Đạo Chu

Chương 469




Sự xuất hiện Thiên Trạch trước mặt Tuyết Nữ làm cho nàng hoàn toàn bất ngờ. Thiên Trạch đứng trước Tuyết Nữ cũng không biết phải nói gì. Ngón tay chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi của mình để tránh đi sự xấu hổ của mình. Trên miệng Thiên Trạch xuất hiện nụ cười hơi có phần gượng gạo khi hắn nghiêng đầu nhún vai nhìn về phía Tuyết Nữ hỏi: “Tiểu Tuyết, ta có thể vào bên trong được không? Chúng ta hãy vào bên trong nói chuyện đi! Ngoài này thực có chút lạnh...”

Lập tức đôi mắt xinh đẹp Tuyết Nữ nheo mắt lại, ánh mắt mang theo dò xét nhìn về phía Thiên Trạch. Đôi môi ướt át khẽ mấp máy, âm thanh mang theo chất vấn kèm theo ánh mắt mang theo lành lạnh nhìn thẳng về phía Thiên Trạch hỏi: “Thiên Đế đại nhân, đã đêm khuya như thế này, ngài tới nơi này có chút không thích hợp đi!? Hôm nay là đêm tân hôn của ngài kia mà, Tuyết Nữ nào dám chiếm dụng thời gian quý giá của ngài bên tân nương? Mời ngài trở về bên cạnh tân nương của ngài đi!”


Dường như trong từng câu nói Tuyết Nữ sặc mùi chua chua, Thiên Trạch cũng không biết phải nói gì. Hắn cảm giác được ánh mắt tràn đầy âm u, oán hận và trách móc Tuyết Nữ nhìn về phía mình mình. Ngay lập tức một tay hắn ôm ngực, một tay sờ cằm kèm them mặt thấp xuống như lâm vào suy tư.

Chiếc cằm Tuyết Nữ hơi chuyển động, vẻ mặt nàng cũng biến thành càng thêm cao lãnh, ngạo mạn và hàm chứa theo khiêu khích nhìn về phía Thiên Trạch: “Ngài còn không chờ về sao? Ta còn muốn nghỉ sớm. Ngày hôm nay, Tuyết Nữ cũng đã rất mệt mỏi rồi! Ngài trở về đi!” Nàng lạnh lùng lên tiếng nói.

Thân mình Tuyết Nữ lùi về phía sau, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên đem cánh cửa đóng lại. Vậy mà Thiên Trạch lại nhanh hơn đưa bàn tay trực tiếp đem hai cánh cửa giữ lại. Tuyết Nữ lập tức dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Thiên Trạch. Giọng nói cũng theo đó biến thành lạnh lẽo hơn: “Thiên Đế đại nhân, xin ngài hãy tự trọng. Đêm nay là đêm tân hôn, người khác sẽ nghĩ thế nào nếu như ngài chạy đến phòng của Tuyết Nữ. Ngài không cảm thấy có lỗi với hai vị tân nương của ngài!”

“Hà...” Tiếng thở dài từ miệng Thiên Trạch phát ra, đôi mắt hắn mang theo vài phần buồn bã nhìn về phía Tuyết Nữ. Giọng nói Thiên Trạch mang theo vài phần buồn bực: “Có lẽ ta đã làm sai rất nhiều lần. Bất quá, giờ đây ta mới hiểu mình có chút tham lam. Lúc nào muốn chiếm hữu những nữ nhân xinh đẹp ở bên cạnh song điều đó chỉ mang lại cho ta vui sướng trong chốc lát nhưng lại mang đến khổ đau cho những người phụ nữ khác. Bây giờ ta hiểu ra một điều, ta nên bù đắp cho các nàng.”

“Tiểu Tuyết...” Giọng nói này rơi vào tai Tuyết Nữ làm cho nàng trở nên run rẩy. Ánh mắt khó chịu nhìn về phía Thiên Trạch. Đặc biệt hắn đi về phía nàng một chút, Tuyết Nữ theo bản năng hơi lùi lại. Nàng vừa lùi lại một bước thì Thiên Trạch đã đem cửa đóng lại. Hắn lại tiếp tục thuyết minh ý đồ hắn đến: “Vậy thì để ta tham lam một chút đi. Nếu như ta còn trên thế giới này một ngày, vậy để ta bồi các nàng đi!”

“Không cần...” Tuyết Nữ cao ngạo lạnh lùng đáp lại. Nàng thích Thiên Trạch không có sai nhưng nàng tuyệt đối không chấp nhận một tình yêu bố thí, một tình yêu thương hại. Vậy mà nàng vừa trả lời như vậy thì Thiên Trạch cũng đã hành động. Bàn tay hắn vươn ra trực tiếp đem bàn tay đem eo thon của nàng kéo lại. Đôi môi hắn trực tiếp hôn lên môi nàng với một nụ hôn thật sâu.

