Đạo Chu

Chương 506




Dưới ánh sáng buổi ban đêm, cậu bé đứng ở nơi đó vẫn lẳng lặng nhìn về phía dòng linh tuyền nhỏ. Nơi đó tám bé gái hoàn toàn loã thể chìm vào nơi đó chỉ chừa cái đầu trồi lên mặt nước. Đôi tay họ chạm vào nhau và làm hai vòng. Vòng thứ nhất có ba người, vòng thứ hai có năm người bao lấy chiếc vòng nhỏ hơn. Trên người họ mỗi người đều sáng lên ánh sáng lập loè. Võ hồn cũng theo đó lơ lửng bay trên đầu bọn họ mà không phải ở bàn tay của họ.

Mặt trời, mặt trăng và các vì sao ẩn ẩn có xu thế hoà quyền vào với nhau biến thành một thể. Vòng ngoài năm người thì võ hồn cũng sáng rực rỡ. Năng lương tuần hoàn quanh thân bọn họ. Âm dương linh tuyền thì bắt đầu cũng biến đổi. Nó cũng biến hoá. Hai điểm năng lượng trắng và đỏ tạo ra hình thái cực ở dưới mặt nước bắt đầu điên cuồng xoay tròn với tốc độ chóng mắt.


Thiên địa năng lượng từ bốn phương tám hướng điên cuồng chút xuống nơi này. Nó tạo ra một cơn lốc gió nhẹ nhẹ nếu dùng mắt thường cũng có thể quan sát được. Thời gian kéo dài đến gần một ngày rồi nhưng vẫn chưa kết thúc. Đầu cậu nhóc ngẩng lên nhìn thấy được ánh sáng trên bầu trời cũng dần dần sáng rọi.

Mặt trời từ cuối chân trời từ từ mọc lên, trên bầu trời vẫn còn ẩn ẩn những vì sao ở cuối chân trời bên kia. Đồng thời mặt trăng vẫn treo ở phía cuối chân trời và chiếu ánh sáng xuống đám người phía dưới âm dương linh tuyền ở phía dưới. Khi ánh mặt trời chiếu lên người đám bé gái thì một trận dị động phát ra.

Ong, ong, ong... Mặt trời phía sau lưng Diễm Phi bắt đầu rung động, mặt trăng và những ngôi sao rung động liên hồi. Thiên địa linh khí lại bắt đầu ào ạt từ khắp xung quanh tiến vào cơ thể bọn họ. Không có bất cứ tiếng nổ vang gì cũng không có xuất hiện sự việc gì quá kinh hãi. Chỉ thấy được sự rung động từ từ lắng lại. Tiếng thở dài từ miệng cậu nhóc phát ra: “Cuối cùng cũng thành công!”

Tất cả tám bé gái từ từ mở ra đôi mắt của mình. Một số người phát hiện kinh ngạc, họ cảm nhận được hột lực của mình tụt xuống mạnh mẽ. Lúc này hồn lực chỉ còn vài điểm mà thôi. Thấy được mọi người như vậy, Vũ Vô Cực đứng trên bờ mở miệng nói: “Không cần quá để ý. Hồn lực còn có thể tu luyện hồi trở lại. Việc quan trọng đó là các nàng thành công ngưng tụ hồn đan. Đó mới là điều chúng ta đáng ăn mừng.”

Vụt! Thân ảnh Hiểu Mộng loé lên đầu tiên, một thân ảnh nhỏ bé đáng yêu hoàn toàn loã thể trước mặt Vũ Vô Cực. Đáng tiếc thân hình non nớt này chẳng gởi được cho Vũ Vô Cực cảm giác gì. Bàn tay hắn vung lên, một chiếc áo trực tiếp rơi vào trong tay Hiểu Mông. Năm ngón tay nhỏ nhắn ấy bắt đầu quần áo kèm theo âm thanh nho nhỏ đáp lại: “Cảm ơn!” Cô bé không cố kỵ gì trực tiếp thay đổi quần áo mặc vào trước mặt Vũ Vô Cực.

