Đạo Chu

Chương 474




Tiểu Y không có dừng lại, ngón tay nàng tiếp tục viết: “Thúc thúc, Tiểu Y biết được ngươi đang nói dỗi. Mỗi lần người nói dối đều sẽ như vậy!” nàng viết đến đây không có viết nữa. Đôi mắt của nàng chăm chú nhìn về phía Thiên Trạch. Con mắt cũng chỉ mở to như vậy mang theo chờ đợi nhìn về phía Thiên Trạch.

Bữa tiệc thật sự làm cho Thiên Trạch cảm giác được như là tra tấn. Trời cũng trở về tối, bầu trời âm u giống như tâm trạng Thiên Trạch trong lúc này. Hắn đi đến từng phòng nữ nhân gõ cửa một lần. Bản thân muốn an ủi và giải thích cùng các nàng. Nhân tiên gia tăng tình cảm đáng tiếc đều bị đóng cửa sập vào mặt không thèm tiếp. Ánh mắt các nàng đều lạnh lùng nhìn về phía hắn.


Minh Châu cung...
Hồ thái hậu nhìn về phía Minh Châu thái hậu, ngón tay nhỏ đưa lên nhẹ nhàng di chuyện. Giọng nói tò mò từ đôi môi ướt át phát ra: “Tỷ tỷ, ngươi gọi ta đến Minh Châu cung có việc gì vậy?” Đầu Hồ thái hậu lắc lắc nói: “Nếu như vì việc đó thì muội sẽ không thể nào đáp ứng tỷ tỷ được!”

“Thế nào, Hồ muội muội, A Thiên xuất hiện nên muội không muốn tỷ tỷ sao?” Minh Châu khẽ liếc mắt nhìn về phía Hồ thái hậu. Vẻ mặt nàng mang theo khiêu khích nhìn về phía Hồ thái hậu nói: “Thật là làm cho tỷ tỷ thương tâm mà!”

“Minh Châu tỷ tỷ... ngươi đừng trêu đùa muội nữa được không?” Hồ thái hậu khẽ liếc mắt nhìn về phía Minh Châu. Bộ dạng Hồ thái hậu thực làm cho người ta thương tâm và đồng tình. Ánh mắt mang theo u oán nhìn về phía Minh Châu: “Tỷ tỷ không phải cũng là như vậy sao? Ngày hôm qua, thời gian chàng cùng với tỷ tỷ dài nhất đấy. Muội cũng có chút hâm mộ tỷ tỷ.”

“Muội muội...” Minh Châu tiếp tục cười khẽ nói: “Vậy muội cũng nhận không ít cam lộ từ chàng đi! So sánh với tỷ, muội đâu có kém chút nào!”

“Tỷ tỷ đừng trêu đùa muội muội nữa!” Hồ thái hậu nhẹ nhàng đưa tay, đôi tay uyển chuyển nói: “Tỷ tỷ, tỷ gọi ta đến không phải chỉ vì chuyện này đi!”

“Muội muội vẫn là thông minh như vậy!” Minh Châu đi tới bàn tay nhẹ nhàng chạm lên chiếc vai trắng nõn xinh đẹp của Hồ thái hậu. Giọng nói nàng rơi vào tai Hồ thái hậu với ý vị rất nhẹ: “Tỷ tìm đến muội đương nhiên là có việc rồi. Muội chẳng lẽ không hy vọng A Thiên dành thời gian cho chúng ta nhiều hơn một chút sao?”

“Tỷ tỷ...” Hồ thái hậu lập tức chớp mắt ngạc nhiên, khuôn mặt mang theo kỳ quái nhìn về phía Minh Châu hỏi lại: “Tỷ muốn cùng ta kết minh!”

“Đương nhiên!” Minh Châu nhẹ nhàng gật đầu thừa nhận. Ngón tay nàng uyển chuyển đưa ra, bước chân thon thả đi về phía giường nói: “Muội muội, ngươi biết chúng ta kém những nữ nhân của A Thiên cái gì sao?” Hồ thái hậu nhăn mày nhưng lập tức được Minh Châu trả lời: “Là trinh tiết! Chúng ta đã không còn sạch sẽ rồi, đều đã trở thành người của Hàn Vương An. Đó là bất lợi của chúng ta. A Thiên dù nói không để ý việc này nhưng tỷ biết A Thiên không phải như vậy. Nếu không phải A Thiên, chàng còn chút tình cảm với chúng ta hơn nữa chàng có lỗi với chúng ta trước. Ta e rằng chàng đã sớm đem chúng ta quên rồi!”

