Đạo Chu

Chương 412




“Lão thân đồng ý ở lại Đại Việt giúp vương thương phát triển Y gia...” Lời nói dứt khoát từ miệng Niệm Đoan làm cho Thiên Trạch có chút bất ngờ. Ngay cả Đoan Mộc Dung ở bên cạnh cũng không ngoại lệ đều là giật mình kinh ngạc. Bộ dạng này rơi vào mắt Niệm Đoạn làm cho nàng cảm giác được kỳ quái hỏi: ”Vương thượng, lời Niệm Đoan vừa rồi có vấn đề gì sao?”

“Không, không...” Thiên Trạch vội vã cười trừ và lắc lắc đầu đáp lại: “Niệm Đoan đại sư thực sự đột nhiên đồng ý như vậy làm cho ta có chút bất ngờ. Ta cứ nghĩ Niệm Đoan đại sư còn phải khảo sát ta cùng với Đại Việt đế quốc một thời gian nữa. Không nghĩ tới Đại Sư lại nhanh như vậy đồng ý nên ta có chuẩn bị không kịp!” 

“...” Niệm Đoan cười một nụ cười tràn ngập hoà ái: “Ban đầu quả thực lão thân có chút thành kiến với vương thượng. Chỉ là một thời gian sau đó, khi ta tiếp xúc mới ngài mới biết ngài khác hẳn so với ta nghĩ. Một người có thể đối xử tốt với Sở dân, kẻ thù huỷ diệt đi gia viên của mình. Người này độ lượng đã vượt qua lão thân yêu cầu. Hơn nữa, ngài lại vì dân chúng mưu lợi ích. Mấy ngày gần đây càng vì giữ lại sư đồ chúng ta mà tốn không ít công lao đem thư tịch y thuật đưa đến chỗ chúng ta. Chúng ta còn có thể từ chối sao?”

Cảm giác được mình bị nhìn thấu, Thiên Trạch khẽ cười nhẹ. Ngón tay đưa lên gãi gãi sống mũi hơi tránh đi ánh mắt hai người: “Đã bị Niệm Đoan đai sư nhìn thấu rồi!” Vừa nói Thiên Trạch vừa nghiêng đầu lắc lắc. Hắn cười nhẹ rồi đưa tay ra mời: “Đại sư, hiện giờ cũng sắp đến giờ dùng bữa tối. Chi bằng chúng ta cùng dùng bữa. Đến lúc đó, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng hơn đối với việc này. Đại sư xem như thế nào?”

“Vậy...” Niệm Đoan trong lúc này hơi trầm mặc một chút rồi gật đầu nói khách khí: “Lão thân không có ý kiến. Mọi việc nghe theo vương thượng sắp đặt...”

“Haha...” Thiên Trạch hơi cười nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Niệm Đoan đại sư, đại sư lại khách khí rồi. Hơn nữa đại sư còn xưng hô lão thân gì đó có vẻ thực sự già nua. Đại sư thực ra còn rất trẻ tuổi. Ta e rằng chỉ cần đại sư thoáng làm trang điểm một chút sau đó đi dạo một vòng quanh đô thành Đại Việt e rằng đi lại trong thành đô Đại Việt này cũng vì thế mà tắc nghẽn...”

Lập tức hai nữ nhân nhìn về phía Thiên Trạch với ánh mắt kỳ quái, Thiên Trạch bất đắc dĩ lắc lắc đầu cười nhẹ tiếp tục nói: “Chẳng lẽ đại sư không nghĩ tới vì sẽ có rất nhiều nam nhân vì đại sư mà điên đảo. Sau đó không ngừng đi theo đại sư, một người rồi lại một người. Như vậy chẳng phải đô thành Đại Việt sẽ vì vậy mà tắc nghẽn, giao thông khó khăn sao?”

“Phì...” Đoan Mộc Dung phì cười, dùng tay che miệng. Niệm Đoan lại vừa bực vừa giận. Nàng ở cái độ tuổi này rồi còn bị một người trẻ tuổi đùa bỡn. Lập tức nàng quay ra trừng mắt nhìn về phía Đoạn Mộc Dung làm Đoạn Mộc Dung nhất thời ngậm miệng lại. Sau đó nàng mới quay ra nhìn về phía Thiên Trạch nói: “Nào dám so đo, lão thân cũng già rồi. Vương thượng lại trêu đùa lão thân rồi!”

