Đạo Chu

Chương 465




Không khí nhất thời đọng lại khi mà Long Thiên Đế chần chờ không dứt khoát. Đám người cũng ngây ngẩn cảm giác không khí có chút không đúng. Ngồi ở phía dưới, Đại Tư Mệnh vẫn ăn mặc một thân quần áo dài màu đen tha thướt nổi bật lên dáng người nóng bóng của nàng. Hai cặp vú cao vút như muốn phá áo mà da. Năm ngón tay dài đưa lên nhẹ nhàng hơi lướt qua đôi môi mình. Âm thanh mang theo chút châm chọc và hài hước: “Ta cũng thực tò mò không biết Long Thiên Đế đại nhân, ngài ấy sẽ hôn ai trước đây? Hàn Vương còn là Thiếu Tư Mệnh của chúng ta!?”

Đại Tư Mệnh mở miệng nói chuyện thì ở bên cạnh nàng ngồi tại đó có Nguyệt Thần cùng Đông Quân. Ngay lập tức họ cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của hai người này. Ngay lập tức Đại Tư Mệnh dùng ngón tay đưa lên xoay xoay cọng tóc làm như không thấy gì cả. Yên lặng chính là cách bảo vệ mình tốt nhất.



“Nam nhân đều là như vậy!?” Tuyết Nữ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía trên. Lúc này, Lộng Ngọc cùng với Diễm Linh Cơ trở lại trên ghế ngồi. Tất cả bọn họ đều có thể thấy được hôn lễ đang được tiến hành. Ánh mắt ba người Lộng Ngọc, Diễm Linh Cơ và Đoan Mộc Dung đều bị lời nói Tuyết Nữ hấp dẫn mà nhìn qua. Đôi môi hồng bóng bẩy ướt át Tuyết Nữ khẽ mở, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Đều là những kẻ háo sắc. Lúc nào cũng miệng nói mình là chính nhân quân tử, không phải là thấy sắc vẫn là nổi lòng tham không chịu nổi sao?”

Việc bất ngờ cùng lúc xảy ra sau khi Tuyết Nữ vừa mở miệng kết thúc. Ngồi trên ghế quan sát cảnh này, một tay chống eo thon của mình, Đại Tư Mệnh cười nhẹ nhàng nói: “Thiên Đế đại nhân thật biết trêu chọc người khác, lại có thể phân ra làm hai người cùng hôn lên môi thiếu nữ. Thực làm cho người khác kinh ngạc...” Đôi mắt màu đen với khoé mắt màu tím khẽ liếc nhìn cười nhẹ: “Ta nghe được một trong thuộc hạ Bách Điểu Hàn quốc có thể sử dụng Phượng Vũ Lục Huyễn. Chẳng lẽ Thiên Đế đại nhân đang sử dụng loại võ công này!?”

Đông Quân khẽ nhíu mày, đôi mắt chăm chú quan sát, hai bờ môi đỏ mọng khẽ mở: “Không phải! Hẳn là một loại pháp khác. Nó gần giống như Nhất Khí Hoá Tam Thanh từng thất truyền của Đạo gia. Lão Tử từng đã dùng loại thuật pháp này.”

“Hừ...” Nguyệt Thần hừ nhẹ một tiếng, sau chiếc khăn xinh đẹp, đôi mắt nhăn lại. Bộ mặt nàng mang theo buồn bực không vui. Đôi đôi mỏng màu hồng hơi mở ra, âm thanh mang chút châm chọc vang lên: “Tỷ tỷ, ngươi còn không nhìn ra sao? Hắn chẳng qua không muốn làm một nữ nhân nào thương tâm mới làm như vậy. Thực sự là một nam nhân hoa tâm và tham lam.”

Đôi môi Tiểu Y truyền tới cảm giác mềm mãi và ướt át vô cùng. Nó mang theo một cảm giác êm dịu, chiếc lưỡi đáp lại có vài phần không đủ nhuần nhuyễn khi mà Thiên Trạch hôn lên. So sánh với Hồng Liên thì nàng vẫn có vẻ có kinh nghiệm hơn nhiều. Môi Hồng Liên thì mềm nhưng lại cho người ta có cảm giác căng mọng, chiếc lưỡi cực kỳ gượng gạo khi đang trong hôn môi. Đặc biệt Hồng Liên cực kỳ xấu hổ khi Thiên Trạch đưa lưỡi vào trong miệng nàng.

Bốp, bốp, bốp... Đoàn người bắt đầu đứng dậy vỗ tay vì hôn lễ bắt đầu chúc mừng cho tân lang, tân nương hỉ kết nhân duyên.

Diễm Linh Cơ dùng ngón tay nhẹ nhàng để miệng và khẽ cười. Nụ cười tràn ngập mị hoặc xuất hiện trên khuôn mặt nàng. Đầu nàng cũng hơi nghiêng lại khi nói chuyện với Tuyết Nữ: “Tuyết Nữ muội muội, ngươi không cho rằng đó mới là bản sắc của nam nhân sao? Nếu như hắn không háo sắc, không xấu xa, không vô lại liệu muội có thích hắn sao?”

