Đạo Chu

Chương 485




“Thật tốt...” Khuôn mặt Hồng Liên lúc này đã đỏ bừng, nàng đứng phắt dậy. Hiện tại nàng chẳng khác nào một con mèo con bị chọc giận. Thân mình như xù lên, một tay chống eo, một tay chỉ thẳng về phía Vũ Vô Cực, giọng nói mang theo chất vấn. Con mắt to đáng yêu mở hết cỡ nhìn trừng trừng về phía hắn: “Tốt cho một tên Vô Vọng... Ngươi đã có bao nhiêu người chúng ta rồi, ngươi vẫn còn chưa thoả mãn sao? Ngươi... ngươi vậy mà vẫn muốn nạp thêm nữ nhân nữa. Ngươi... ngươi...” Âm thanh cũng biến thành ngấp ngứng không lên lời.

Đôi mắt Hồng Liên dường như có vài phần ướt át vì tức giận. Đường đường Hồng Liên công chúa sau trở thành Hàn Vương, hiện giờ nàng đã khuất thân đi theo Vũ Vô Cực đến cái thế giới này. Đã vậy còn phải trải qua cửu tử nhất sinh cùng với hắn. Vậy mà hắn vẫn chưa còn thoả mãn muốn nạp thêm vợ bé nữa. Nàng sao có thể nhịn được, tức giận, uất ức trong lòng nàng theo đó mà sinh ra. Nàng thực sự muốn phát tiết sự tức giận này ra trong lòng. Mấy ngày nay ở nơi khỉ ho cò gáy này, nàng đã nhịn đủ rồi.



“Nam nhân muốn đoạt nữ nhân vốn là thiên tính của nhân loài...” Vẻ mặt Hiểu Mộng không mang chút tình cảm nào. Khoé mắt nàng cũng khẽ liếc nhìn về phía Vũ Vô Cực, giọng nói mang theo ý vị không rõ: “Xem ra đường đường Long Thiên Đế cũng chỉ như vậy. Ta từng nghĩ rằng ngươi đã siêu thoát được sự ràng buộc ngu dốt giữa nam và nữ mà thôi. Tình cảm chỉ là thứ trói buộc những phàm nhân ngu xuẩn.”

“Cái gì!?” Vũ Vô Cực đưa tay lên gãi gãi sống mũi, mép hắn theo đó méo xệch. Hắn đảo con mắt qua liên tục nhìn về phía tất cả mọi người hỏi: “Ai có thể nói cho ta xem đây là chuyện gì xảy ra không? Ta thực sự không có ý gì khác. Các nàng nghĩ đi đâu vậy, các nàng cho rằng ta muốn làm gì. Cùng nữ nhân tiến hành chuyện chăn gối để tạo hài tử hay sao?”

“Ngươi...” Hồng Liên chớp chớp to đôi mắt ra vẻ ngây thơ và chất vấn: “Ngươi không phải nói như vậy sao?”

Mặt Vũ Vô Cực càng nghe càng đen, bàn tay nắm lại vỗ mạnh lên bàn phát ra âm thanh khá rõ rệt: “Hồng Liên, nàng có thể dùng đầu suy nghĩ một chút được không? Đừng lúc nào cũng nghĩ tới chồng nàng sẽ ra ngoài tìm hoa ngắt thảo được không? Ta đang nói chính sự hơn nữa còn là việc quan trọng. Các nàng cần chuyển sinh vào một bé gái do phôi thai ta tạo ra ở trong bụng các nàng là cách tốt nhất. Ta có thể dùng kỹ thuật di truyền tạo ra, không phải cứ thế nhét cái thứ trong đầu các nàng vào nơi đó sau đó trực tiếp phun một đám tương màu trắng vào trong đó là xong đâu nhé!”

“Không... không phải vậy!” Hồng Liên lại chớp chớp mắt to của mình, dáng vẻ nàng hết sức ngờ nghệch: “Ai... ai biết chàng làm như thế nào nữa chứ?”