“Đại sư có coi nhẹ mình!” Vừa nói Thiên Trạch vừa tủm tỉm cười gật đầu đối với Đoan Mộc Dung nói: “Chỉ cần đại sư thoáng ăn mặc một chút và trang điểm chỉ chút chút thôi. Ta tin tưởng đại sư đi cùng Đoan cô nương, mọi người sẽ cho rằng đại sư là tỷ tỷ của Đoan cô nương. Đoan cô nương, cô thấy lời ta nói có đúng không?”

“Hài...” Niệm Đoan thở ra một hơi dài nói: “Lão thân già rồi, làm sao có thể so sánh được với những người tuổi trẻ. Đại vương đừng trêu chọc lão thân nữa!”

“Đại sư, Đoan cô nương, mời!” Thiên Trạch hướng về phía mấy người đưa tay ra hiệu. Ở trong bữa tiếc cũng chỉ có vài người. Mấy tên đệ tử Thiên Trạch đều có công việc cho chúng. Ngay cả Khu Thi Ma, Bách Độc Vương cũng không ngoại lệ. Chỉ có Vô Song Quỷ mới có thể cùng với Ngu Tử Kỳ có thể tham gia vào bữa ăn này. Ban đầu Vô Song Quỷ có chút không dám nhưng bị Thiên Trạch ra lệnh mới không muốn bị bắt ngồi vào bàn ăn.

Ở trong bữa ăn này có sư đồ Niệm Đoan, Thiên Trạch, Diễm Linh Cơ, Vô Song Quỷ, Ngu Tử Kỳ cùng với Phi Yên. Điều này lại khiến cho sư đồ Niệm Đoan nhìn về phía Thiên Trạch với một ánh mắt hoàn toàn khác. Vừa ăn, Thiên Trạch vừa nói chuyện về y thuật thi thoảng bâng đùa vài câu chuyện nhỏ làm cho đám người ở đây vừa giận vừa bực lại vừa buồn cười.

Lần này vì có Niệm Đoan ở nơi này, Thiên Trạch chỉ kể chuyện cười không quá bậy bạ. Mấy mẩu chuyện cười liên quan tới giống như ăn nhầm thuốc độc rồi đi gặp y sư. Y sư đòi khám mắt cho người này. Nghe xong mấy câu chuyện này mấy người ở đây cũng có chút dở khóc dở cười.

Trời trở về tối, mấy ngày nay Thiên Trạch đã tinh bì lực tẫn. May mắn số lượng ngày hôm nay khá thấp lên Thiên Trạch vẫn còn dư lại tinh lực trán. Để tránh động tới mấy hài tử đang ngủ say, Thiên Trạch và Diễm Linh Cơ ở một căn nhà đối diện với căn nhà mà Phi Yên đang ở. Hai hài tử, Thiên Trạch giao nó cho Phi Yên, đây cũng là điều Diễm Linh Cơ yêu cầu. Thiên Trạch không có tiện cự tuyệt mặc dù trước đó nàng là người Âm Dương gia từng ám sát Thiên Trạch một lần.

“A...a...” Diễm Linh Cơ cả người phát ra từng tiếng rên rỉ thống khoái. Hai tay nàng vòng lên trực tiếp ôm lấy cổ Thiên Trạch. Hai chân nàng trèo lên người Thiên Trạch được hắn dùng hai tay nâng lên đùi. Mỗi lần hắn hất mạnh một cái thì thân thể nàng lại lẩy lên không trung sau đó dựa theo trong lực va đập thật mạnh vào Thiên Trạch. *m đạo nàng cũng mở rộng làm cho d*ơng vật cắm ngút cán.

Toàn thân Diễm Linh Cơ đỏ hồng, hai má như ứ huyết, môi đỏ phát ra từng tiếng thở dốc liên hồi. Mồ hôi nhễ nhại toàn thân nàng. Mái tóc dài sau lưng nàng cũng bết vào lưng bởi vì mồ hôi đang ra. Mỗi lần thân thể nảy lên lại là một lần nàng va đập mạnh xuống dưới khiến cho cảm xúc dâng trào. Hai thành thịt co sát mạnh khi cây d*ơng vật cắm sâu vào *m đạo nàng khiến nàng rên lên phát ra từng tiếng thống khoái: “A, a...”