“Ai... ai mà thèm thích hắn chứ!?” Tuyết Nữ trực tiếp quay ngoắt đầu đi làm như không thấy. Dường như sự phản đối này của nàng càng chứng thực những gì đồn đãi giữa nàng và Long Thiên Đế hơn.

“Muội muội không cho rằng như vậy mới tính thú vị sao?” Diễm Linh Cơ tiếp tục theo đổi không buông tha. Nàng hơi cười nhẹ đồng thời dùng ngón tay khẽ chạm vào người Tuyết Nữ: “Nam nhân từ trước đến nay đều là như vậy. Họ đều tham lam nhưng lại muốn nữ nhân chúng ta cho rằng họ là chính nhân quân tử rồi lại muốn có nhiều nữ nhân bên cạnh. Chỉ có những nữ nhân xinh đẹp như chúng ta ở bên cạnh, nam nhân mới cho rằng họ là người thắng. Hơn nữa, muội không cho rằng việc tranh giành tình cảm sẽ cho cuộc sống trở nên thú vị hơn sao?” Nàng vội vã quay sang kéo thêm đồng minh: “Lộng Ngọc, muội nói ta nói đúng không?”

“Này...” Lộng Ngọc dường như bị kẹp giữa hai người. Hai tay nàng liên tục đan xen vào nhau, vẻ mặt ấp úng nói: “Muội cũng không rõ lắm!” Dường như câu trả lời rất là chung chung.

Quả thực kể từ khi biết Long Thiên Đế là Long Ngạo Thiên, Thiên Trạch cũng là hắn mà Sóng Phong Thuỷ Môn cũng là hắn. Nó làm cho lòng Lộng Ngọc cũng trở nên loạn như ma. Từ trước đến nay, Lộng ngọc đều cho rằng mình đè ép tình cảm với Long Ngạo Thiên hơn nữa Long Ngạo Thiên cũng đã chết. Không sớm thì muộn nàng cũng sẽ quên được đoạn tình cảm này thôi. Song lần này nàng đã hoàn toàn lún sâu vào không có cách nào thoát ra. Điều làm cho Lộng Ngọc trở nên khổ sở nhất chính là một thân nhân khác của nàng, Hồ thái hậu cũng có một chân với Thiên Trạch.

“Hừ... ta mới không thèm!” Tuyết Nữ trực tiếp phản bác lại một câu. Khuôn mặt nàng mang theo vẻ chán ghét: “Nam nhân đều háo sắc như vậy. Còn không phải vì mỹ mạo của nữ nhân chúng ta sao? Ta cả đời này đều sẽ không gả ra ngoài!”

“Vậy thì có chút đáng tiếc đây!” Diễm Linh Cơ lại thêm một mồi lửa nữa: “Phải biết bây giờ Long Thiên Đế đại nhân của chúng ta đã phá bỏ quy tắc của Đại Việt đế quốc đây. Nếu như đã phá bỏ một lần tất nhiên là sẽ có lần thứ hai, thậm chí lần thứ ba. Tuyết Nữ muội muội, nếu như ngươi bỏ qua lần này, ta e rằng ngươi sẽ là người cuối cùng ở bên cạnh hắn. Đến lúc đó bên cạnh hắn đã không biết có bao nhiêu nữ nhân rồi, muội muội đừng đến lúc đó lại hối hận đó nha!”

Trong lòng Tuyết Nữ có chút chột dạ. Song mặt ngoài của Tuyết Nữ cực kỳ giữ thế diện, nàng lạnh lùng đáp lời: “Ta mới sẽ không!” Chầm chậm một chút, Tuyết Nữ còn nói: “Hơn nữa, ta cũng không phải không có người ái mộ. Nhất thiết phải là hắn sao? Hừ...” Tiếng hừ nhẹ từ miệng của Tuyết Nữ phát ra.

Song với Tuyết Nữ thì một số nữ nhân khác lại thấy khác. Đoan Mộc Dung có vài phần hờn dối nhìn về phía cảnh này. Bất quá trong lòng nàng lại mang chút chờ mong. Dù sao Thiên Trạch cũng đã có Thiên Hậu Diễm Linh Cơ, giờ lại thêm hai vị thê tử, như vậy phải chăng nàng cũng có cơ hội. Đông Quân và Nguyệt Thần đều có cùng chung ý tưởng với nàng.

Chỉ có khác biệt một chút là Hồ thái hậu và Minh Châu thái hậu. Trong ánh mắt họ tràn ngập u oán, ghen tị và buồn bực. Theo lý nơi đó đứng phải là các nàng mới đúng. Minh Châu nhớ đến nếu như nàng thành công cùng Thiên Trạch trở về Bách Việt, nàng có phải sẽ trở thành Bách Việt thái tử phi hay không. Càng nghĩ thì các nàng càng cảm giác nơi đó nên thuộc về các nàng.

