Đạo Chu

Chương 414




Ảo thuật đối phương rõ ràng cao hơn nàng một bậc. Nguyệt Thần vốn nắm giữ chức vị Nguyệt trong Nhật Nguyệt Tinh. Nàng đứng hàng thứ ba tại vị trí sau Tinh Hồn, Đông Quân và người đứng đầu Đông Hoàng Thái Nhất. Thực lực của nàng sàn sàn so với những ba người Tinh Hồn và Đông Quân. Dù kém cũng không kém là bao nhiêu. Đông Quân là tỷ tỷ nàng Phi Yên đại diện cho Nhật. Tinh Hồn đại diện cho Tinh nhưng mười ba năm trước toàn bộ trưởng lão Âm Dương gia chết trận. Đến bây giờ chỗ trống của Tinh Hồn vẫn chưa có người xứng chức.

Nguyệt Thần đại diện cho Nguyệt nắm giữ sức mạnh đại biểu cho Âm. Thiên hướng của nàng chính là tinh thần ảo thuật. Người nắm giữ tinh thần ảo thuật lại thua trước Long Thiên Đế. Đủ thấy năm xưa, thực lực Thiên Trạch mạnh như thế nào. Ngay lập tức Nguyệt Thần hai đôi tay kết ấn, thân thể di chuyển phía sau nhanh chóng lùi lại.

Pặp! Một âm thanh nhỏ vang lên, bàn tay trắng nón Nguyệt Thần cảm giác được một cánh tay giống như kìm sắt trực tiếp túm lấy. Nguyệt Thần kinh hãi vì cánh tay nàng bị dừng lại. Ngay lập tức bàn tay còn lại biến hoá thành chưởng trực tiếp đánh về phía Thiên Trạch. Lập tức hai người tiến vào giao phong cận chiến.

Pặc! Nguyệt Thần rõ ràng đối với cận chiến không giỏi. Nàng lập tức phát ra một tiếng rên nho nhỏ: “A...” Bàn tay nàng trực tiếp bị ấn mạnh lên trên tường. Thân thể nàng đã tựa sát vào tường. Thiên Trạch cùng vì thế mà cũng ép sát nàng vào trong tường.

Một đội quân chạy qua thấy được cảnh này vội vã khom tay chắp nhẹ đối với Thiên Trạch kính cẩn: “Thiên Đế!”

“Không có việc gì...” Thiên Trạch một tay nắm chặt tay Nguyệt Thần ấn lên tường, một tay đưa ra phẩy phẩy với đám người: “Các ngươi tiếp tục tuần tra đi!”

“Vâng!” Ánh mắt tên cầm đầu binh lính nhìn qua. Dưới ánh sáng lờ mờ, hắn có thể thấy được một trận giao chiến vừa ở nơi này. Hơn nữa phía xa còn có một bãi tuyết bị nhuốm máu. Song hắn cũng không có nhiều lời vội vã phất tay: “Mọi người tiếp tục tuần tra!”

Nhìn người cầm đầu binh lính đem người dẫn đi, Thiên Trạch thở ra một hơi. Nguyệt Thần cảm giác được hơi nóng áp vào mặt mình. Đặc biệt khi mà khuôn mặt tuấn tú Thiên Trạch gần sát mặt mình thì Nguyệt Thần có cảm giác vừa xấu hổ lại vừa giận dữ. Nàng chưa bao giờ gặp phải bị người khinh bạc như vậy: “Một mỹ nhân xinh đẹp như nàng lúc nào cũng đánh đánh giết giết như vậy thực sự là không nên. Nàng đáng lý nên được yêu thương nâng niu mà không phải tiến vào những nơi như thế này để làm một công việc hành thích nguy hiểm như vậy. Thật là...” Thiên Trạch đem cánh tay Nguyệt Thần buông bỏ rồi xoay người: “Âm Dương gia thực bỏ được, ngay một người xinh đẹp như nàng cũng không tiếc.”

“...” Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Thần nheo lại, bàn tay đưa lên xoa xoa cổ tay vẫn còn đau đớn. Dường như đánh một chủ ý gì đó, Nguyệt Thần nhìn thẳng về phía Thiên Trạch. Lúc này, quả thực Thiên Trạch để lộ ra sơ hở rất lớn. Chỉ cần nàng có thể...

