Đạo Chu

Chương 512




Đột nhiên khung cảnh trong mắt đám trẻ cơn nơi này thay đổi. Chúng lập tức thấy dưới sàn nhà một đám rắn độc xuất hiện. Đám rắn độc với đầy đủ màu sắc khác nhau. Đồng thời chúng phát ra tiếng khè khè, miệng chúng còn mở ra đám răng nanh sắc nhọn hướng về phía đám người ở đây mà há miệng muốn táp tới.

“A... rắn... rắn!” Một đám bọn nhóc trực tiếp theo đó hét lên một tiếng. Ngay cả thằng bé Vương Thánh cũng không ngoại lệ. Nó lập tức nhảy vọt lên giường ở nơi đó liên tục dùng tay chân đá chăn, miệng hét lên một cách thảm thiết: “Đừng đến đây, rắn rắn...”

“Tử Nguyệt...” Phi Yên ở một bên nhẹ nhàng cầm lấy bắp tay trắng nõn tròn trịa của Tử Nguyệt, đôi môi cô bé hơi mím lại, ánh mắt cũng mang theo cảnh cáo khi nói chuyện: “Chúng chỉ là những đứa bé mà thôi. Em làm hơi quá tay rồi đấy!”

“Hừ...” Nguyệt Thần ở bên cạnh chỉ hừ nhẹ một tiếng. Ảo cảnh cũng thu lại, đám người ở đây nhất thời thở ra hồng hộc. Cả người đám nhóc toát ra cả mồ hôi. Đường Tam ở bên cạnh thì bàng hoàng nhìn cảnh này. Chẳng lẽ là một loại hồn kỹ nào đó.

Đôi chân nhỏ ngắn xinh xắn Diễm Linh Cơ uyển chuyển đi về phía trước. Ngón tay chỏ đặt ở mũi mình, nàng nhăn mày khi nhìn về phía mấy chiếc giường tồi tàn: “Đúng là có chút lụp xụp một chút. Xem ra muốn để cho người ở, chúng ta phải tốn không ít công sức dọn dẹp chỗ này!”

Hồng Liên trực tiếp mở miệng lắc đầu phản đối nói: “Ta đã nói nơi này đâu có thể ở được!” Nói xong nàng quắc mắt nhìn về phía mấy đứa bé nam. Nhất thời mấy đứa ngay lập tức co đầu rụt cổ lại vào trong chăn. Chúng ngu đến mấy thì cũng biết vừa rồi đám rắn này là do bọn họ làm ra.

“Cô quá đòi hòi rồi đấy, Hồng Liên!” Tuyết Nữ mở miệng đáp lời. Nàng đi về phía một chiếc giường không, bàn tay vung vẩy dùng chiếc vạt áo phủi sạch bụi trên một cái giường. Vẻ mặt nàng hoàn toàn bình tĩnh và không có chút nào chán ghét bắt đầu ngồi lên trên nơi đó.

“Các chị...” Lộng Ngọc cực kỳ ôn nhu, bàn tay nàng chìa về phía trước sau đó mỉm cười nhẹ nói: “Nơi này tuy dơ một chút nhưng thực sự rộng rãi. Chúng ta chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể ở được. Chồng yêu nói chúng ta đến nơi này trải qua cuộc sống học viên ở đây...” Nụ cười mỉm khi quay ra nhìn Vũ Vô Cực, nụ cười tràn ngập tin tưởng và hạnh phúc: “Chàng nhất định có ý nghĩ của mình.”

Ngón chỏ Vũ Vô Cực đưa lên gãi gãi sống mũi: “Vẫn là Lộng Ngọc bé bỏng hiểu chuyện một chút!” Hắn cười rất nhẹ nhàng. Mặc dù mấy nữ nhân trở thành bé gái nhưng tính cách hầu như không biến mấy. Hy vọng các nàng có thể ở trong học viện có được một thời gian trưởng thành cùng một ký ức đẹp. Vũ Vô Cực cũng không lo lắng các nàng ở chúng với đám bé nam này nắm. Chẳng lẽ sẽ có chuyện xảy ra giữa các nàng và mấy bé nam này không thành. Bọn họ cùng với mấy bé nam này không cùng một thế giới.

Đám nhóc có chút hơi sợ hãi. Dường như đứa trẻ lớn tuổi nhất Vương Thánh có chút rụt rẻ đi tới. Hắn đối với đám người Vũ Vô Cực khom người thật sâu: “Mấy vị đại ca, chị lớn, thật có lỗi! Vừa rồi ta thay mặt mọi người ở đây xin lỗi mọi người. Mỗi một công độc sinh tới nơi này, đều phải đổi mặt với nó. Công độc sinh chúng ta vốn đã bị các học viên khác luôn làm khó dễ cho nên, chúng ta phải đoàn kết lại. Ta chỉ là hy vọng mọi người vừa mới tới có thể cùng chúng ta đoàn kết cùng một chỗ…”

“Thằng nhóc con...” Hồng Liên chống eo khó chịu nói: “Vậy nên ngươi muốn hạ mạ uy cho chúng ta sao?”