Bị Thiên Trạch mạnh mẽ kéo vào trong người sau đó hôn lên một nụ hôn thật sâu, Tuyết Nữ có hơi bàng hoàng. Nàng cảm giác được thời gian như dừng lại một chút song nàng lại nhanh chóng lấy được bình tĩnh muốn đẩy Thiên Trạch ra nhưng Thiên Trạch ôm mạnh đến nàng hoàn toàn không cựa quậy được. Ngay lập tức Tuyết Nữ vươn tay ra trực tiếp tung ra một cú tát thật mạnh.

Pặc! Bàn tay nàng bị Thiên Trạch cầm lấy sau đó hắn vẫn tiếp tục hôn nàng. Đôi môi hồng ướt át của nàng bị Thiên Trạch tách ra, chiếc lưỡi ướt át của hắn trực tiếp tiến vào trong miệng nàng khuất đảo. Nó cuốn lấy chiếc lưỡi của nàng, mùi vị thơm tho của nàng tiến vào miệng Thiên Trạch càng làm cho hắn hứng phấn đem cơ thể nàng kéo vào sát mình. Một vật cứng cách một lớp vải chọc vào nơi mẫn cảm Tuyết Nữ làm cho Tuyết Nữ cảm nhận được gì đó. Trong lòng hung hăng, Tuyết Nữ toàn lực cắn mạnh một cái.

“Ui...” Thiên Trạch rên lên một cái, hắn lùi về phía sau. Tuyết Nữ cũng cảm nhận được vị mặn mặn và tanh tanh trong miệng mình. Trên đôi môi ướt át xinh xắn của nàng dính một vệt máu máu đỏ. Vẻ mặt Thiên Trạch theo đó buồn bực nhìn về phía Tuyết Nữ nói: “Tiểu Tuyết, nàng cũng quá hung dữ đi. Ta chỉ muốn hôn nàng một cái mà thôi, nàng có cần cắn mạnh đến như vậy sao?”

“Thiên Đế đại nhân, xin ngài tôn trọng ta một chút!” Tuyết Nữ lạnh lùng nhìn về phía Thiên Trạch, con mắt tràn ngập lạnh như băng: “Tuyết Nữ không phải là một nữ nhân dễ dãi mà bất cứ nam nhân nào cũng có thể động vào.”

“Tiểu Tuyết ta không có ý này!” Thiên Trạch mở miệng vội vã đỡ lời.

“Không có ý này...” Tuyết Nữ nhăn mày lại, hai tay nàng đan xen vào nhau đặt ở phía dưới. Giọng nói nàng cũng theo đó cũng ngày một trở nên lạnh hơn: “Ngài là chí cao vô thượng Long Thiên Đế của Đại Việt đế quốc, Tuyết Nữ chỉ là một vũ cơ nho nhỏ sao sánh được với ngài. Đêm đã khuya rồi, ngài trở về với hai vị tân nương của ngài đi!”

“Có lẽ nói chuyện không thông!” Thiên Trạch đưa dùng hai tay ôm ngực hơi cúi đầu ra vẻ bất đắc dĩ: “Nàng vẫn chưa hiểu sao? Bất quá có lẽ ta sẽ phải hành động cho nàng hiểu. Nàng sẽ khinh bỉ ta nhưng ta không ngài. Nó còn so sánh tốt hơn với việc sẽ có một nam nhân nào đó cười nàng làm thê tử, Tiểu Tuyết!”

“Ngài...” Cằm Tuyết Nữ hơi chuyển động, đôi mắt màu xanh cũng mang theo đề phòng nhìn về phía Thiên Trạch nói: “Ngài muốn làm gì? nếu như ngài dám bước lên một bước, Tuyết Nữ sẽ la to. Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ đến nơi này. Ta muốn xem đến lúc đó ngài sẽ ăn nói như thế nào với mọi người, với hai vị tân nương của ngài?”

“Ta không ngại chút nào...” Thiên Trạch mười phần vô lại nhún nhún vai, hắn cười nhẹ một tiếng: “Nếu như nàng thực sự hy vọng điều đó. Ta sẽ không dừng lại việc này. So sánh với việc nàng có thể rơi vào tay nam nhân khác thì trước đó ta cứ hành động. Ít ra có thể giữ nàng ở bên cạnh mình.” Hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tuyết Nữ nói: “Tiểu Tuyết, nàng quen ta nhiều năm như vậy thì hẳn phải hiểu ta kia mà. Ta luôn làm việc đảm bảo mọi việc luôn chắc chắn thành công. Kiểm soát mọi thứ trong tay mình.”

“Ta không phải đồ vật của ngài!” Tuyết Nữ lạnh lùng mở miệng nói.

“Ta biết!” Thiên Trạch ôm tay cười khổ nói: “Thế nên ta hôm nay chắc chắn phải biến nàng trở thành nữ nhân của ta. Hơn nữa, thêm một danh phận cho nàng nữa. Chí ít như vậy sau này sẽ không có nam nhân nào đánh chủ ý đến nàng nữa. Nàng có thể coi như ta bá đạo, coi như ta vô lý đi hoặc coi ta là kẻ vô lại cũng được. Tuyết Nữ, xin lỗi! Hôm nay, ta nhất định phải được đến nàng...”