“Nếu ta là nàng, ta sẽ không tấn công đối thủ khi biết thực lực của đối thủ mạnh mẽ hơn mình nhiều!” Thiên Trạch hơi quay đầu cười đối với Nguyệt Thần nói: “Đó sẽ là một hành động không khôn ngoan, nó có thể sẽ đẩy nàng tới một tình trạng nguy hiểm đến cả tính mạng của mình.” Hơi nghiêng đầu nhìn về phía xung quanh, Thiên Trạch nói: “Mà lúc này thời tiết lạnh như vậy, sao nàng không cùng ta vào nhà uống một ly trà cho ấm bụng nhỉ. Đến lúc đó, ta sẽ nói cho lý do mà ta tha chết cho nàng.”

Nguyệt Thần có chút chần chờ, lúc này một tấm vải nhẹ nhàng bay đến trong tay nàng. Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đưa lên cầm lấy chiếc khăn rồi gắn lên cây châm dài đâm xuyên búi tóc. Đôi mắt xinh đẹp của nàng lại được che lấp bởi một tấm vải mờ ảo. Khí chất nàng lại trở nên thần bí.

Cạch! Đôi mắt xinh đẹp thấy được ly trà bốc ra hơi nóng đặt trước mặt nàng. Một loại trà có hướng thơm nhẹ thanh thần quả thực đối với hiện tại nàng mà nói cũng trở nên dễ chịu hơn. Không biết ma xui quỷ khiến, Nguyệt Thần lại cùng hắn tiến vào trong phòng cùng với Thiên Trạch rồi lại tiếp tục cùng hắn uống trà.

Vừa mới là kẻ thù với nhau rồi lại cùng nhau uống trà, khung cảnh quỷ dị hết sức. Nguyệt Thần cũng cầm lấy ly trà xinh đẹp nhẹ nhàng ngửi lên. Một hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu truyền vào trong óc nàng. Một giọng nói hơi mang theo trêu đùa vang lên: “Yên tâm đi, ta không bỏ thuốc vào trong đó đâu. Đầu độc một mỹ nhân giống như nàng quả thực là một điều đáng xấu hổ. Nếu như ta bỏ thuốc vào đỏ có lẽ sẽ là xuân dược mà không phải thuốc gì khác. Uống vào cũng sẽ không chết người!”

“...” Đôi mắt Nguyệt Thần lạnh lùng nhìn về phía Thiên Trạch. Đối với dược lý nàng cũng khá hiểu biết, nàng hoàn toàn có thể ngửi ra những vị thuốc trong chén trà này. Chẳng có độc dược, thuốc mê hay xuân dược giống như lời hắn nói. Trong đó còn có một vài vị thuốc chữa thương làm Nguyệt Thần khẽ nhíu mày, nàng không quá chần chờ nhấp môi đem ly trà nóng uống vào trong bụng.

Ly trà vào bụng Nguyệt Thần làm cho nàng cảm nhận được cảm giác ấm áp và thư thái. Vừa mới uống được một ly thì Nguyệt Thần nghe được Thiên Trạch khẽ cười nói: “Nàng không sợ ta bỏ xuân dược vào trong đó sao? Phải biết rằng một nữ nhân xinh đẹp như nàng lại ở một mình trong phòng cùng ta. Ta không có lý do gì để bỏ qua nàng...”

“Ngươi sẽ không làm vậy!” Nguyệt Thần lập tức trả lời với giọng cực kỳ lạnh nhạt. Nghe vậy Thiên Trạch hơi làm kinh ngạc. Khi hắn quay ra thấy đôi môi xinh đẹp màu hồng của Nguyệt Thần khẽ mấp máy: “Nếu như ngươi là người như vậy, tỷ tỷ ta đã không còn là xử nữ mà sớm đã thất thân với ngươi. Mặc dù ta không biết ngươi làm thế nào để tỷ tỷ ta mang thai sinh hài tử cho ngươi nhưng ta thấy được dấu ấn chu sa trên người tỷ tỷ.”

“Nga...” Vẻ mặt Thiên Trạch thoáng qua vẻ kinh ngạc sau đó hắn ngồi xuống. Ở trong tay hắn đã bắt lấy hai cuốn giấy trắng. Vừa cầm cuốn giấy xoay quanh tay của mình, Thiên Trạch cười nhẹ nhàng nói: “Biết đâu dấu ấn đó là giả chăng. Phải biết được Đông Quân Phi Yên nhưng hoài thai chín sinh ra hai hài tử, chuyện này không giả chút nào. Nàng có thể tìm bất cứ ai để hỏi, tuyệt đối không giả!”

