theo một con đường. Nếu như hồn sư tham lam nhiều con đường như vậy, hồn sư chẳng khác nào vẽ một con hổ thành một con mèo cả. Nó chẳng thể trở thành một hồn sư tốt được khi mà cùng lúc chọn lựa hai con đường cùng một lúc. Trừ phi...” Hơi chần chờ một chút, Đạu Sư mở miệng nói: “Con là song sinh võ hồn!” Trong thoáng chốc đó, Đại Sư liếc nhìn về phía Đường Tam một chút.

Đương nhiên Diễm Phi không phải song sinh võ hồn mà nàng là tam sinh võ hồn. Đến lúc này, Diễm Phi bình tĩnh mở miệng đáp lời: “Sư phụ, thực ra thì võ hồn Tam Túc Kim Ô của ta có tốc độ cực nhanh. Tốc độ nó hoàn toàn không kém bất cứ tốc độ hồn sư hệ mẫn công. Ta có thể tâm ý tương thông với Tam Túc Kim Ô, không chỉ vậy Tam Túc Kim Ô lại có trí tuệ không thấp hoàn toàn có thể làm trợ thủ của ta. Sư phụ, ngài có chút không biết... Gia tộc chúng ta có võ... một bộ hồn kỹ truyền thừa chuyên tấn công.” Vừa nói bàn tay nàng dễ dàng xuất hiện một ngọn lửa bốc ra hừng hực.

“...” Đại Sư có chút bàng hoàng nhìn về phía Diễm Phi. Hắn không nghĩ tới Diễm Phi lại có hồn kỹ truyền thừa. Những hồn kỹ này đều là hồn kỹ tự sáng tạo. Bản thân Đại Sư đối với hồn kỹ tự sáng tác cũng không lạ lẫm gì. Song hồn kỹ tự sáng tạo vô cùng hiếm có hơn nữa đặc tính nó bị hạn chế bởi võ hồn nên hồn kỹ chỉ có tính truyền thừa gia tộc. Hơn nữa, hồn kỹ tự sáng tạo rất khó so sánh với hồn kỹ do hồn hoàn đem lại nên ít người bỏ công sức sáng tạo hồn kỹ. Thời gian sáng tạo hồn kỹ chi bằng tập trung vào tu luyện hồn lực tăng cao tu vi. Chính vì vậy mà ở đại lục Đấu La này, hồn kỹ sáng tạo vô cùng hiếm.

Nhìn ngọn lửa trong tay Diễm Phi biến ảo đủ loại hình dáng, Đại Sư trong phút chốc trầm mặc. Hắn đến cuối cùng chỉ có thể thở ra một hơi dài thoả hiệp: “Nếu như con đã có hướng đi của mình vậy thì phát triển con đường như con muốn!” Vừa nói Đại Sư cũng quay ra nhìn về phía Nguyệt Thần.

“Đa tạ, sư phụ!” Diễm Phi cực kỳ cung kính hơi cúi đầu coi như đáp trả Đại Sư.

Nguyệt Thần thấy ánh mắt của Đại Sư nhìn về phía mình lập tức triệu hồi ra võ hồn của mình. Ở sau lưng nàng, một vầng trăng phát ra. Chúng từ từ nhô lên ở đằng sau lưng của nàng. Khí chất Nguyệt Thần càng trở nên mông lung và xinh đẹp hơn. Đặc biệt đôi mắt được che băng vải cũng vì thế mà phát ra thâm thuý quang mang: “Võ hồn của ta là Nguyệt Ảnh, sư phụ có thể nhìn ra vấn đề gì đi?”

“Thật sự là võ hồn hiếm thấy!” Đại Sư gật đầu mở miệng nói: “Trong các loại võ hồn thì phân chia hai loại lớn thú võ hồn và khí võ hồn. Nếu như xét về võ hồn của Tử Nguyệt, võ hồn này có thể tạm xếp vào khí võ hồn. Loại dị tượng này hẳn sẽ đem lại một số đắc tính đặc cho người sử dụng. Mặt trăng đại biểu cho âm hàn và ánh sáng. Nếu ta đoán không nhầm thì loại võ hồn của con có liên quan tới phương diện này. Rất có thể là về mặt tinh thần lực.”
“Sư phụ, người đã nhìn ra!” Thấy được Đại Sư trầm ngâm một chút rồi đưa ra lời giải thích, Nguyệt Thần lập tức mở miệng hỏi: “Vậy ngài nhìn ra được con nên đi theo con đường nào sao?”