Mọi người lục tục đi lên khỏi Âm Dương linh tuyền và bắt đầu mặc vào quần áo. Trong đó bé gái Đại Tư Mệnh thì dường như có vài phần xấu hổ và đỏ mặt khi thấy Vũ Vô Cực nhìn về phía mình khi mình thay quần áo. Lại nghe được Vũ Vô Cực nói: “Bây giờ đến lượt Tiểu Y, Diễm Linh Cơ và Hồ Mị Nhi ngưng kết hồn đan. Các nàng đã mệt mỏi một ngày rồi, nghỉ ngơi đi!”

“Chồng yêu...” Diễm Phi lo lắng lên tiếng nói: “Chàng cũng có một ngày không ngủ để trông chừng cho chị em chúng ta đi. Chàng không có đi nghỉ ngơi sao? Trông coi Tiểu Y, Diễm Linh Cơ và Hồ Mị Nhi, chàng có thể giao cho chúng ta!”

“Đúng vậy...” Minh Châu mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu nói.

“Đừng nói ngốc như vậy!” Vũ Vô Cực phất nhẹ tay một cái, bàn tay chỉ về phía mấy nữ nhân nói: “Ngưng tụ hồn đan đã khiến cho hồn lực các nàng cạn kiệt. Không những thế tinh thần và thể xác đều mệt nhọc. Trở về trong nhà ngủ một giấc đi, đây là mệnh lệnh của chồng các nàng.”

Độc Cô Bác ngồi ở bìa rừng nhìn về phía bầu trời thấy được trời đã sáng. Ngồi ở bên cạnh hắn là một cậu bé tóc lam. Cả hai người đã nói chuyện một đêm. Đối với Độc Cô Bác thì không ngủ một ngày cũng chẳng có vấn đề gì tuy nhiên đối với thằng nhóc tóc lam này quả thực là gánh nặng không nhỏ. Kể cả tuổi tác thực nó không nhỏ thì hiện giờ cơ thể kia bất quá cũng chỉ là một đứa bé sáu tuổi.

Hai người ngồi ăn sáng với nhau đến lúc thằng nhóc ngủ gà ngủ gật. Một bàn tay đưa lên chạm vào thằng nhóc thì thằng nhóc mới hoàn toàn tỉnh dậy. Hắn đưa bàn tay lên rụi rụi đôi mắt của mình rồi hỏi: “Em rể, đã xong rồi sao?”

“...” Cậu nhóc tóc trắng gật đầu một cái, dáng vẻ hơi có chút mệt mỏi đáp lời: “Tiểu Y, Diễm Linh Cơ và Hồ Mị Nhi cũng đều ngưng kết hồn đan thành công. Mọi người có thể trở về được rồi. Ăn cơm trưa đi sau đó ngủ một giấc. Buổi tối tới lượt ngươi rồi anh vợ. Đến lúc đó ngươi sẽ ngưng kết hồn đan.”

Đạo thư không hổ là đạo thư, chỉ cần cho nó đầy đủ dữ liệu và thực thi tính toán. Độ chuẩn xác của nó đạt đến 99%. Nhược điểm duy nhất của đạo thư đó là nó sẽ không có sáng ý. Nó chỉ đơn giản là một nơi lưu trữ dữ liệu và xử lý tính toán xem đúng hay sai.

Tối đêm hôm đó, Tiểu Linh cũng tự mình ngưng kết hồn đan thành công. Một ngày sau họ chuẩn bị rời khỏi dược viên nhưng lại bất ngờ rằng Vũ Vô Cực muốn ở lại dược viên của Độc Cô Bác. Điều này làm cho mọi người tò mò. Tất cả mọi người có chút không hiểu nhìn về phía Vũ Vô Cực.

Bất đắc dĩ, Vũ Vô Cực đưa tay sờ sờ đầu của mình nói: “Ta ở đây quả thực có việc. Thời gian này chỉ mất vài ngày thôi. Thực ra thì ta cần sắp đặt một vài thứ ở nơi này để chế tạo ra một chiếc máy chế tạo hồn hoàn và hồn cốt.”

“Thằng nhóc...” Các nữ nhân không kinh ngạc mà Độc Cô Bác lại kinh ngạc. Độc Cô Bác trợn to con mắt lành lạnh của lão lên, nó mở to hết sức như muốn lồi ra. Vẻ mặt hoàn toàn không thể tin nhìn về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Ngươi... ngươi nói muốn chế tạo ra hồn hoàn và hồn cốt!?”