“Hài...” Vũ Vô Cực cảm giác đầu đau đau và não bộ cũng theo đó to như cái đấu. Hắn không có cách nào biết được trong lòng những nữ nhân này suy nghĩ gì. Nhiều lúc các nàng thực khó đoán ý nghĩ, ai biết các nàng muốn như thế nào chứ? Không thèm suy nghĩ nữa, Vũ Vô Cực nói tiếp: “Việc động chạm là không thể tránh khỏi. Tuy nhiên ta có thể dễ dàng tạo ra một bản sao có võ hồn, không là phôi thai giống hệt như đúc các nàng. Chỉ khác biệt phôi thai sẽ có võ hồn theo ý các nàng. Kết hợp với dưỡng thai quyết đem toàn bộ sức sống cùng với tu vi các nàng truyền vào thai nhi. Từ đó cơ thể mới các nàng sẽ đạt được cấp bậc tư chất vượt trội. Có thể đạt đến tiên thiên ba mươi đến bốn mươi cấp có khi năm mươi cấp...”

“Nè... nè...” Diễm Linh Cơ lại chọc vào, nàng dựa sát Vũ Vô Cực hỏi: “Chàng không nói tiên thiên mãn hồn lực là mười cấp sao?”

“Ta từ chối trả lời câu hỏi này của nàng!” Vũ Vô Cực bình tĩnh thở ra không thèm nhìn Diễm Linh Cơ nói: “Chúng ta có thể dưỡng thai và chuyển dần linh hồn vào trong cơ thể mới. Việc các nàng bây giờ là quyết định có trở thành hồn sư hay không, lựa chọn loại võ hồn nào và đi theo con đường nào.”

“Nếu đi theo con đường dùng lực thành thần, tín ngưỡng và công đức thành thần thì nên chọn một võ hồn. Nếu như đi theo con đường tam hồn hợp nhất và thừa kế thành thần thì lựa chọn một chủ võ hồn, ta sẽ giúp các nàng lựa chọn hai loại võ hồn còn lại. Cứ như vậy đi!” Vũ Vô Cực đưa tay lên xoa xoa hai huyệt thái dương: “Các nàng tự bàn bạc với nhau đi, ta thực sự muốn ngủ một giấc! Ta cảm thấy đầu mình đau đau thế nào ấy! Dù sao lúc trước ta đã nói cho các nàng rất nhiều loại võ hồn rồi...”

Mấy nữ nhân thấy được Vũ Vô Cực không chịu trách nhiệm như vậy thì bĩu môi khinh thường nhìn hắn. Song Vũ Vô Cực chẳng thèm quan tâm nhưng hắn vừa đứng dậy đã bị Tiểu Y vươn bàn tay nhỏ kéo ống tay áo của mình. Lập tức Vũ Vô Cực tràn ngập sủng nịnh nhìn về phía Tiểu Y hỏi: “Tiểu Y, nàng có chuyện gì sao?”

Đôi mắt màu tím xinh đẹp của nàng khẽ chớp chớp vài cái, ngay sau đó nàng quay ra nhìn về phía anh trai mình Tiểu Linh. Rồi nàng quay ra nhìn về phía Vũ Vô Cực, trong đôi mắt nàng mang theo sự lo lắng có thể thấy rõ được. Dường như Vũ Vô Cực hiểu chuyện, hắn nhẹ nhàng kề má hướng về phía Tiểu Y nói: “Nếu Tiểu Y thơm ta một cái, ta sẽ giúp nàng như thế nào?”

Mấy nữ nhân càng khinh thường nhìn về phía Tiểu Y. Trong lúc này, Vũ Vô Cực còn có thể trêu chọc Tiểu Y được. Các nàng có chút ghen ghét nhìn cảnh này. Đặc biệt Tiểu Y đỏ mặt sau đó cũng ngoan ngoãn thơm vào má Vũ Vô Cực nói.