“Võ hồn của con thật đặc biệt!” Không nhanh không chậm, Đại Sư tiếp tục nói: “Võ hồn của con thực sự rất thích hợp với không chế và phụ trợ. Đặc tính tinh thần rất hiếm thấy. Đồng thời tinh thần công kích cũng cực kỳ quỷ dị. Ta từng quen biết một người, hắn cũng có võ hồn liên quan tới tinh thần và cách tấn công của hắn cũng bằng tinh thần cực kỳ quỷ dị. Hắn có thể dùng tinh thần của mình thôi miên người khác đạt đến mục đích điều khiển người khác. Con có thể hướng mấy phương diện này quyết định xem phương hướng của mình.”

Nguyệt Thần nghe được những lời từ miệng Đại Sư giải thích thì hài lòng mỉm cười gật đầu. Trí tuệ Đại Sư đúng là không thấp. Hẳn là võ hồn của nàng quỷ dị, hiếm thấy xuất hiện ở trên đại lục này, thế nên Đại Sư muốn tìm phương hướng cũng cực kỳ khó khăn. Song đại sư lại có thể minh xác hoạ ra hướng đi so với nàng không khác biệt bao nhiều, Nguyệt Thần đã rất khâm phục.

“Sư phụ, võ hồn của ta là Tuyết Nữ!” Tuyết Nữ mỉm cười phóng xuất võ hồn khi đến lượt mình. Mái tóc màu trắng cũng truyền thành màu lam. Đôi mắt xinh đẹp cũng biến thành màu xanh lam vô cùng xinh đẹp. Làn da thì từ trắng hồng trở thành trắng như tuyệt có vài phần thiếu sức sống. Khí lạnh lập tức lan tràn khắp mọi nơi: “Võ hồn của ta là cực hạn chi băng!”

“Cực hạn chi băng!” Nghe được lời này thì Đại Sư lập tức há hốc mồm kinh hãi mở miệng nói. Vẻ mặt của hắn cũng theo đó biến sắc. Giọng nói lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào... theo lý cực hạn chi băng dù không đạt được tiên thiên mãn hồn lực thì cấp bậc cũng không thấp như vậy mới đúng!?”

Đường Tam ở một bên đang cầm giấy ghi chép các kiến thức mà mình đã học. Đột nhiên nghe được Đại Sư nói vậy thì ngẩng đầu tò mò hỏi: “Sư phụ, cực hạn chi băng là gì?”

Đại Sư bình tĩnh trả lời: “Võ hồn mặc dù chia làm hai loại chính là thú võ hồn và khí võ hồn song nó cũng có thuộc tính. Thuộc tính phân chia làm rất nhiều loại giống như kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, phong, lôi, băng, độc, quang, ám... võ hồn được gọi là cực hạn khi loại võ hồn này trở thành vượt trội hơn so với các võ hồn nắm giữ nguyên tố đó. Ví dụ như võ hồn Tuyết Nữ chẳng hạn nếu như theo Tuyết Nữ nói. Loại võ hồn này sở hữu cực hạn nguyên tố băng. Băng là có thể dùng lực phá dùng lửa làm tan nhưng đối với cực hạn võ hồn thì chỉ có cực hạn võ hồn mới có thể phá. Ví dụ như hồn sư có cực băng võ hồn sử dụng ra hồn kỹ hệ băng, hồn sư có cực hạn hoả mới có thể phá nổi. Nói như vậy hiển nhiên ta đang nói hồn sư cùng cấp bậc. Nếu hồn sư có cấp bậc bằng hoằng thấp hơn mà không có cực hạn rất khó phá vỡ, họ phải tiêu tốn nhiều công sức mới phá được. Nói đơn giản, hồn sư có cực hạn nguyên tố mạnh hơn so với hồn sư bình thường rất nhiều.“

Trầm ngâm một chút, Đại Sư nói ra lời của mình: “Trong nghiên cứu của ta thì khi thức tỉnh võ hồn hồn sư đạt được tiên thiên mãn hồn lực thường rơi vào ba trường hợp. Trường hợp thứ nhất hắn có biến dị võ hồn hướng tốt, trường hợp thứ hai hắn có song sinh võ hồn và trường hợp thứ ba có cực hạn võ hồn. Tuyết Nữ có cực hạn chi bằng, theo lý hồn lực không nên thấp như vậy mới đúng?” Vẻ mặt Đại Sư lâm vào lưỡng nan, hắn cúi đầu thật sâu lâm vào trầm tư: “Chẳng lẽ nghiên cứu của ta là sai lầm sao?”