“Vị chị lớn này...” Vương Thành có chút xấu hổ đỏ mặt: “Là mọi người cho chúng ta hạ mạ uy chứ? Các vị đại ca, chị cả... sau này các vị chính là lão đại của căn phòng này. Đây là quy củ, ai nắm tay lớn người ấy chính là lão đại.”

“Được rồi!” Hồng Liên cảm giác được vui vẻ, bàn tay vỗ vỗ ngực của mình sau đó cười: “Vậy ta tạm chấp nhận làm lão đại ở nơi này đi!”

“Đừng nghịch ngợm nữa, Hồng Liên!” Vũ Vô Cực đau đầu nói: “Chúng ta đến nơi này để học tập mà không phải làm du côn.”

“Mấy vị lão đại, các ngươi xem!” Trầm mặc một chút, Vương Thánh thở ra một hơi dài. Vừa nói, hắn vừa mở hai ống tay áo của giáo phục.Tất cả mọi ngườichứng kiến trên hai cánh tay này của hắn, có chừng bảy, tám vết thương màu tím. Vương Thánh cười khổ nói: "Đây là vừa mới hôm qua tới học viện thì bị, công độc sinh chúng ta đều xuất thân từ gia đình bần cùng, đệ tử ở các phòng túc xá khác thường xuyên khi dễ người ở túc xá số bảy chúng ta, làm lão đại của túc xá, phải thay các huynh đệ xuất đầu. Ta phải mang trách nhiệm này chuyển cho mọi người. Nếu như mọi người có thực lực mạnh như vậy, vậy thì chúng ta sau này cũng không cần phải bị quý tộc bắt nạt nữa."

“Được a!” Hồng Liên lại tỏ ra cao thượng, bàn tay đưa lên vỗ vỗ vào ngực của mình. Sau đó nàng cười nhẹ gật đầu nói: “Sau này ta sẽ là chị cả lớn nhất của gian phòng này. Các ngươi chỉ cần nghe lời của ta như vậy ta sẽ bao bọc cho các ngươi!” Nhìn đám học viên dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía nàng, hư vinh tâm Hồng Liên tăng cao bạo nổ tung. Nụ cười có thể thấy rõ trên khuôn mặt nàng.

Chính tại đây thì một thanh âm thanh thúy từ bên ngoài truyền đến: "Nơi này là túc xá số bảy sao?" Mọi người đồng thời hướng ra phía cửa, ánh mắt nhất thời có chút nhìn thẳng. Chỉ thấy một bé gái khá đáng yêu đứng ở cửa, nhìn bộ dáng, tuổi cùng là năm sáu tuổi không sai biệt lắm, thân cao cũng cơ hồ giống nhau. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn trắng hồng, bộ dáng phấn nộn tựa như thục thấu đích thủy mật đào, làm cho người ta có loại xúc động muốn cắn một cái. Mặc dù quần áo nàng phi thường đơn giản, nhưng nhìn qua lại hết sức sạch sẽ. Tóc dài màu đen được bện lại thành một dải như con bọ cạp dài quá mông. Một đôi mắt to, đẹp lộ ra vẻ tò mò. Tay nàng cũng đang cầm một bộ giáo phục mới tinh.

Đám học viên nam ở nơi này chỉ liếc nhìn nàng một cái. Cô bé con này khá là xinh đẹp nhưng so sánh với đám bé gái mới tới trước đó rõ ràng kém hơn một chút. Rõ ràng không có đám người Hồng Liên xinh đẹp.

“Chị cả...” Hồng Liên thấy được Vương Thánh đến sát mình khẽ kề cười nhỏ giọng nói vào tai Hồng Liên: “Đến lượt chị cả đi lên cho nàng hạ một mã uy!”

“Được rồi!” Không biết Hồng Liên suy nghĩ như thế nào gật đầu đồng ý. Nàng đi về phía cánh cửa gần đó nhìn về phía cô bé mới tới này mở miệng nói: “Ta là Hồng Liên cũng là lão đại của ký túc xá này. Đúng rồi, bé con, vũ hồn của em là cái gì?”

Cô bé đứng ở cửa nháy nháy đôi mắt to, nhìn bên trong một đám người, lại ngẩng đầu nhìn xem biển hiệu túc xá số bảy trên cửa, trên mặt toát ra nụ cười nhè nhẹ: "Các ngươi tốt, ta gọi là Tiểu Vũ, Vũ trong nhảy múa. Vũ hồn của ta là thỏ. Là loại tiểu bạch thỏ rất đáng yêu. Ngươi thì sao?" Trong khi nàng cười lên, trên mặt hiện ra hai má lúm đồng tiền nhỏ nhắn đáng yêu, nói không lên lời động lòng người.