“...” Hồ thái hậu cũng hơi nhăn mày lại. Mặc dù nàng không muốn thừa nhận nhưng cảm giác được lời Minh Châu hoàn toàn nói có lý. Đầu nàng cũng cúi xuống như nghiền ngẫm, đến cùng nàng vẫn nhìn thẳng về phía Minh Châu hỏi: “Tỷ tỷ, vậy ngươi nói phải làm sao?”

“Chúng ta hơn so với bọn họ là chúng ta hiểu lòng nam nhân hơn!” Minh Châu khẽ cười nói, ánh mắt giống như một con hồ ly giảo hoạt cực kỳ tự tin nói: “Chúng ta có kinh nghiệm trong quan hệ với nam nhân, biết làm thế nào để họ vui. Nếu như tỷ đoán không nhầm có lẽ tối nay A Thiên sẽ đến tìm chúng ta lần nữa.”

Cạch!

Cánh cửa sổ theo đó mở ra, Thiên Trạch bước vào bên trong nhìn về phía hai người. Khoé miệng Thiên Trạch nở nụ cười. Ngón tay chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi của mình: “Nàng cũng ở nơi này sao?” Nhìn về phía Hồ thái hậu, Thiên Trạch hơi tò mò hỏi.

“Không nghĩ tới chàng lại đến tìm Minh Châu tỷ tỷ...” Vẻ mặt Hồ thái hậu theo đó buồn bã, ngón tay đưa lên chạm vào mắt của mình: “Xem ra trong lòng chàng, thiếp đâu có là gì đâu?” Lời này nói ra làm cho Thiên Trạch thở ra một hơi thật dài, một tay sờ cằm và một tay ôm ngực.

“Chúng ta đã chờ chàng rất lâu rồi, A Thiên!” Khác biệt hẳn với Hồ thái hậu, Minh Châu thái hậu lại nhẹ nhàng lên tiếng. Đôi chân thon dài uyển chuyển hiển lộ khi chiếc vải mỏng rơi xuống đất. Minh Châu biết được Thiên Trạch rất thích đôi chân mình nên vẫn thường để lộ ra đôi chân với mỗi bước đi tràn ngập khiêu khích Thiên Trạch: “Thiếp đã chờ rất lâu, rất lâu. Cứ nghĩ chàng không có đến!”

“Sao nàng biết ta sẽ đến đây chứ?” Thiên Trạch gãi gãi sống mũi cười nói.

“Thiếp đoán!” Minh Châu mở miệng nói: “Thiếp đoán chàng sẽ đến cung của thiếp.” Bàn tay nàng đưa lên chạm vào ngực Thiên Trạch: “nên đã gọi cả Hồ muội muội tới nơi này. Thiếp muốn tạo bất ngờ nho nhỏ cho chàng. Chàng sẽ không trách thiếp chứ?” Bàn tay nàng vuốt ve nhẹ nhàng ngực Thiên Trạch sau đó bàn tay dần dần hạ xuống hạ thể Thiên Trạch.

“Ba... ba...”, “Ha...ha... ha...”, “ư...ư... ư...” Tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc vang lên.

“Hô...” Nhìn hai nữ nhân nằm gục ở trên giường, Thiên Trạch phả ra một hơi. Ánh mắt hắn quét cả căn phòng phát ra mùi vị kỳ quái đan xen giữa mồ hôi, hương thơm cùng với cả vị tanh tanh. Thiên Trạch mở miệng nói: “Ta cần phải chờ về!”

“Minh Châu cung lúc nào cũng mở ra cửa lớn...” Minh Châu nằm ở trên giường thoả mãn. Hai mắt lim dim, nàng ngồi dậy dùng chăn kéo che kín thân thể của mình. Ánh mắt tràn đầy mị hoặc và nhu tình nhìn về phía Thiên Trạch: “A Thiên, thiếp chờ chàng!”

“Thiếp cũng vậy, thiếp cũng luôn ở nơi này chờ chàng!” Hồ thái hậu cũng không kém trực tiếp mở miệng nói.

“Ta sẽ lại đến!” Thiên Trạch mỉm cười nói: “Nhưng bây giờ ta phải trở về gấp. Nếu không nàng ấy phát hiện thì phiền phức to!” Thiên Trạch nhắc đến nàng ấy làm cho Minh Châu và Hồ thái hậu đều nhăn mày lại lâm vào suy nghĩ trong thoáng chốc. Xem ra có người trong đoàn người nhận được sự ân sủng hơn so với người khác.