Từng đôi ánh mắt mang theo u oán, trách móc, ghen tị từ những nữ nhân có mối quan hệ đặc biệt ở phía dưới đều nhìn về phía ba người họ. Thiên Trạch thì nở nụ cười gượng gạo như đáp lại những ánh mắt u oán này. Trong khi đó Hồng Liên thì hơi nhăn lại lông mày sau đó nàng trực tiếp đem cách tay Thiên Trạch ôm vào trong lòng ngực mình. Cằm theo đó hất lên như tuyên bố chủ quyền.

Ở phía bên kia, Tiểu Y hơi chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía mấy người nữ nhân. Nàng cũng cảm giác được nguy cơ từ những người này. Giống như nàng cùng với Hồng Liên là cùng chiến tuyến. Hai nàng là hai con hổ cái đang giữ con mồi ngon lành trong tay. Đám nữ nhân phía dưới chẳng khác nào bầy lang sẵn sàng trực tiếp có cơ hội tiến tới đoạt con mồi. Nguy cơ đến làm cho Tiểu Y hơi bất an, nàng đưa tay trực tiếp ôm lấy cánh tay Thiên Trạch.

Hai bên đều truyền tới cảm giác mềm mại, độ rung động cùng độ đàn hồi làm cho hai mắt Thiên Trạch hơi nheo lại. Một nụ cười hạnh phục và hơi ngây ngô xuất hiện trên mặt Thiên Trạch. Theo đó thì đám người nữ nhân ở phía dưới nhất thời dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thiên Trạch. Nó giống như một chậu nước lạnh làm cho Thiên Trạch nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn thoát khỏi trạng thái si ngốc mà quay đầu hướng về phía mọi người bắt đầu trào hỏi giao tiếp.

Bữa tiệc cũng tiến vào bắt đầu, thật may ngày hôm nay không có người tiến tới ám sát và phá đám lễ thành hôn của Thiên Trạch. Điều này cũng làm cho Thiên Trạch bớt lo hơn. Bất quá, mấy nữ nhân đặc biệt u oán nhìn về phía hắn. Diễm Linh Cơ trong bữa tiệc thì thường châm chọc và trêu đùa Thiên Trạch. Tử Nữ cũng thêm mắm thêm muối. Lộng Ngọc dùng đôi mắt u buồn nhìn hắn, nàng khá ít lời khi nói chuyện chỉ khe khẽ vài lời chúc mừng. Các thiếu nữ đều không châm chọc thì trách móc hoặc tạo ra một bộ hắn là kẻ có lỗi, một kẻ bạc tình bạc nghĩa. Trong đó nổi bật lại là Minh Châu thái hậu và Hồ thái hậu, hai nàng giống như sợ người ngoài không biết họ cùng Long Thiên Đế có một chân.

Dưới ánh trăng, Thiên Trạch hơi cúi đầu thở ra một hơi: ”Phu...” Bàn tay đưa ra mở cửa. Theo lý thì Thiên Trạch rất thích bế kiểu công chúa đem hai nàng bế vào trong phòng. Bất quá hai người thì hắn biết bế ai trước đây. Thật may Hồng Liên và Tiểu Y có chút hiểu chuyện. Hai người đều đã trở về phòng chờ hắn trước.

Cạch! Cánh cửa mở ra, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào nơi này. Thiên Trạch mỉm cười tiến vào trong phòng đem cánh cửa đóng lại. Ánh mắt hơi chớp nhẹ nhìn ánh đèn lờ mờ. Quả thực với ánh đèn này thực sự vô cùng phù hợp với tình cảnh này. Hai nàng đều ở trong phòng, khi thấy được Thiên Trạch mở ra cánh cửa tiến vào bên trong. Thân mình hai nàng đều hơi run lên nhẹ nhẹ cho thấy được bọn họ có chút hồi hộp và lo lắng.

“Hồng Liên, Tiểu Y!” Thiên Trạch khẽ mỉm cười đi về phía trước. Thấy hai nàng như vậy, hắn cũng hơi gãi gãi sống mũi đi về phía hai nàng. Giọng nói nhẹ nhàng và ôn tồn: “Đã để hai nàng chờ lâu rồi!”Không nghĩ tới lần này lại có thể ở cùng một nơi thấy được hai người Tiểu Y và Hồng Liên. Hắn cho rằng hai người sẽ tách ra đâu.

Thực ra Hồng Liên cũng là lần đầu tiên, nàng có chút lo lắng và sợ hãi. Vì vậy với tính cách tự do, tuỳ hứng, nàng bất chấp nhiều như vậy. Bản thân trực tiếp tiến phòng Tiểu Y đem nàng kéo đến phòng của mình. Như vậy mới có cảm giác an toàn hơn một chút. Nếu bị Thiên Trạch dùng thứ đó đâm vào thì không phải chỉ có mình nàng phải chịu. Còn có Tiểu Y cùng gánh vác với nàng...