“Phốc, phốc...” Từ trong *m đạo phát ra từng tiếng âm thanh nho nhỏ như đánh rắm. Sau đó nàng chỉ cảm giác được thân thể co rút, một luồng chất lỏng từ trong *m đạo bắn vọt ra tưới cả lên cây d*ơng vật Thiên Trạch.

Phịch! Thân thể ngã xuống giường êm, Diễm Linh Cơ thân thể co rút liên tục. Thiên Trạch cũng biết nàng đã đạt đến cực sướng một lần nữa. Đặc biệt đôi mắt ướt át như hai hàng lệ châu kia, Thiên Trach không nhịn được lại trực tiếp hôn lên đôi môi nàng. Diễm Linh Cơ run rẩy đôi tay vò lấy đầu Thiên Trạch, trong khi đó cặp eo Thiên Trạch không quên uyển chuyên rút ra đâm vào *m đạo Diễm Linh Cơ một cách nhịp nhàng.

Đột nhiên Thiên Trạch dừng lại, hắn buồn bực mở miệng lên tiếng nói: “Hừ... Những lúc như này đang trong lúc này... vậy mà vẫn có kẻ không biết sống chết tiến vào nơi này. Thật sự là... Vừa mới điều đi cao thủ bảo vệ Phi Yên thì đã có người tìm đến. Đúng thật là...”

“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ lập tức vì vậy mà nhăn mày lại. Bàn tay nàng không khỏi đưa lên vuốt ve nhẹ nhàng khuôn mặt của hắn.

Thiên Trạch chỉ có thể buồn bực đem đồ vật của mình rút khỏi người Diễm Linh Cơ. Hắn đem chiếc chăn phủ lên người Diễm Linh Cơ sau đó khoác lên áo của mình rồi xuyên qua chiếc quần dài. Đến lúc này, Thiên Trạch không quên quay ra nhìn về phía Diễm Linh Cơ nói: “Chờ ta trở lại!”

“Chàng mau trở về đó!” Diễm Linh Cơ kéo chiếc chăn che kín toàn thân, nàng không quên mỉm cười. Một nụ cười tràn ngập mị hoặc đối với Thiên Trạch.

Trở thành mẫu thân, Phi Yên chỉ có thể đem hai đứa trẻ đặt ở trong nôi. Cho đến khi hai đứa nhỏ ngu say thì nàng mới dám đi ngủ. Lúc này, một cảm giác buồn ngủ đã khiến cho đôi mắt Phi Yên lim dim. Song bất chợt một cảm giác truyền đến lập tức Phi Yên quát lên: “Ai...”

Cánh cửa hơi mở ra một chút sau đó nhẹ nhàng đóng lại. Phi Yên nhìn ra cánh cửa không có bất cứ ai nhưng không lâu sau đó nàng phát hiện ra đối phương đã cách mình không xa ở đằng sau mình. Giọng nói của người đứng sau cũng vang lên: “Tỷ tỷ, ngươi thật là thiếu cảnh giác...”

“Là muội...” Phi Yên giật mình quay về phía sau. Một người thiếu nữ ngang độ tuổi với nàng. Nàng mặc một bộ quần áo màu trắng dài với viền cổ và viền tay áo màu xanh. Mái tóc màu tím khá đặc biệt được búi cẩn thận. Hai lọn tóc kéo dài hai bên khuôn mặt. Trên đầu ở đằng sau có đeo một mũ quan bằng bạc trắng và một mảnh vải dài che đi khuôn mặt vắt sang hai bên của kim loại bạc trên đầu. Làn da trắng nõn và toả ra một khí chất cao quý. Đôi môi đỏ mọng hồng hào và một vẻ đẹp huyền ảo.

“Xem ra...” Ngón tay mảnh khảnh uyển chuyển của người thiếu nữ này hơi đưa lên. Nàng để lộ ra nụ cười nhẹ nhàng và thần bí: “Tỷ tỷ cũng không muốn gặp người muội như ta đây?”