Nằm ở trong phòng, bất kể ngồi tu luyện còn là ngủ, Tiểu Y phát hiện được mình không có đi được vào trong giấc ngủ. Đến cuối cùng nàng đi ra ngoài cửa mở ra cánh cửa, đập vào ánh mắt đó là Thiên Trạch vẫn đứng đó lẳng lặng nhìn nàng và nở nụ cười có chút thê lương. Đôi mắt Tiểu Y theo đó nhưỡng mày lại sau đó xoay người trở lại phòng.

Bất quá khi vào trong phòng nàng cũng không có đóng cửa lại. Một thân ảnh xuất hiện ở bên cạnh Thiên Trạch. Nếu lúc này Tiểu Y quay người lại nhất định sẽ kinh hãi vì việc xuất hiện hai Thiên Trạch cùng một lúc. Thiên Trạch mới xuất hiện này lập tức phất phất tay, Thiên Trạch đang đứng ở bên cạnh hắn giống như tàn ảnh biến mất. Phía dưới chân Thiên Trạch những phù văn kỳ quái cũng theo đó biến mất.

Trong lòng Thiên Trạch thầm nghĩ: “Hô... thật may Tiểu Y, nàng ấy vẫn chưa phát hiện thứ này là ảnh 3D do đạo văn tạo thành.”

Thiên Trạch bước về phía trong căn phòng sau đó đem cánh cửa đóng lại. Tiểu Y đi về phía giường ngủ, nàng ngồi khoanh chân ngồi trên giường. Hai tay nàng kết ấn và đôi mắt nhắm lại. Thiên Trạch biết được nàng không có tu luyện mà đang giả bộ mà thôi. Bất quá hắn lại đi đến ngồi ở bên cạnh Tiểu Y.

Cảm nhận được có người ngồi bên cạnh mình, Tiểu Y mở mắt ra nhìn về phía hắn. Thấy được nụ cười của hắn, mày nàng lại nhướng lên. Sau đó nàng lại nhắm mắt lại tiếp tục như vậy. Thời gian cứ như vậy cho đến lúc nàng cảm giác được bàn tay đưa lên nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo, Tiểu Y cũng mở mắt ra nhưỡng mày nhìn về phía Thiên Trạch. Dường như nàng muốn hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Tiểu Y, thúc thúc sai rồi! Mọi lỗi lầm là của thúc thúc...” Thiên Trạch đối với Tiểu Y bắt đầu mở miệng nói và dỗ dành. Ánh mắt kiên định, giọng nói hùng hồn: “Nếu như Tiểu Y không tha cho thúc thúc vậy để tự thúc thúc trách phạt mình!” Nói đến đây hắn dùng năng lực mình ngừng đi cảm giác ở má.

“Ba... ba...” Những cú tát tự đánh lên má mình phát ra vang dội. Má Thiên Trạch theo đó cũng đỏ bừng vì những cái tát vang dội. Dấu in bàn tay ở sẵn trên má. Tiểu Y vì thế mà trợn tròn mắt, bàn tay nàng đưa lên vội vã nắm lấy tay Thiên Trạch.

“Tiểu Y...” Thiên Trạch dừng lại bàn tay, ánh mắt thâm tình nhìn về phía Tiểu Y: “Tha thứ cho thúc thúc nhé!” Đôi mắt Tiểu Y tràn ngập đau lòng nhìn về phía má Thiên Trạch. Bàn tay nàng đưa lên nhẹ nhàng chạm vào má Thiên Trạch và đầu nàng theo đó hơi gật xuống. Thiên Trạch thấy vậy cười sau đó trực tiếp bế xốc lên Tiểu Y quay tròn một vòng: “Thật tốt quá, thật tốt quá rồi! Tiểu Y cuối cùng đã tha lỗi cho ta rồi. Hahaha...”

Vẻ mặt Tiểu Y theo đó hơi ngẩn ra, đôi mắt mở to sau đó thấy được bộ dạng cười ngây ngô của Thiên Trạch, khoé miệng nàng theo đó hơi kéo ra. Đến cuối cùng hai người quay thế nào cũng không biết Thiên Trạch cố ý, hai người ngã phịch lên trên chiếc giường lớn.

Đôi mắt hai người Thiên Trạch và Tiểu Y thâm tình nhìn về phía nhau. Hai đôi mắt giao nhau như mang điện. Ngón tay Thiên Trạch đưa lên đem khăn che mặt Tiểu Y tháo xuống và gần kề môi hướng về phía Tiểu Y mà hôn. Tiểu thiếu nữ cũng theo đó từ từ nhắm mắt lại.

Trong phòng lại bắt đầu phát ra tiếng thở dốc của nam nhân và rên rỉ non nớt của một thiếu nữ mới trở thành tân nương không bao lâu...