Mấy bé gái nhất thời nhìn nhau một cách quỷ dị. Họ không nghĩ tới được Đại Sư lại có thể nhìn ra điều gì đó. Quả thực nếu như không có kết hồn đan, hồn lực bọn họ xác thật là tiên thiên mãn cấp. Đối với Đại Sư, mọi người lại nhìn bằng một con mắt khác.

Cằm Tuyết Nữ hơi nghiêng lên, nàng đem võ hồn thu hồi cơ thể mình: “Võ hồn của ta, sư phụ nói xem ta nên đi theo con đường nào!?”

“Võ hồn Tuyết Nữ này...” Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Đại Sư thở ra một hơi nói: “Con làm ta nhớ đến một truyền thuyết cực bắc. Đó là khi hồn sư tiến vào cực bắc, họ thấy được một nữ nhân xinh đẹp vô cùng. Làn da trắng như tuyết, mái tóc màu lam và đôi mắt màu lam. Không ai biết nàng là ai? Nhiều người cho rằng nàng là một con hồn thú hoá hình. Song theo ta ghi chép nhiều năm, nàng rất có thể là một dạng tinh linh trong truyền thuyết. Tinh linh của băng giá và tuyết, võ hồn của con rất có thể liên quan tới tuyết tinh linh. Nó có thể coi như một loại thú võ hồn cực hạn chi băng. Ta đã từng thấy một loại võ hồn hình người như vậy là võ hồn Thiên Sứ sáu cánh của Võ Hồn Điện.”

“Võ hồn bản thể hình người thường sẽ gia tăng toàn thuộc tính. Dựa vào cực hạn chi băng, con có thể dễ dàng triệu hồi và sử dụng băng tuyết. Con đường lựa chọn cho con có rất nhiều cường công, không chế và ngay cả phòng ngự...” Đại Sư chìa tay đưa ra kết luận của mình: “Cường công do đặc tính cực hạn chi bằng có lực tấn công rất mạnh. Khống chế vì loại tuyết tinh linh này có thể dễ dàng khống chế băng xung quanh mình. Phòng ngự là vì tính cứng rắn của huyền băng. Ta đoán rằng sau này khi con phụ gia hồn hoàn, băng của con sẽ càng ngày càng lạnh, càng ngày càng cứng rắn. Song ta khuyên con vẫn lựa chọn một con đường mình sẽ đi!”

“Cảm ơn sư phụ!” Tuyết Nữ mỉm cười nói: “Con sẽ lựa chọn kỹ con đường mình sau này sẽ đi!”

Mọi người đều đem võ hồn của mình đưa ra cho Đại Sư, Đại Sư cũng đem lời khuyên cho tất cả bọn họ. Tuy nhiên điều mà Đại Sư cảm giác đau răng nhất đó chính là Tiểu Y. Võ hồn Tiểu Y vốn là biến dị khiến cho võ hồn hình người mộc yêu linh có trí tuệ không khác biệt người là bao nhiêu. Lại đưa ra lý luyện cường công cùng không chế lấy bản thể điều khiển thực vật khống chế còn võ hồn trực tiếp chơi cận chiến. Diễm Linh Cơ thì cũng có võ hồn như vậy nhưng thực may là song cường công.

Đại Sư chưa từng bao giờ gặp mấy loại kỳ ba võ hồn và phương hướng phát triển quái dị như vậy. Nó làm cho đầu Đại Sư to như cái đấu. Hắn chỉ có thể đưa tay lên đỡ trán rồi nói: "Ngày mai là lễ khai giảng, ngày kia bắt đầu chính thức đi học. Bất quá, cái này đối với mọi người mà nói, chỉ là chậm trễ thời gian mà thôi. Bây giờ việc cần là chúng ta phải ra ngoài tìm cho sư đệ các ngươi một hồn hoàn. Buổi sáng, sau khi thu ngươi làm mọi người làm đồ đệ, ta suy nghĩ một chút trước tiên để Đường Tam trở thành hồn sư. Ta đem các ngươi ra ngoài, vừa đi đường ta cũng muốn dạy cho mọi người nhiều thứ đặc biệt là tri thúc hồn sư, võ hồn và hồn thú.”