“Thuỷ Môn huynh...” Cao Tiệm Ly kinh ngạc với sự xuất hiện của Thiên Trạch. Mặc dù bản thân Cao Tiệm Ly không có phát hiện được có người theo dõi mình song dường như vẫn có cảm giác như có như không người nào đó theo dõi mình. Không nghĩ tới người xuất hiện trước mặt Cao Tiệm Ly lại là Sóng Phong Thuỷ Môn. Điều này làm cho Cao Tiệm Ly quả thực cảm giác được kỳ quái.
“Ha...” Thiên Trạch lập tức bật dậy sau đó cười có vài phần ngu ngốc. Hắn đưa bàn tay lên gãi gãi sống mũi của mình, hai vai nhun nhún cười nhẹ nói: “Tiệm Ly huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi. Hahaha... Không nghĩ tới lại gặp Cao Tiệm Ly huynh ở nơi này!”
Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Thiên Trạch, Cao Tiệm Ly nhăn mày một cái. Hắn ngay lập tức quay đầu nhìn về phía Lộng Ngọc. Đến cuối cùng thì âm thầm nhẹ nhàng gật đầu một cái. Đến lúc này, Cao Tiệm Ly lập tức lên tiếng nói: “Thuỷ Môn huynh, hiện tại Cao mỗ thực sự muốn nói chuyện riêng với Lộng Ngọc cô nương. Nếu không phiền...”
“Hahaha... không phiền, không phiền!” Thiên Trạch vội vã cười mở miệng lên tiếng nói. Sau đó hắn thở ra một hơi thật dài và lẳng lặng lui về phía sau. Quả thực Cao Tiệm Lý có phần soái mặc dù kém hắn một chút. Bất quá người thực sự ôn nhu nhã nhặn lại thêm tài đánh đàn. Đối tượng này quả thực vô cùng phù hợp với Lộng Ngọc. Dường như hai người cùng là một loại người nên Thiên Trạch có vài phần lo lắng.
Bất quá khi nhìn về phía hai người đi xa, Thiên Trạch mơi hơi cúi đầu thở ra lắc lắc. Khoé miệng hắn kéo lên, giọng nói lẩm bẩm khe khẽ: “Xem ra mình quá tham lam rồi! Nếu như nàng ấy có thể tìm được một nam nhân tốt, mình không nên ngăn cản mới đúng. Mình phải chúc phúc họ mới được.” Nói đến đây không hiểu sao, Thiên Trạch cảm giác được có chút khó chịu giống như một món vật quý giá bị cướp đi. Song Thiên Trạch vẫn cảm giác được thoải mãi, hắn từ từ nở nụ cười có vài phần gượng gạo sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Không biết qua bao lâu, Thiên Trạch xoay người rời đi. Đi được vài bước không quá xa, một âm thanh nhẹ nhàng và dịu dàng rơi vào trong tai Thiên Trạch: “Song Phong tiên sinh xin dừng bước!”
“...” Bước chân Thiên Trạch theo đó khựng lại. Hắn từ từ quay đầu lại và đôi mắt hơi chớp chớp. Đối với âm thanh này thì Thiên Trạch có chút quen thuộc. Khi mà hắn quay đầu lại quả nhiên thấy bóng dáng xinh đẹp mà quen thuộc chạy tới. Hình dáng Lộng Ngọc dần dần hiện rõ trong đêm tối. Khoé miệng Thiên Trạch vì thế kéo lên: “Lộng Ngọc cô nương...”
“Sóng Phong tiên sinh...” Lông Ngọc đi về phía Thiên Trạch cười khẽ nói: “Không nghĩ tới tiên sinh vẫn ở nơi này...”
“Lộng Ngọc cô nương, cô nương không phải!?” Đôi mắt Thiên Trạch chớp chớp nhìn về phía Lộng Ngọc. Đồng tử màu xanh như bầu trời sao sinh đẹp nhìn thẳng về phía Lộng Ngọc. Một cảm giác tim đập nhanh lại truyền tới Lộng Ngọc.
Lộng Ngọc cảm giác được người này thật kỳ quái. Cái cảm giác này thực sự làm cho nàng thực sự khó chịu. Trừ Long Ngạo Thiên, Long Thiên Đế đây là nam nhân thứ ba làm cho nàng cảm giác được hứng thú. Trái tim của nàng lại một lần nữa có cảm giác khó chịu. Chính bản thân nàng cũng nghi ngờ phải chăng mình là một nữ nhân không đứng đắn. Bất quá, Lộng Ngọc nhịn xuống điều này mà đáp lời: “Tiệm Ly tiên sinh cũng đã về trước...”