“Lời ngươi vừa nói làm cho ta càng khẳng định tỷ tỷ còn chưa thất thân với ngươi!” Nguyệt Thần bình tĩnh nhìn về phía Thiên Trạch. Bàn tay nàng hơi đưa ra uyển chuyển nói: “Mặc dù ta không biết được điều gì đã xảy ra với tỷ tỷ nhưng ta chắc chắn nàng vẫn là một xử nữ.”

Một tay ôm ngực, một tay sờ cằm của mình, Thiên Trạch khẽ nói: “Nữ nhân Âm Dương gia các nàng đều thông minh như vậy sao? Thật sự không đáng yêu chút nào cả...” Hai vai thi Thiên Trạch nhún nhún, hắn cười nhẹ nhàng nói: “Bây giờ sao chúng ta không nói về việc lần này tại sao ta lại mời nàng đến nơi này nhỉ?”

Đôi mắt Nguyệt Thân hơi nheo lại, thông qua chiếc khăn lụa mờ ảo, nàng thấy từng đợt hoa văn từ tay Thiên Trạch truyền về phía hai cuốn giấy. Vừa đem những hoa văn kỳ lạ tiến vào trong tờ giấy này, Thiên Trạch vừa cười nói: “Giống như việc đầu nhập vào dưới trướng của ta, trở lại Âm Dương gia làm gián điệp chẳng hạn.”

“Ngươi...ta sẽ không rời khỏi Âm Dương gia!” Thiếu nữ Nguyệt Thần bình đạm trả lời nói: “Sinh tử cũng chỉ là một mặt thể hiện của Âm và Dương mà thôi. Ta đã rơi vào tay của ngươi, sống hay chết toàn bằng một ý nghĩ chí của ngươi. Nhưng ta từ nhỏ đã được Âm Dương gia nuôi lớn, ta sẽ không rời bỏ và phản bội nó.”

“Đừng nói chắc chắn như vậy chứ?” Thiên Trạch hơi nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Thần, hắn bình tình và nhẹ nhàng cười: “Ta tin tưởng từ trước đến nay không có gì không thay đổi cả. Giống như nàng trung thành vì Âm Dương gia, ta tin tưởng với khả năng khai giá của ta, nàng sẽ chấp nhận vì ta mà hiệu lực thôi. Ví dụ như ta có thể làm cho nàng trường sinh bất lão đồng thời dung nhan vĩnh trú thì sao nhỉ?”

“Buồn cười...” Nguyệt Thân lập tức khẽ nở nụ cười châm chọc đối với Thiên Trạch. Đôi môi hồng mê người Nguyệt Thần khẽ mấp máy: “Đại đạo âm dương, vô cực Thái Nhất, cũng chỉ có Đông Hoàng các hạ mới có thể thấu tỏ huyền cơ bên trong đó. Ngay cả ngài Đông Hoàng Thái Nhất cũng khó khám phá sinh tử đạt được trường sinh bất tử nói chi đến một kẻ người phàm mắt thịt như ngươi?”

“Ha...” Thiên Trạch ôm ngực của mình nghiêng đầu cười nhạt một cái: “Nếu như hắn bản lĩnh như vậy đã không thua trong tay ta mười ba năm về trước. Mười ba năm về trước, hắn dẫn dắt tám đại trưởng lão vây công ta đại bại mà về. Một kẻ luyện khí sĩ tồn tại còn sót mà thôi. Ta rất tò mò sau trận chiến ấy, hắn còn có bao nhiêu tuổi thọ để sống đây?”

“Ngươi...” Nguyệt Thần nghe thấy vậy cũng không có phản bác. Vì đơn giản nàng không biết phản bác đối phương như thế nào. Bây giờ nàng cũng xác nhận thân phận thật sự đối phương, đế tinh mà hơn mười ba năm trước Đông Hoàng các hạ muốn tiêu diệt. Hắn chính là thái tử Thiên Trạch của Bách Việt.

“Khi cả thiên hạ này thuộc về ta...” Thiên Trạch cười nhạt mở miệng đưa tay lên: “Âm Dương gia các ngươi sẽ đi về đâu?” Giọng nói mang theo châm chọc từ miệng Thiên Trach vang lên. Nguyệt Thần nghe được rơi vào trầm tư. Với sức mạnh hiện giờ của Đại Việt, thống nhất lục quốc là rất có khả năng. Xem ra Đông Hoàng Thái Nhất đầu nhập vào Tần quốc quả là một việc sai lầm. Hiện giờ Tần quốc đang nhờ Công Thâu gia toàn lực nghiên cứu phá giải vũ khí Đại Việt.