“Ngài không khói cũng quá bá đạo đi, Thiên Đế đại nhân!” Tuyết Nữ hơi di chuyển cằm của mình, giọng nói nàng mang theo khó chịu: “Tuyết Nữ không phải đồ vật mà ngài muốn sở hữu là có thể sở hữu. Bên cạnh ngài có nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy thiếu Tuyết Nữ một người không ít, thêm một người không nhiều. Vì sao ngài cứ phải đeo bám ta không tha đây?”

“Vậy nàng cứ coi như ta là kẻ tham lam đi, Tuyết Nữ!” Thiên Trạch đem Tuyết Nữ trực tiếp bế lên kiểu công chúa. Vậy mà Tuyết Nữ lần này cũng không có phản kháng mà chỉ khe khẽ thở ra một hơi dài. Cảm nhận được sức nặng Tuyết Nữ ở trong tay mình, Thiên Trạch mở miệng nói: “Nàng nhẹ cân hơn so với thường ngày một chút đấy? Dạo này ăn uống nghỉ ngơi không tốt sao? Vẫn là nói có tâm sự khác!?”

“Thiên... Thiên Đế đại nhân...” Ở trong chăn, Lộng Ngọc có vài phần không tiện ra nắm. Hiện giờ nàng ăn mặc một bộ quần áo ngủ sơ sài. Nếu như nàng rời khỏi chăn nhất định Thiên Trạch có thể thấy thân thể của nàng. Đến lúc đó nàng sợ mình sẽ xấu hổ đến chết.

“Lộng Ngọc...” Thiên Trạch cười nhẹ mở miệng nói: “Ta thích nàng gọi ta một tiếng Long tiên sinh hơn. Tiêm vân lộng xảo, giai nhân như ngọc. Lộng Ngọc, hôm nay nàng cùng ở đây với Tuyết Nữ đi. Ta hy vọng nàng cùng với Tuyết Nữ ở chung phòng ngày hôm nay. Đến lúc đó, ta cũng đỡ phải phiền phức đến phòng của nàng nữa!”

Lộng Ngọc nghe thấy vậy lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt. Song nàng cũng không phản đối chỉ là cúi đầu vào trong chăn không có dám đưa đầu ra ngoài. Tuyết Nữ bị Thiên Trạch đặt xuống phía dưới giường thì cũng hơi chút hồi thần. Đôi mắt Tuyết Nữ nhìn chăm chăm về phía Thiên Trạch hỏi: “Thiên Đế đại nhân, Tuyết Nữ có chút tò mò hỏi đại nhân. Ngài rốt cuộc ngoài Thiên Hậu và hai vị tân nương, hiện giờ là cả ta nữa, vậy ngài đã trêu chọc bao nhiêu nữ nhân rồi?”

“Khụ, khụ...” Thiên Trạch nắm tay lại đặt miệng, mặt đỏ lên vì xấu hổ vội vã nói: “Tiểu Tuyết, hôm nay đừng nói cái này được chứ? Vị vương hầu tương tướng nào mà không có tam cung lục viện, mỹ nữ như vân!” Thiên Trạch dùng khuôn mặt dày đáp lại: “So sánh với họ, ta là nam nhân tốt, tốt chán so với bọn họ!”

“Hừ...” Tuyết Nữ lạnh lùng mở miệng nói: “Bây giờ, ta mới nhận ra ngài không những vô lại mà còn rất vô sỉ!” Chiếc cằm hơi di chuyển, đôi môi hồng ướt át mang theo chút mùi vị châm chọc đối với Thiên Trạch: “Sợ rằng ngoài ta cùng Lộng Ngọc ra, tối nay ngài đã đi đến không ít chỗ nữ nhân khác đi!”

“Không có...” Thiên Trạch đưa tay lên thề nói: “Ta vừa từ phòng tân hôn ra ngoài đã đến thẳng nơi này. Nếu nàng không tin ta có thể thề...”

“Ngài thề...” Tuyết Nữ bám riết không bỏ: “Ngài cho rằng ta sẽ tin sao?”

“Tiểu Tuyết, nàng không tin cũng chẳng sao?” Thiên Trạch lại vô lại đáp lời: “Nàng không tin ta tin là được! Sự thật vốn là như thế!” Nói xong hắn trực tiếp nhảy lên người Tuyết Nữ, miệng không ngừng khen ngợi: “Tiểu Tuyết, nàng thật đẹp!”

Mặt Thiên Trạch sát gần mặt Tuyết Nữ và cả cơ thể nàng cảm nhận được nhận được sức nặng của hắn đè lên. Song nàng vẫn lạnh lùng đáp lại: “Ngài hãy nói lời đó với những nữ nhân khác đi!” Bất quá Thiên Trạch cũng không quan tâm. Bàn tay hắn đưa ra bắt đầu du tẩu trên người Tuyết Nữ. Nàng cũng không phản kháng cũng chẳng phối hợp với hành động của hắn.