“Đúng vậy!” Vũ Vô Cực nhẹ nhàng gật đầu cười mở miệng nói: “Dù sao ta muốn phối hợp cho bọn họ một hồn hoàn và hồn cốt tốt nhất. Theo lý không thể lúc nào cũng đi săn hồn thú đi. Với lại, ta không phải nói với lão rằng ta muốn để cho hồn thú và loài người sống chung hài hoà với nhau sao?”

“Ngươi... lão phu trong lúc ấy tưởng ngươi chỉ nói vui đùa...” Độc Cô Bác giật mình kinh hãi, đôi môi nhợt nhạt của hắn không khỏi dày hơn một chút. Dường như hắn muốn tặc lưỡi một cái: “Ngươi... vậy mà ngươi thực sự muốn làm như thế!?”

Nguyệt Thần chớp nhẹ đôi mắt sau mảnh vải dài che mắt, đôi môi màu hồng hơi mở phát ra âm thanh từ tốn: “Chồng yêu... ta có thể ở lại giúp chàng. Ta cũng có thể nắm giữ Đạo Văn!” Khi trở thành hồn sư, Nguyệt Thần may mắn phát hiện mình vẫn là một đạo văn sư.

“Vậy tính thêm ta đi!” Diễm Phi mỉm cười đứng ra nói: “Để chi em chúng ta giúp chàng một tay...” Vừa nói nàng nhìn sang Nguyệt Thần hỏi: “Tử Nguyệt, em không ngại nếu như chị cũng ở nơi này chứ?” Nguyệt Thần chỉ khẽ liếc mắt nhìn về phía Diễm Phi nhưng cũng không phản đối. Tiểu Y cũng đứng ra đi một bước trước mặt hướng về phía Vũ Vô Cực chớp mắt.

“Được rồi, tính thêm ta đi!” Hiểu Mộng cũng đứng ra nhẹ nhàng phất ống tay áo, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn hơi đưa lên: “Bản thân ta cũng nắm giữ đạo văn!” Lập tức một đám nữ nhân cũng bước ra. Dù họ không có nắm giữ đạo văn nhưng hoàn toàn có thể giúp ích đối với Vũ Vô Cực.

“Đừng nói ngốc như vậy!” Vũ Vô Cực lắc lắc đầu phản đối nói: “Hồn lực các nàng chẳng còn bao nhiêu đâu. Muốn viết đạo văn căn bản không giúp ích được gì nhiều. Ta cần phải tập trung vào việc của mình. Trở lại nơi này có lão độc vật là được. Khi đưa các nàng về, lão độc vật sẽ ở lại với ta ở đây. Các nàng có thể yên tâm đi!”

“Vô Vọng...” Khuôn mặt Hồng Liên trở nên khó chịu, nàng nhướng mặt hướng về phía Vũ Vô Cực. Hai tay đặt sau lưng, con mắt to nhìn về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Chàng đang chê chúng ta vướng chân vương tay phải không!”

Vũ Vô Cực buồn bực nhìn về phía Hồng Liên nói: “Nàng đó! Lúc nào cũng suy nghĩ cái gì thế hả? Có tin hay không dù tuổi như vậy ta cũng có thể đem nàng ăn luôn? Ăn đến xương cũng không còn!”

“Được a...” Bàn tay Hồng Liên đưa lên năm ngón tay bé xinh đối với Vũ Vô Cực vẫy vẫy: “Chàng đến đây xem là ta ăn chàng vẫn là chàng ăn ta. Bàn công chúa nhưng không sợ đâu!” Bộ dạng chống eo rất là ngạo mạn đối với Vũ Vô Cực.

“Công chúa vẫn là lợi hại nhất!” Diễm Linh Cơ ở một bên châm chọc dùng khuỷ tay huých huých vào người Hồng Liên.

Mặt Hồng Liên theo đó ngước lên cao nói: “Đương nhiên rồi!” Mặt Vũ Vô Cực theo đó càng ngày càng đen hơn.