Song hy vọng Nguyệt Thần lại hoàn toàn bị phá huỷ khi Thiên Trạch nói tiếp: “Buồn cười lục quốc, ra sức phá giải vũ khí của Đại Việt. Chúng không biết sức mạnh của Đại Việt đến mức nào. Chúng cho rằng mấy vũ khí nho nhỏ kia là toàn bộ sức mạnh của Đại Việt ta. Nàng có thấy chúng buồn cười hay không?”

Con mắt Nguyệt Thần theo đó mở lớn nhìn về phía Thiên Trạch. Nàng hy vọng nhìn về phía Thiên Trạch thấy được sự dối trá trong mắt hắn. Đáng tiếc nàng đối mặt là đôi mắt tràn ngập tự tin của Thiên Trạch. Đến đây Nguyệt Thần chỉ hít một hơi thất sâu sau đó thở ra. Thiên Trach lại nói: “Chỉ cần nàng giúp ta, ta không những có thể để cho nàng thanh xuân vĩnh trú còn đảm bảo ngoại trừ Đông Hoàng Thái Nhất và những kẻ chống đối ra, ta sẽ không ra tay với bất cứ người nào của Âm Dương gia, như thế nào?”

Đến đây, Nguyệt Thần cũng có động dụng, nàng không biết phải làm như thế nào nữa. Với sức mạnh của Đại Việt, nếu Âm Dương gia vẫn ngoan cố chống cự nhất định sẽ bị đánh tan tác, sẽ bị xé toạc ra như một tờ giấy mỏng manh. Nguyệt Thần cũng lập tức rơi vào trầm tư. Sự mất bình tĩnh của nàng chỉ bằng mấy ngón tay đan xen vào nhau và giữ sự im lặng.

“Cầm lấy đi, hai thứ này coi như ta trả công cho nàng trước!” Thiên Trạch đem hai cuốn giấy đẩy về phía trước cho Nguyệt Thần. Đồng thời dùng lời nói ôn tồn và nhẹ nhàng: “Ta sẽ cho nàng thời gian suy nghĩ. Chí ít trong thời gian ngắn, ta sẽ không động đến lục quốc. Nàng cùng với Âm Dương gia của nàng vẫn còn khá nhiều thời gian để suy nghĩ. Song, sự chịu đựng của ta cũng có hạn. Hy vọng Âm Dương gia các nàng biết điều một chút!”

Không khí có chút nặng nề, Thiên Trạch đứng lại sau đó đưa lưng về phía Nguyệt Thần. Nguyệt Thần rơi vào trầm mặc. Nàng vươn bàn tay xinh đẹp đem hai cuộn giấy cầm vào trong tay. Thân hình thon thả rời ghế, nàng hướng về phía cánh cửa một mà đi. Vừa đi được vài bước thì Thiên Trạch mở miệng nói: “Chờ chút, ta vẫn chưa biết tên thật của nàng. Nàng không nghĩ mỗi lần ta gọi tên nàng đều là Nguyệt Thần sao?”

“Tử Nguyệt...” Hơi dừng lại bước chân, Nguyệt Thân khẽ mấp máy đôi môi màu hồng xinh đẹp: “Cơ Tử Nguyệt!”

“Cơ Tử Nguyệt sao? Cái tên thật xinh đẹp!” Giọng nói Thiên Trạch vang vọng vào trong tai Nguyệt Thần. Đồng thời âm thanh như rơi vào trong trái tim nàng khiến cho Nguyệt Thần cảm giác khó hiểu. Một cám giác vui vui nhưng lại mang chút khó chịu xuất hiện trong tim nàng. Nàng không biết cảm giác này là gì mà chỉ bất chi bất giác đưa tay lên sờ ngực. Sau đó khẽ liếc mắt nhìn về phía bóng hình Thiên Trạch.

Đôi chân nhẹ nhàng dẫm trên mặt tuyết, thân hình phóng lên cao. Dưới bầu trời tuyết rơi, ánh trăng chiếu xuống, Nguyệt Thần giống như tiên nữ bay lượn trên cửu thiên. Thân hình uyển chuyển vô cùng xinh đẹp.