“Hê...” Cảm giác má ướt át và quay ra thấy được Tiểu Y xấu hổ nhìn về phía mình, lòng Vũ Vô Cực cảm giác được thư thái và khoái trá. Hắn quay ra nhìn về phía Tiểu Linh thấy được vẻ mặt hơi lo lắng của Tiểu Linh thì nụ cười trên mặt Vũ Vô Cực càng sâu. Nụ cười này làm cho Tiểu Linh lạnh cả người. Thân thể Tiểu Linh theo bản năng co lại.

Đến khi Tiểu Y lại lần nữa kéo tay áo Vũ Vô Cực thì Vũ Vô Cực mới hết cười, hai vai hắn nhún nhún làm bộ dạng như không có vấn đề gì: “Nữ nhân mang theo dễ dàng hơn nhưng nam nhân, ta cũng chưa nói không thể mang thai đúng không nhỉ? Chỉ là trong thời gian mang thai có chút kỳ quái và khó chịu thôi!”

“Không phải thật chứ?” Con mắt Tiểu Linh kinh hãi như muốn lồi cả ra nhìn về phía Vũ Vô Cực, khoé miệng nhợt nhạt hắn khẽ mở phát ra âm thanh run run: “Đại nhân, ngài... ngài muốn để cho ta mang thai chính ... chính mình!?”

“Xin lỗi nhé!” Bàn tay Vũ Vô Cực hơi đưa ra, nó nhẹ nhàng phẩy phẩy và thân hình Vũ Vô Cực cũng xoay người đi: “Việc này ta hoàn toàn không giúp gì được ngươi rồi, anh vợ à! Anh vợ, ngươi có thể lựa chọn mang thai sinh ra chính mình sau đó có tỉ lệ lớn thành thần. Hoặc giả tiếp tục tu chân tu đến chết cũng được cái là sống thêm nhiều năm mà không biết khi nào có thể thành tiên.”

“Này...” Tiểu Linh không biết gì chỉ có thể vươn tay ra đưa hướng về phía Vũ Vô Cực. Sau đó bàn tay theo đó từ từ đưa lại bộ dạng có vẻ mất mát. Theo đó toàn bộ nữ nhân đều nhìn về phía Tiểu Linh với ánh mắt tràn đầy soi mói như xem hắn chê cười. Thân thể Tiểu Linh theo đó run lên, hắn hơi co rụt về phía sau: “Mọi người...” Hắn nói đến đây hơi dừng lại một chút không biết nói câu tiếp theo thế nào?

“Nam nhân và nữ nhân khác nhau gì đó, chẳng qua chỉ là thế nhân ngu muội cho rằng như vậy thôi!” Hiểu Mộng lại ra vẻ cao thâm liếc nhìn Tiểu Linh mà răn dạy: “Trước con đường chứng đạo thì nam cũng vậy, nữ nhân cũng thế. Chỉ là mang thai, lấy hay bỏ chẳng phải là một chuyện dễ dàng quyết định lắm hay sao?”

“Chưởng môn!” Đầu Tiểu Linh toát ra mồ hôi hột. Từng giọt mồ hôi hột to như hạt đỗ chảy xuống song hai tay hắn vẫn chắp đối với Hiểu Mộng và làm lễ cực kỳ kính cẩn: “Tiểu Linh thụ giáo!” Bất quá trong lòng lại châm chọc lời Hiểu Mộng nói. Dù sao chưởng môn là nữ nhân, thân phận nàng vẫn là nữ nói cái việc mang thai nghe dễ dàng lắm ấy. Hắn là nam nhân được chứ? Hắn là nam nhân chắc chắn luôn? Từ trước đến giờ làm gì có chuyện để nam nhân mang thai. Thật trái với đại đạo âm dương, trái với quy luật của tự nhiên.

Trong lòng Tiểu Linh thầm mắng và cắn răng trong lòng thề: “Có đánh chết mình cũng sẽ không mang thai!” Đáng tiếc số phận Tiểu Linh đã được quyết định. Hắn không mang thai không được. Vũ Vô Cực đã quyết định cho số phận của hắn.

Màn đêm buông xuống, ánh trắng lờ mờ xuyên thấu qua lớp sương mù bao bọc nơi này...