“Thỏ con sao?” Hồng Liên đứng ở đó ra dáng làm chị cả, ngón tay chỉ thẳng về phía Tiểu Vũ nói: “Ta chính là lão đại của nơi này. Vũ hồn là Hồng Liên!” Vừa nói thì nàng đã đưa tay lên, một đoá hoa sen đỏ xinh đẹp xuất hiện trong tay của nàng: “Theo luật lệ ký túc xá, lão đại phải kiểm tra thực lực của đám tiểu đệ một chút. Đến đây đi, thỏ con!” Bàn tay nàng đưa lên vẫy vẫy.

Con mắt Vũ Vô Cực trợn tròn to mắt nhìn cảnh này. Dường như bộ dạng Hồng Liên trong lúc này quen quen giống như thấy ở đâu rồi thì phải. Đường Tam ở bên cạnh mở miệng hỏi: “Này... không tốt lắm đâu!?”

“Vũ hồn thật là xinh đẹp!” Tiểu Vũ mở miệng khen ngợi. Song thân hình của cô bé lùi lại, bản thân cũng đem giáo phục để sang một bên. Khuôn mặt của cô bé mang theo vài phần hưng phấn: “Đến đây đi!” Tôc độ Tiểu Vũ nhanh như chớp trực tiếp tung ra một cú đá đánh thẳng về phía cằm của Hồng Liên.

Đối phó với một đứa trẻ gì đó sao Hồng Liên có thể toàn lực ra tay. Thân ảnh nàng lách sang bên một cái, bàn tay vươn ra trực tiếp chộp lấy chân của Tiểu Vũ. Vậy mà lần này không nghĩ tới bàn tay nàng lại bắt hụt. Bàn chân Tiểu Vũ trơn trượt khí cho bàn tay Hồng Liên bắt được vào khoảng không.

Hồng Liên cảm giác được cô bé này có chút ý tứ. Bàn chân Tiểu Vũ thuận thế tung ra một cái quét quang. Lập tức bàn tay Hồng Liên trực tiếp đưa tay lên làm phòng thủ đồng thời tay kia trực tiếp đánh ra một chưởng đẩy bay bàn chân Tiểu Vũ.

Thân hình Tiểu Vũ lại dẻo dai cực kỳ linh hoạt, hai tay nàng lập tức chống eo, chiếc chân còn lại trực tiếp tung ra một cú đá khác. Lập tức lần này Hồng Liên có chút vận lực, bàn tay đưa lên trực tiếp vươn ra. Nội lực tụ tập vào trong nắm ngón tay trực tiếp túm lấy được chân của Tiểu Vũ. Đồng thời Hồng Liên có thể nhẹ nhàng đem Tiểu Vũ nhấc lên.

Tiểu Vũ bản thân không loạn chút nào. Chiếc chân còn lại trực tiếp vươn ra hướng về phía bụng của Hồng Liên trực tiếp đá ra một cái. Ngay lập tức Hồng Liên cũng lại vươn ra trực tiếp dùng tay muốn tóm lấy lòng bàn chân của cô bé Tiểu Vũ này. Vậy mà cẳng chân lại nhanh hơn làm cho cú đá chuyển hướng thẳng cằm của Hồng Liên.

Pặp! Chân Tiểu Vũ trực tiếp bắt được, Hồng Liên cười nhạo nói: “Dám định ám hại ta. Thực là to gan...” Vừa nói nụ cười khoái trá xuất hiện trên mặt Hồng Liên. Rõ ràng nàng đang đùa nghịch với bé gái này rất thích thú.

“Hừ...” Tiểu Vũ vậy mà hừ lạnh một tiếng. Cô bé dùng hai tay chống đất, thân mình gập cong lại. Một sức bật cực kỳ từ đôi chân và eo thon của cô bé truyền đến làm cho Hồng Liên hơi giật mình. Hồng Liên muốn gia tăng hồn lực lên đôi tay thì đã muộn. Hai chân Tiểu Vũ thoát vây trực tiếp kẹp lấy cổ Hồng Liên đồng thời thân thể Tiểu Vũ gập lại và hất mạnh.

Vụt! Thân ảnh Hồng Liên bị nàng quật bay về phía trước. Song Hồng Liên lập tức xoay chuyện thân thể của mình. Bàn chân dậm nhẹ trên tường của căn nhà. Hồn lực dồn vào hai chân, thân thể bắn thẳng ra như một mũi tên xoay tròn trong không khí. Tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

Tiểu Vũ vừa nhún nhảy giữ được thăng bằng thì thân ảnh Hồng Liên đã vọt tới. Bàn tay Hồng Liên trực tiếp vung ra một chướng đánh mạnh vào bụng của Tiểu Vũ. Cả thân thể Tiểu Vũ bay ngược về phía sau. Một cảm giác đau nhói từ bụng truyền tới.