“A” Thiên Trạch nghe được lời này hơi kinh ngạc mở to mắt. Dáng vẻ kỳ quái, đôi mắt chớp chớp. Con ngươi mang theo vẻ ngạc nhiên giống như thấy rõ đối với Lộng Ngọc hỏi: “Cao tiên sinh không phải là... hai người...”
“...” Lộng Ngọc khẽ mỉm cười, một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt nàng. Đôi môi đỏ tươi khẽ hấp hãy, nàng bình tĩnh giải đáp Thiên Trạch: “Thật ra chúng ta không có gì!” Không nghĩ tại sao mình lại giải thích với người thanh niên này. Rõ ràng hai người mới gặp nhau không có bao lâu. Song Lộng Ngọc vẫn giải thích với hắn: “Cao tiên sinh cũng là bất đắc dĩ.” Thiên Trạch ngạc nhiên thấy Lộng Ngọc hơi đưa tay và lắc lắc đầu khi nói chuyện với hắn: “Chúng ta đều giống nhau. Cao Tiệm Ly tiên sinh có một người bằng hữu muốn giới thiệu tiên sinh ấy một mối lương duyên mà ta thì...” Thấy Thiên Trạch tủm tỉm cười, Lộng Ngọc cảm giác hai má đỏ bừng, nàng cúi đầu thấp giọng đáp: “Đã để tiên sinh trê cười rồi!”
“Không sao, may quá!” Thiên Trạch theo thói quen bật thốt lên. Bất quá sau đó hắn hối hận vì Lộng Ngọc ngẩng đầu mở to mắt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía mình. Hai bàn tay Thiên Trạch vội vã đưa lên và cười gượng đáp lời: “Ý không phải giống như Lộng Ngọc cô nương nói như vậy. Thật ra thì ta đang nói may quá là nói cho những người nam nhân đang theo đuổi Lộng Ngọc cô nương. Lộng Ngọc cô nương nếu như có ý trung nhân hơn nữa lại sắp gả chồng. Ta e tin tức này sẽ nổ tung cả đô thành Đại Việt cũng nên. Hahaha...” Hắn cười lớn nghiêng đầu đáp: “Chỉ sợ không biết bao nhiêu nam nhân đau lòng nhảy sông tự vẫn!”
“Tiên sinh, ngươi lại trêu đùa Lộng Ngọc rồi!” Lông Ngọc xấu hổ khẽ đáp lại. Bất quá nàng rất nhanh vì mình tới nơi này mà hỏi: “Sóng Phong tiên sinh, tiên sinh nếu không phiền để tiểu nữ hỏi tiên sinh một vài điều!?”
“Không, không có vấn đề gì!” Thiên Trạch vội vã đưa tay lên và nụ cười rạng rỡ như mặt trời trên mặt hắn đáp lại: “Không biết Lộng Ngọc cô nương có điều gì muốn hỏi!? Tại hạ nhất định sẽ hết lòng trả lời cô nương? Có gì đều trả lời tuyệt không có dấu diếm!”
Không nghĩ tới tính tình người này lại hào sảng như vậy, Lộng Ngọc cũng không có cố kỵ mở miệng hỏi: “Bài cầm đó và bài ca đó, không biết tiên sinh học được tứ đâu?”
Thiên Trạc theo đó hơi ngẩn người. Trong lòng thầm ngẫm nghĩ: “Thì ra nàng đến đây gặp mình vì bài cầm và bài hát đó. Xem ra chỉ có thể trả lời qua loa lấy lệ. Vẫn là sớm trở về đi, dù sao Lộng Ngọc nàng ấy cũng không có xem mặt thành công.”
“Tiên sinh, tiên sinh!” Lộng Ngọc lên tiếng hỏi vài tiếng thì Thiên Trạch mới giật mình tỉnh lại. Ngay lập tức Lộng Ngọc mở miệng nói: “Tiên sinh... Nếu tiên sinh có điều gì e ngại vậy không cần thiết trả lời vấn đề này của tiểu nữ. Tiểu nữ chẳng qua nhất thời tò mò mới hỏi tiên sinh như vậy. Tiên sinh đừng để những điều này trong lòng!”
“Không, không sao?” Thiên Trạch cười nhẹ mở miệng đáp lời: “Khi tại hạ du lịch thất quốc từng bầu bạn với một vị Long huynh. Huynh ấy là người Thiên Địa giáo hơn nữa khá thú vị. Hai chúng ta kết bạn với nhau cùng rượu mua vui. Đến cuối cùng huynh ấy dạy ta hai bài nhạc này. Không nghĩ tới lúc này gặp được Cao huynh nên mới ngứa tay làm một bài.”
“Là như vậy sao?” Đầu khẽ cúi thấp, Lộng Ngọc lẩm bẩm nho nhỏ nhưng Thiên Trạch có thể nghe rõ. Dường như trên mặt nàng giống như có tâm sự sau đó tất cả hoá thành một tiếng thở thật dài. Mọi thứ đến đây thì không khí cũng vì thế mà khang khác.
Thiên Trạch ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời sau đó khẽ nói: “Lộng Ngọc cô nương, tối như vậy để ta đưa cô nương trở về nhà đi. Một mình cô nương đi tối như vậy, tại hạ có chút không yên lòng. Nếu cô nương tin tưởng tại hạ hãy để tại hạ tiễn cô nương một đoạn đường!”
“Vậy thì làm phiền tiên sinh!” Lộng Ngọc khe khẽ gật đầu mở miệng. Sau đó hai người cùng đi về phía nhau. Trên đường Thiên Trạch cũng nói đủ mọi chuyện trên đời này. Càng nghe thì Lộng Ngọc càng vì kiến thức uyên bác của Sóng Phong Thuỷ Môn mà kinh ngạc. Hơn nữa nàng cảm giác được ở bên Sóng Phong Thuỷ Môn thật là an toàn và nhẹ nhàng.
Hai người Lý Vô Địch và Hồ phu nhân cảm giác được kỳ quái nhìn về phía Sóng Phong Thuỷ Môn. Họ chưa từng bao giờ nghĩ đến người mà sẽ đem Lộng Ngọc trở về nhà lại là Sóng Phong Thuỷ Môn. Nhìn Sóng Phong Thuỷ Môn khom người hành lễ với hai người và nhã nhặn xoay người rời đi, họ mới quay ra nhìn về phía Lộng Ngọc.
Hồ phu nhân dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Lộng Ngọc: “Ngọc Nhi, vào trong phòng đi. Mẫu thân có vài điều hỏi con!”
“Vâng...” Lộng Ngọc khẽ cúi đầu nhẹ nhàng gật xuống: “Mẫu thân!”
“Ây...” Lý Vô Địch cảm giác được cả người mệt mỏi. Thế nào đưa con gái đi xem mặt so sánh với việc lên chiến trường lại mệt hơn thế nhỉ. Đến lúc này thì Lý Vô Địch mới hiểu được làm một người phụ thân là mệt mỏi đến như thế nào. Đặc biệt là việc tìm phu quân cho nữ nhi mình, chọn người phù hợp mới khó khăn làm sao.
Tần quốc, Thần Đô sơn...
Đông Hoàng Thái Nhất mặc một thân quần áo đen đứng ở vị trí cao cao tại thượng. Phía sau ánh sáng lập loè giống như cả người hắn phát ra quang mang. Ở dưới là một đám người có nam có nữ đang quỳ ở dưới đó: “Ba ngày nữa là hoàng đạo. Ngày đó sẽ là ngày Thiếu Tư Mệnh quy vị, mọi người chuẩn bị bắt đầu đi!”
“Vâng!” Đám người lập tức khom người hành lễ. Mặc dù họ kinh ngạc thời gian này tại sao lại đến sớm như vậy nhưng họ không dám hỏi.
“Đông Hoàng Thái Nhất đại nhân!” Người mở miệng không nghĩ tới lại là Đại Tư Mệnh. Vậy mà người dám đứng dậy đối với Đông Hoàng Thái Nhất chất vẫn lại là Đại Tư Mệnh. Nàng hướng về phía Đông Hoàng Thái Nhất: “Nàng mới qua mười ba tuổi không lâu. Đại nhân, như vậy có phải hay không quá sớm đối với nàng?”
“Đại Tư Mệnh!?” Âm thanh trong chiếc áo choàng đen phát ra: “Ngươi đang nghi ngờ quyết định của bản toạ?”
“Không!” Đại Tư Mệnh vội vã cúi đầu thấp xuống: “Đại Tư Mệnh không dám!”
“Lui lại đi!” Âm thanh khó phân nam nữ từ trong chiếc áo choàng phát ra.
“Vâng!” Đám người nhất nhất đều trả lời một câu.